top of page
Moonlightl

Chương 60

“Dừng cái tự hào chẳng đáng giá gì của cậu và im lặng đi.” Shinichi hít sâu. “Haibara,” cậu nói lớn. “Tôi nghĩ mình đủ khả năng để giữ tên này sống sót nhưng tôi vẫn cần sự giúp đỡ.”

“Tôi không phải là bác sĩ, Edogawa.” Cậu có thể nghe thấy sự khinh bỉ trong giọng nói của cô. “Cậu lẽ ra nên nói rõ với bác tiến sĩ qua điện thoại là Kid bị bắn trong chính phi vụ của mình, và tôi đáng lý nên nói với cậu là anh ta cần phải đi bệnh viện ngay lập tức.”

“Cậu ta không thể,” Shinichi trả lời. “Cậu ta là Kaito Kid.”

“Chúng ta có thể thay bộ đồ đó, sau đó bịa ra một câu chuyện và gọi cho cảnh sát.”

“Bị bắn cùng đêm tại cùng chỗ mà Kid đã thực hiện vụ trộm?” Cậu lắc đầu. “Tôi chắc là Sera và thanh tra Nakamori đã để ý tới việc Kid bị bắn trúng.”

“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi vị Kid bị thương này quay trở lại cuộc sống bình thường của anh ta? Cậu đã nói với Ran là anh trai đi cùng Nakamori Aoko đã rời khỏi bữa tiệc. Vậy tôi đoán người đó chính là vị Kid, và Nakamori Aoko là con gái của thanh tra Nakamori. Hôm nay là thứ bảy. Nếu như không tìm thấy thì kết luận đưa ra là anh ta đã vắng mặt trong thời gian đó. Trong trường hợp đó, việc nhận chăm sóc y tế có thể coi là bằng chứng ngoại phạm tốt nhất.”

Cô ấy nói mọi thứ trong tông giọng đều đều và điều đó khiến cậu nhăn mặt.

“Nhưng…”

“Dù thế nào đi nữa thì vẫn có đủ điều kiện để phủ nhận. Nếu kẻ bắn súng vẫn chưa bị bắt, chúng ta hoàn toàn có thể khẳng định đó là cùng một người. Và thân phận thật sự của Kid, tất nhiên, đã cố gắng xử lý người đàn ông bởi vì trông hắn ta có vẻ nguy hiểm. Kết cục là nhận một phát súng sượt qua bụng.”

“Nghe có vẻ hoàn chỉnh đấy. Như vậy cũng chỉ đáng để mạo hiểm khi Sera và thanh tra Nakamori lần theo đầu mối.”

“Vậy cậu còn chần chờ cái gì?” Haibara dựa vào lưng ghế và quay lại nhìn hai người họ, ánh mắt cô nàng lập tức chú ý tới bàn tay Shinichi đang đặt trên cổ Kid để kiểm tra mạch đập của anh. Cô khẽ cắn môi.

“Kẻ bắn súng biết rằng mình chỉ nã duy nhất một phát đạn. Vậy nên khi thông tin này lộ ra, về nạn nhân thứ hai, kẻ đó sẽ biết rằng không chỉ Kid còn sống, mà hắn còn biết được thân phận thật sự của Kid. Như vậy anh ta sẽ không thể an toàn cho dù có bảo vệ canh phòng quanh bệnh viện. Trong trường hợp hắn không làm việc một mình, đồng bọn hoàn toàn có thể giúp hắn hoàn thành công việc.”

Haibara thở dài. “Đồng thời, có lẽ cái tên bắn súng đó không phải là người trong tổ chức đã để lại dòng tin nhắn đe dọa cho Kid trong hai vụ giết người trước đó, đúng không?” Quay lại đằng trước, Haibara tặc lưỡi. “Tôi đoán cậu cũng đã nghĩ tới điều đó. Nhưng tôi còn có kế khác.”

“Cái gì?”

“Chúng ta có thể đi tới Yokohama và điều trị cho Kid ở một trong các bệnh viện ở đó, dùng thẻ y tế của Shinichi. Cậu có thể ở với anh ta, như vậy bọn họ sẽ không tìm ra được thân phận thật sự của Kid. Bác tiến sĩ và tôi sẽ lo liệu những thứ ở đây trước khi Đội thám tử nhí ghé qua vào sáng mai. Như vậy thì sao, Edogawa?”

“Tốt hơn so với việc chúng ta kiếm đủ mọi cách để giữ mạng sống cho cậu ta.” Sau một lúc cân nhắc, Shinichi đồng ý. “Bác tiến sĩ tới đó đi ạ!”

“Ư- Ừ!” Agasa lên tiếng, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, rời khỏi con đường quen thuộc và đi vào con đường cao tốc.

“Ông Jii có thể đón chúng ta vào buổi sáng,” Kid đột nhiên lên tiếng. “Trợ thủ của tôi.”

Kế hoạch đó tốt hơn so với kế hoạch mà Shinichi đã đề ra. “Haibara,” cậu gọi.

“Hmm?” Cô rướn người về phía trước và bật radio lên. Tin tức tất nhiên đều là về vụ trộm của Kaito Kid. Bọn họ không có quá nhiều thông tin… Shinichi chỉ nghe thấy nó thông báo về việc anh đã thành công lấy đi viên đá quý, rồi tiếp đó là tin tức về vụ nã súng. Không có gì về việc Kid bị bắn hay là tìm thấy máu ở hiện trường. Tốt. Như vậy sẽ cho bọn họ một ít thời gian, hy vọng là không ai ở Yokohama sẽ nghe thấy những tin liên quan.

“Cảm ơn.”

Haibara bật cười. “Tôi ở đây để ngăn không cho những thám tử ngốc nghếch đưa ra quyết định sai lầm. Tôi nghĩ là mình đã tìm ra tiếng gọi của mình rồi Edogawa. Ở ngốc trong phòng thí nghiệm chờ cậu gọi điện chán lắm. Như này thú vị hơn nhiều.”

“Ừ, ừ,” Shinichi trả lời, tự nhắc nhở bản thân sau này phải kiểm tra tiến độ hoàn thành của Haibara ở phòng thí nghiệm.

Môi Kid cong lên thành nụ cười thích thú nhỏ bé.

Mạch đập của Kid càng ngày càng yếu, nhưng nó cũng không yếu đến độ cậu nghĩ rằng anh đang tiếp tục chảy máu. “Kid, cậu có thể nói ông Jii cải trang thành bác tiến sĩ được không? Ông ấy giỏi trong việc hóa trang chứ?”

“Không hẳn,” Kid nói. “Ông ấy không giỏi ở việc đó.” Bởi vì họ đang chạy trên đường cao tốc nên anh đẩy chăn xuống.

“Đừng làm vậy,” Shinichi nói. “Cậu đang ốm, còn mặc bộ đồ trắng đó nữa.” Nhưng mà cậu lại bắt đầu tháo chiếc cà vạt và rút nó ra khỏi cổ Kid, cuối cùng thả rơi xuống gầm xe cùng với cái mũ của anh. Tiếp đến cậu cởi bỏ nút áo sơ mi của Kid. “Hmm, chúng ta sẽ cần một vài cách để trợ thủ của cậu có quyền ký giấy ra viện cho Kudo Shinichi, bởi vì chỉ có bác tiến sĩ là người có thẩm quyền tạm thời với các vấn đề y tế của tôi.”

“Vậy sao?” Giọng bác Agasa có vẻ mơ hồ, còn Haibara thì khịt mũi.

“Không phải Kudo Shinichi hầu hết đều có thể tự đưa ra quyết định liên quan tới vấn đề sức khỏe của bản thân sao?” Giọng Haibara nghe chán ngắt. “Mà, có lẽ Fujimine Yukiko có thể gọi điện nhờ vả với trợ lý lâu năm của mình để ký giấy bệnh viện cho con trai cô, nếu như bác tiến sĩ không thể ở lại.”

“Cái này có thể sử dụng được,” Shinichi ngẫm nghĩ. “Bà ấy bây giờ đang ở Los Angeles, vậy nên nếu tôi gọi vào lúc tầm 4 giờ sáng, bên đó sẽ không quá trễ. Như vậy, tôi và Kid có thể về nhà trước khi nhiều người tỉnh giấc.”

“Tôi không thể… đi về,” Kid nói. “Ít nhất là ngày mai.”

“Bởi vì Nakamori Aoko đúng không?” Haibara gõ gì đó trên điện thoại, hướng đi tới bệnh viện ở Yokohama xuất hiện. “Vậy thì không cần phải làm gì cả. Cứ ở lại biệt thự Kudo đi.”

Shinichi cẩn thận lấy chiếc kính mắt một tròng trên gương mặt của Kid, tiếp đó nhét nó vào túi áo trước ngực mình. “Tôi sẽ bảo vệ nó,” cậu chắc chắn khi thấy ánh mắt đỏ ngầu của Kid nhìn về phía mình. Rõ ràng anh đang dần mất đi ý thức, đôi đồng tử kia đã bắt đầu giãn ra. “Tôi hứa đấy.”

“Có một con dao trong túi quần trái của tôi,” anh nói. “Cậu cần phải cắt cái áo khoác này. Nơi an toàn nhất nằm ở bên ngoài cánh tay. Cậu sẽ gặp vài thứ thú vị nếu bắt đầu ở những chỗ khác.”

Thú vị. Tất nhiên. Cánh tay anh ta hoàn toàn có thể trang bị hàng triệu quả bóng phát sáng.

“Okay.” Shinichi nhấc chiếc chăn sang một bên để định vị chiếc túi quần phía bên trái Kid, dời bàn tay nãy giờ vẫn kiểm tra nhịp đập của Kid vào túi quần, mò mẫm tìm kiếm con dao quân đội Thụy Sĩ. “Kìm cắt dây?” Cậu ngạc nhiên hỏi, và chân mày của Kid nhíu lại.

“Đường dây bình thường thì không cần cắt,” anh trả lời. “Nó dùng cho đống hoa, chúng khá dễ rối.”

“Hiểu rồi. Mà nói đến đó, tôi cũng đã nhìn rõ toàn bộ trò ảo thuật của cậu rồi.”

“Cậu có nghĩ ngày hôm nay của tôi trải qua đã đủ tệ rồi không thám tử?” Kid nhắm mắt khi cậu bắt đầu cắt chiếc áo khoác của anh ra. “Nhưng mà ít nhất cậu có ấn tượng không?”

“Có lẽ có một chút đấy,” Shinichi nhắm mắt để ngăn chặn lại cơn đau đầu. Tiếp đó cậu nói lớn. “Bác tiến sĩ, bác có bộ đồ nào của Kudo Shinichi ở trong xe không?”

“Có một cái quần jean với một cái áo thun,” ông nói. “Một đôi giày thể thao nữa. Đề phòng vài trường hợp khẩn cấp.”

“Cháu sẽ sử dụng quần với lại đôi giày,” cậu nói. “Ngoài áo sơ mi, Kid không thể đi vào phòng ảo thuật với mấy thứ khác được.”

“Sẽ an toàn hơn nếu như ta đốt cái áo khoác đó đi, hay là cất kỹ nó vào phòng thí nghiệm?”

“Nó không cháy đâu ạ,” Kid gượng gạo nói. “Nó được làm bằng chất liệu chống lửa. Với lại có kim loại ở phía sau cái áo khoác, nối liền với áo choàng bên ngoài. Mặc dù bên ngoài là lụa và da, nhưng bên trong lại là vải dù.”

“Hóa ra đó là cách mà tàu lượn cậu hoạt động.” Shinichi chỉ ra.

Kid lại ho, đôi môi xanh xao với vệt máu loang lổ ở khóe miệng. “Đó đã được xem là bí mật lớn của tôi chưa, thám tử?”

Cậu vuốt thẳng tóc anh. “Một thứ trong những bí mật còn sót lại. Xem ra cậu bắt đầu không còn thú vị rồi.”

“Không bao giờ.” Kid lên tiếng khi Shinichi bắt đầu cắt đi chiếc quần của anh. “Không bao giờ có chuyện đó.”

Bọn họ tốn khoảng bốn mươi lăm phút mới tới được bệnh viện mà Haibara đã chọn lựa. Kid, người đang mặc quần của Shinichi và chiếc áo xanh của mình, với khuy áo được cởi và tay áo được cuộn lên, được hai y tá giúp đỡ người lên cáng và lập tức đưa vào phòng phẫu thuật. Trong vòng hai phút tiến vào, Shinichi sử dụng giọng nói trẻ con của mình bịa ra một lời nói dối cảm động mà bọn họ đã sắp xếp từ trước và được người y tá nhiệt tình không ngừng khen ngợi cậu là một cậu bé dũng cảm như thế nào, và rồi anh trai cậu sẽ không sao hết. Cậu đã cầm lấy máy liên lạc của Kid, và khi anh được đẩy vào phòng, cậu nhanh chóng dùng mã Morse nhắn tin cho trợ thủ của Kid và bảo ông ấy địa chỉ để tới đón bọn họ.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


121 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page