Shinichi quay đầu lại nhìn thấy vị cảnh sát khi nãy cho mình mượn cây bút.
“À không, cảm ơn anh.”
Nhẹ nhàng trả lời lại, Shinichi tiếp tục tìm kiếm manh mối trong căn nhà kho nhỏ chật chội này. Một căn giường nhỏ được đặt trong góc phòng lọt vào tầm mắt của cậu. So với bố cục cũ kỹ và chức năng của nhà kho, việc một chiếc giường được đặt nghênh ngang ở đây quả thật có chút khá bắt mắt, nhưng từ nãy đến giờ cậu lại không nghe thấy anh Takagi nhắc gì về vấn đề đó. Shinichi liền liếc mắt nhìn về phía anh chàng cảnh sát mới lên tiếng bây giờ đang đứng ở bên ngoài cửa nhà kho để làm nhiệm vụ canh gác.
“Anh à, cho tôi hỏi một chút… Bên phía cảnh sát đã tìm hiểu lý do vì sao ở căn phòng này lại có một chiếc giường chưa?”
Tanaka nghe thấy tiếng nói chuyện liền quay qua trả lời thắc mắc của chàng trai thám tử trung học. “Khi nãy bên cảnh sát đã hỏi người phát hiện ra thi thể nạn nhân thì cô ấy cũng không biết quá nhiều về chiếc giường này, bởi vì thông thường nó được che lại bằng một tấm rèm tối màu, nếu như không để ý thì sẽ không phát hiện được.”
Shinichi nghiêng người hẳn về phía người đó, nghiền ngẫm chăm chú một lúc lâu mới tiếp tục câu hỏi. “Không phải cô ấy luôn chịu trách nhiệm đi lấy bộ dụng cụ chơi golf của chủ tịch Hakoda sao, sao lại không phát hiện ra thứ này?”
Anh chỉ về một hướng nằm gần cửa ra vào. “Bộ golf đó thường được đặt ở đây, nên cô ấy chỉ thường chạy vào, đẩy cửa ra, cầm lấy và đi ra ngoài thôi. Không để ý đến bên trong cũng là chuyện rất thường tình. Cảnh sát Takagi cũng có cho người đi hỏi thử bác quản gia và các nghi phạm khác, nhưng tôi không có đi cùng với bọn họ nên không biết thêm những thông tin khác. Nếu cậu cần, bây giờ tôi đi hỏi thăm một chút?”
“Được rồi, cảm ơn anh. Lát nữa tôi sẽ đi xem xét vấn đề đó sau.” Shinichi gật đầu xem như lời chào, sau đó tiến tới bên cạnh chiếc giường.
Có một tấm rèm màu xanh tối nằm khuất trong góc tường, nếu như có ai đó trốn ở đây vào buổi tối, dùng màn che lại, người bên ngoài nếu có vô tình mở cánh cửa ra, e là sẽ không phát hiện được gì. Lại nhìn về phía giường, bộ chăn ra được sử dụng nhiều lần đã có chút nhăn nhúm và cũ kỹ nhưng lại là minh chứng cho việc chiếc giường này thường xuyên được sử dụng mà không phải là một đồ vật được cất meo mốc trong nhà kho.
Lại là cái mùi đó.
Quanh đầu mũi Shinichi, đặc biệt là càng gần ga giường, thứ mùi không tên cứ khiến cho cậu cảm thấy đau đầu, rất khó chịu bởi vì không hiểu sao nó khiến tim cậu cứ đập liên hồi.
Chậc một tiếng, Shinichi quay đầu nhìn về phía hiện trường vụ án đã đưa thu dọn phần nào, chỉ còn lại đường phấn trắng thể hiện vị trí của thi thể và một vài chỗ khoanh tròn, nơi mà máu bị bắn ra.
Cậu cúi xuống lần mò theo lớp gạch men còn mang theo hơi lạnh, ngón tay bỗng chạm vào thứ gì đó, rất mỏng và mơ hồ, nhưng quả thật là Shinichi đã mò trúng vào một thứ gì đó.
Tiếng anh Takagi vang lên bên ngoài nhà kho cắt đứt dòng suy nghĩ của Shinichi.
“Kudo! Em đây rồi. Thanh tra Megure bảo anh qua tìm em đấy, bên ông ấy hình như vừa có được phát hiện mới.”
“A… Dạ vâng, em tới liền. Mà anh Takagi, có thể cho em mượn một anh cảnh sát bên anh được không ạ?”
“Ừ?”
“Một người bên viện pháp y ấy ạ.” Shinichi vừa nói vừa cất tiếng bước theo Takagi.
“Họ đang ở gần chỗ thanh tra Megure ấy, em có thể tìm họ ở đó.”
***
“Thanh tra Megure, bác cho gọi cháu ạ?” Shinichi sau khi nói chuyện xong với nhân viên pháp y liền nhanh chóng chạy tới chỗ mà thanh tra Megure đang cầm cuốn sổ nói chuyện với anh Chiba.
“Kudo nãy giờ cháu đã suy luận ra được manh mối nào tiếp theo chưa?”
“Vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn ạ. Nhưng có chuyện gì sao bác?”
“Cũng không có chuyện gì, bên phía cảnh sát vừa mới phát hiện một vài chuyện riêng tư từ việc thẩm vấn các nghi phạm, có gì để Chiba và Takagi kể sơ lại cho cháu.” Ông dừng lại một chút rồi quay đầu ra phía ngoài cửa nói tiếp, “Không biết đám nhà báo lấy đâu ra tin tức lại bắt đầu tụ tập bàn tán ồn ào. Thật đúng là, vụ án giết người chứ có phải đại hội giảm giá đâu mà chen lấn cơ chứ…”
Nói rồi ông đi theo một viên cảnh sát tới hỏi chỉ thị tiếp theo.
Shinichi thắc mắc liếc sang Chiba đang thì thầm to nhỏ với Takagi.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Bọn anh vừa thẩm vấn các nghi phạm với một vài người giúp việc và quản gia trong biệt thự này, không ngờ lại thu được chút chuyện bát quái…”
“Chuyện bát quái?”
“Nó cũng có liên quan đến việc khi nãy em hỏi anh ấy. Lý do nhận nuôi cậu Shikihara Tanami.” Takagi nói thêm.
“Ồ?”
“Anh nghe nói trước đây ba mẹ của Shikihara cũng làm việc trong ngành đá quý, thậm chí còn sớm hơn so với chủ tịch Hakoda. Đa số mọi người đều nói là nhờ bố mẹ của Shikihara mà ông ta mới bước chân vào giới này, dần dần gây dựng sự nghiệp, và xưng đệ gọi huynh với ba của cậu ấy. Vốn tưởng mối quan hệ của hai người sẽ tiếp tục tốt đẹp như vậy lại không ngờ ba mẹ cậu ấy trong một lần đi công tác đến mỏ đá quý lại gặp tai nạn, đáng tiếc cả hai đều không thể qua khỏi. Cậu Shikihara lúc đó đang đi học nên may mắn thoát nạn, nhưng từ đó cũng bất hạnh trở thành trẻ mồ côi. Ông Hakoda vì biết ơn ba mẹ của cậu ấy nên đã nhận nuôi và đối xử với cậu ấy như con ruột của mình.”
Takagi dừng lại ngó nghiêng xung quanh, sau đó ghé sát tai Shinichi lên tiếng. “Nhưng anh lại nghe có lời đồn rằng ba mẹ cậu ấy vốn không phải gặp tai nạn mà là bị sắp đặt, bởi vì chính mỏ đá quý mà hai người đang trên đường tới xem xét đó chính là bước ngoặt cho danh tiếng sau này của gia đình Hakoda. Có điều vì vị trí mà hai người đó gặp tai nạn quá hẻo lánh nên cảnh sát không tìm thấy được nhiều manh mối, cuối cùng do tìm thấy chiếc xe bị đứt phanh úp ngược ở dưới hẻm núi, nên có kết luận là gặp tai nạn xe trên đường đi.”
Shinichi cúi đầu nghiền ngẫm. Đây quả thật là một động cơ cực kỳ chính đáng để cậu con nuôi Shikihara Tanami ra tay sát hại người nhà Hakoda. Nhưng vẫn có một điều khúc mắc, đó chính là nếu như vụ tai nạn kia quả thật đã bị sắp đặt, vậy người mà cậu ta hận nhất và nên trả thù nhất vẫn là chủ tịch Hakoda mà không phải người con trai ăn chơi kia.
“À, đúng rồi còn một chuyện nữa Kudo.” Takagi như nhớ tới chuyện gì, vỗ tay bộp một cái rồi mới nói. “Khi nãy lúc em nhờ anh điều tra nguyên nhân gia đình Hakoda lại nhận nuôi Shikihara, anh có hỏi mấy người giúp việc về người vợ trước của ngài chủ tịch, mẹ của cậu con trai cả Isora, không biết vì lý do gì mà nửa năm gần đây lại không thấy bà ta xuất hiện. Lúc trước, đâu đó cứ tầm khoảng một tháng thì Isora sẽ ra ngoài để gặp mẹ mình, nhưng dạo gần đây thì không thấy nữa. Điều đáng để ý là tài năng của nạn nhân Takahashi cũng chính từ lúc này bắt đầu bộc lộ rõ mà các bản vẽ của Isora lại phạm phải những lỗi sai căn bản nhất.”
Chiba nghe vậy liền nói ra suy đoán của mọi người. “Có khi nào Takahashi đã bắt cóc mẹ của Isora, sau đó uy hiếp anh ta phải đưa những mẫu thiết kế cho mình?”
“Rất có khả năng đó, nhưng chỉ là không có bằng chứng thôi…” Takagi gật đầu.
“Vậy theo các anh hai nghi phạm khả nghi nhất trong vụ án này là cậu con trai cả Hakoda Isora và người con nuôi Shikihara Tanami? Như vậy là mọi người loại trừ chủ tịch Hakoda?” Shinichi nhìn vào những chi tiết chi chít mà mình ghi chép trong sổ con.
“Mặc dù vào thời điểm xảy ra vụ án, ông ta không có bằng chứng ngoại phạm. Nhưng từ ghi chép về sức khỏe của ông ta của bác sĩ tư nhân và bên bệnh viện, có thể nói là ông ấy không đủ khả năng để đánh đập một người đến chết đến như vậy.” Chiba thuật lại những gì mà bên cảnh sát vừa tìm thấy. “Sức khỏe trước đây của ông ta cũng không đến nỗi tệ, nhưng tầm khoảng một năm đổ lại đây, có lẽ do công việc của tập đoàn nên ông ấy bắt đầu đổ bệnh. Ban đầu chỉ là những cơn cảm lạnh nhẹ hay là nóng sốt bất thường, nhưng chỉ kéo dài khoảng ba bốn ngày. Sau đó có lẽ do không kịp điều trị kịp thời hay nghỉ ngơi đúng cách, thời gian dần tăng dài lên một tuần nửa tháng. Cho tới nay thì ông ấy đều phải ăn uống và hoạt động dưới sự chỉ dẫn và giám sát của bác sĩ, nếu không…”
“Không phải ông ấy có thói quen đánh golf sao ạ?”
“Chủ yếu là đi để kết nối các mối quan hệ thôi, và em biết đấy… ừm… một vài loại thư giãn không hợp pháp cho lắm…” Giọng của Takagi càng nói càng nhỏ dần, những âm cuối gần như cậu phải dán đầu sát lại tai anh ấy mới nghe thấy.
Chỉ là khi chưa kịp dính sát người vào để nghe cho rõ thì âm thanh của một viên cảnh sát vang lên đằng sau họ.
“Anh Chiba, anh Takagi, chúng tôi vừa tìm được một vật nhọn có hình dạng giống hung khí, có thể nhờ mọi người qua kiểm tra một lúc được không?”
Là người cảnh sát khi nãy đã cho Shinichi mượn bút.
“Hả… Được chứ. Đi thôi.”
Shinichi cùng với hai người cảnh sát đi theo hướng mà người này chỉ. Chỉ là trước lúc quay lưng bước đi, ánh mắt anh ta nhìn cậu không thiện lành cho lắm, Shinichi chợt có cảm giác như có một ánh mắt sắc bén quét qua người mình khiến toàn thân cậu nổi hết da gà.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentarii