“Bên trong tôi vừa phải làm một vài chuyện mà nó không nên làm.” Tính đùa giỡn xem ra đã thấm vào máu của người này rồi.
Nhưng điều đó cũng không báo hiệu chuyện gì tốt cả. “Chúng ta gần tới rồi. Chỉ cần băng qua con đường và chờ ở đằng sau những cái xe tải chở hàng máu trắng đó, như vậy cậu sẽ không nổi bật trong màn đêm này nữa.”
“Thật tốt khi biết tôi sẽ bị thương trong bí mật,” Kid đùa giỡn. Shinichi cố gắng chống lại làn sóng đau đầu đang ập tới trước khi quay đầu lại trừng mắt nhìn anh.
“Im đi,” cậu nạt. “Số lượng người chết trước mặt tôi đã quá đủ rồi. Cậu sẽ không trở thành một trong số họ.” Shinichi vẫn nhớ tới cảm giác khi đó, khi Irish chết vì dùng chính bản thân mình che cho cậu khỏi trận mưa đạn.
Đêm đó, dưới làn nước từ vòi hoa sen, cơ thể cậu không ngừng run rẩy, xối bỏ đi những vết máu còn sót lại trên da mình, đồng thời cảm nhận nỗi sợ hãi khi nghĩ tới mình đã cách cánh cửa tử thần gần đến như thế nào. Điều này chỉ trở nên tồi tệ hơn nếu người rời đi là Kid.
Anh im lặng.
Tính khí của Shinichi chìm nhanh như cái cách mà nó bùng nổ.
“Tôi hy vọng vậy,” anh trả lời, “bởi vì cho dù các phi vụ mà tôi đã thực hiện luôn liều lĩnh, chúng luôn được thiết kế để đạt được mức độ an toàn cao nhất. Tôi không muốn chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Đường phố phía sau hoàn toàn trống rỗng. Shinichi nhìn lại phía sau về tòa nhà trung tâm của khu vườn, nơi những chiếc trực thăng đang rọi đèn sáng rực rỡ để tìm ra kẻ bắn súng vốn dĩ có thể đã bỏ đi từ lâu, hoặc cũng có thể đang tìm kiếm người không bao giờ bắt được - Kaito Kid. Chắc cũng chẳng ai ngờ được anh ta lại được giúp đỡ bởi một thám tử, người luôn được xem là có khả năng cao nhất để bắt được Kid.
Shinichi thở phào nhẹ nhõm khi hai người cuối cùng cũng tiến tới địa điểm đã bàn giao, nhưng đây chỉ là một bước tiến nhỏ khi tiến tới vị trí an toàn tuyệt đối. Cho dù Kid đã cố gắng đè chặt lại vết thương của mình, nó vẫn không ngừng chảy máu. “Chính xác là cậu bị bắn trúng chỗ nào vậy?”
“Chắc không trúng vào chỗ hiểm, nếu không tôi đã chẳng thể di chuyển. Có lẽ chỉ là sượt qua thôi, nhưng viên đạn vẫn bị mắc kẹt bên trong. Chỉ có mất máu là vấn đề thôi. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi; gần như mê sản nữa.”
“Tình trạng như vậy giống như bị sốc hơn là mất máu.” Shinichi trả lời. “Nhà của tôi cách đây không xa nên chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Cậu định đưa một tên trộm tới văn phòng thám tử?”
“Không phải nhà của Conan. Là nhà của tôi. Căn biệt thự của bố mẹ.” Cậu xoa mặt. “Ở đó cậu sẽ được an toàn. Cậu muốn tôi còng tay cậu đến vậy à Kid?”
“Không biết nữa thám tử, nhưng mà điều đó nghe cũng hấp dẫn đấy.” Anh khẽ nhếch môi, bàn tay không bận việc ấn vết thương trước bụng khẽ giơ lên chiếc lược nạm đá quý. “Nhưng tôi đoán là cậu không đủ rộng lượng để tôi nói điều đó, nên tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu về việc tôi đã từng là một tên nghịch ngợm như thế nào, cũng như với sự thật là tôi đã lấy được the Concubine Heart.”
“Bị bắn vào bụng rồi mà cậu vẫn không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào à?” Shinichi cau mày khi nhìn thấy Kid chao đảo. Cậu ước gì mình cao hơn một chút, như vậy ít nhất cậu có thể đỡ phần nào trọng lượng của Kid, nhưng sự thật luôn khiến người khác thất vọng. Cậu chỉ có sức mạnh của một đứa trẻ tám tuổi, và thứ tốt nhất mà mình có thể làm chỉ là đứng gần để Kid, đè bàn tay của mình lên bàn tay của người này để duy trì áp lực lên vết thương và nhắc nhở anh rằng cậu vẫn còn ở đây. Tin tốt là máu đã chảy chậm lại, đồng nghĩa với việc phản đoán khi nãy của Kid đã đúng, cơ quan nội tạng bên trong không hề bị tổn hại. “Cậu nên gọi báo cho trợ thủ của mình. Người đó có lẽ đang lo lắng.”
“Tôi đã gửi tin nhắn cho ông ấy trong lúc chúng ta đi đến đây. Ban đầu kế hoạch của tôi là ông ấy sẽ trở mình về, nhưng tôi sống… khá xa Beika, ít nhất là khoảng ba mươi phút đi bằng xe ô tô nếu không bị kẹt xe. Ông ấy có thiết bị dõi theo tôi nên cho dù cậu đưa tôi đến đâu thì ông ấy vẫn có thể tìm được.” Câu nói cuối cùng nghe có chút hối lỗi. Shinichi thở dài, dòng máu ấm nóng thấm ướt qua những kẽ tay.
“Như vậy thì tốt.” Cậu đồng ý. "Đối với hầu hết mọi việc, ít nhất là những việc như thế này, tôi… tin cậu. Với lại, địa chỉ nhà tôi cũng không phải là một bí mật.” Cậu cẩn thận nhìn Kid. “Mà tôi cũng biết cậu đang sống ở Ekoda. Người bạn kia của cậu có một chiếc dây đeo điện thoại đặc trưng của Ekoda. Cho dù không có thì cũng không khó để tìm ra nơi mà thanh tra Nakamori đang sống.”
“Ừ, một khi cậu đã biết tên của tôi thì không còn khó để có thể tìm ra nơi tôi sinh sống.” Anh sặc, một giọt máu nhỏ chảy ra từ khóe môi. “Hình như tôi hơi sai trong việc phán đoán vết thương nội tạng ở bên trong.”
“Đùa sao?”
Chiếc Beetle màu vàng vang lên tiếng động ồn ào khi nó tiến lại gần, cùng lúc với chiếc điện thoại của cậu rung lên. Là nhạc chuông của điện thoại Conan. Ran.
Bác tiến sĩ Agasa chẳng bận tâm đến việc tắt máy xe, nhanh chóng bước ra cùng với Haibara. Ngay khi nhìn thấy Kid đang gục xuống trước Shinichi, bác Agasa bất ngờ dừng lại, nhưng Haibara thậm chí không có phản ứng gì ngoài cái nhướng mày, chỉ lật đật mở cửa sau và trải khăn tắm ra.
“Trả lời điện thoại đi Edogawa.” Haibara lên tiếng. “Nếu không cậu sẽ khiến cô ấy lo lắng.”
Gật đầu, Shinichi nhấc máy. “Chị Ran?” Cậu dùng vai giữ điện thoại, đồng thời phụ bác tiến sĩ đưa Kid vào ghế sau. Shinichi ngồi vào đầu tiên, lau bàn tay đầy máu trên chiếc khăn tắm, tiếp đó đến Kid, đầu anh đặt lên đùi Shinichi, còn chiếc mũ trắng thì rơi xuống sàn xe ô tô.
“Em đang ở đâu vậy Conan? Em vẫn còn đang bệnh đấy! Em không nên chạy đi đâu một mình như vậy!”
Cậu chần chừ. Chỉ mới mười phút kể từ khi vụ trộm xảy ra, nên sẽ không hợp lý nếu cậu bảo mình đã rời đi xa. Tiếp đó cậu nghe thấy tiếng của Nakamori Aoko đang không ngừng rống lên với Sonoko về việc tên ngốc nghếch Kaito lại biến mất. Âm thanh lớn đến độ Kid cũng nghe thấy, và cậu đột nhiên có một ý tưởng.
“Ahahaha, xin lỗi chị Ran. Bởi vì Kid đã biến mất nên em muốn kiểm tra xem có nơi nào mà tên trợ thủ của hắn đang trốn hay không. Lúc rời đi em có thấy anh trai đi chung với chị Nakamori nữa nữa! Anh ấy nói Kid đi rồi nên trò vui đã kết thúc!”
Haibara trải rộng chiếc chăn đen lên người Kid, che đi toàn bộ bộ áo vest trắng của anh. Tiếp đó cô và tiến sĩ Haibara quay trở lại ghế trước, để lại Kid và Shinichi ngồi cùng nhau ở ghế sau. Ông bắt đầu bật máy và lái xe chậm rãi một cách cẩn thận.
“Oh, em có thấy Kuroba à? Mà làm sao hai người đi ra khỏi cửa được? Nó được đóng lại rồi mà!”
“Em không biết,” Shinichi trả lời, chần chừ khi đặt bàn tay sạch sẽ của mình vào mái tóc rối bù của anh. Dưới những ngón tay, mái tóc ấy thật cứng và khô. Tóc giả sao? Cậu kéo nó và lộ ra mái tóc đen nâu tự nhiên của Kid. Lúc này, dưới những đốt ngón tay, nó thật mềm và mượt, mặc cho ướt đẫm mồ hôi. “Chúng em cứ đi ra ngoài thôi, không ai chặn tụi em lại cả!”
Ran thở dài mệt mỏi. “Đi về cẩn thận nha Conan. Chị sẽ báo cho thanh tra Nakamori là Kuroba đã đi về rồi nhé.”
“Em sẽ ở lại nhà của bác tiến sĩ vào tối nay,” cậu nói thêm trước khi Ran kịp cúp máy. Kid quay mặt vào phía bụng Shinichi, và bởi vì lúc này cậu có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, Shinichi lập tức chú ý tới nhịp thở mơ hồ của Kid. “Nên chị không cần lo lắng cho em đâu!”
“Được rồi,” Bụng Shinichi chợt cuộn lại khi cậu nghe thấy tiếng của Hondou đang thì thầm với Ran qua điện thoại ngay lúc cô vừa cúp máy.
“Cảm ơn,” Kid thì thầm. “Tôi đã lên kế hoạch sẽ về chung với Aoko vào tối nay.”
Shinichi nhìn xuống anh. Gương mặt trắng bệch đến đáng sợ lại càng nổi bật lên đôi môi vẫn còn dính máu.
Cậu muốn chạm vào anh giống như cái cách mà Kid vẫn thường hay vươn tay và chạm vào cậu. Shinichi cầm chiếc bùa treo lủng lẳng dưới chiếc kính một tròng. “Kuroba...” cậu thì thầm thật khẽ để bác tiến sĩ và Haibara không nghe thấy. “Cỏ ba lá.”
“Bố tôi rất thích chơi chữ,” Kid cũng trả lời thật khẽ trong lúc cậu thả lại chiếc bùa, để nó trượt từ má anh xuống mái tóc. “Ví dụ như Kaito.” Tiếng cười kia tương tự như tiếng thở hổn hển. “Edogawa Conan có thể hiểu điều đó, đúng không?”
“Tôi đã rất vội.” Shinichi dùng mu bàn tay dính máu đẩy chiếc kính mắt của mình, ngửi được chút mùi của cỏ. “Cứ thử tưởng tượng mình trẻ hơn mười tuổi và phải bịa ra cuộc đời hợp lý trong vòng một giờ đi.”
“Tôi là một tên lừa đảo thiên tài.” Kid nói. Anh nuốt xuống. “Tôi có thể kể liên tiếp cuộc đời của chúng mình và thậm chí là thêm cuộc đời của mười một người khác.”
Đầu của Kid đè nặng trên đùi cậu. “Nhưng thanh tra Nakamori từ trung đội ba là bố của bạn thân cậu, và cậu là một nhà ảo thuật tên Kaito.” Bàn tay cậu chuyển dời từ xương má anh lên trán. Kid đang phát sốt, da đổ đầy mồ hôi. “Cậu có chắc là bản thân mình có một danh tính bí mật không Kid?”
“Không phải như vậy càng chứng tỏ khả năng của tôi à?” Rõ ràng anh còn không thể cười. Mũi anh khẽ chà sát rất nhẹ lên vùng bụng của Shinichi. Cậu ấn lòng bàn tay mình dọc theo đường cong trên cổ Kid, ngón út và ngón áp út luồn xuống dưới cổ áo sơ mi để chạm vào làn da nóng bỏng. Mạch đập thất thường và yếu ớt. “Cứ nghĩ tới những khó khăn mà tôi phải đối mặt thường ngày xem.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Kommentare