Takagi nhìn theo hướng chỉ của Shinichi nhìn về phía người phụ nữ đang lớn tiếng kia. Bởi vì gương mặt bị nước mắt làm lem đi phấn mắt khiến hình ảnh của bà so với trên tạp chí khác biệt rất nhiều khiến nhất thời anh không cách nào nhận ra, phải mất một lúc so sánh anh mới nhận ra đây là vị phu nhân chính thức hiện tại của chủ tịch Hatake. Takagi ghé đầu vào nói nhỏ bên tai Shinichi.
“Bà ấy là phu nhân hiện tại của chủ tịch Hakoda, Fujiyama Haruno.”
“Hử?” Shinichi nghiêng đầu, xong rồi lại nhìn vào cuốn sổ tay. “Bà ấy hình như không có mặt trong nhà vào thời điểm Hakoda Takahashi bị sát hại phải không anh?”
“Ừ?”
“Vậy tại sao bà ta lại có mặt trong phòng giam giữ nghi phạm?”
Takagi như vừa nghe thấy điều gì đó rất bình thường, lại như đột nhiên nghe thấy điều gì đó rất động trời, thất thần một lúc mới đột nhiên giật mình mà chạy đi gọi cảnh sát viên bên cạnh hỏi tại sao lại cho phép bà ta vào căn phòng này.
Shinichi đứng im tại chỗ đối diện xa xa với căn phòng đang tạm giữ các nghi phạm của vụ án quan sát hành vi và lời nói của mọi người trong đây.
“Là do tụi bay, chính tụi bay đã hại chết con trai tao!” Tiếng khóc cùng tiếng chửi rủa của người phụ nữ kia rõ ràng đã lấn át hầu hết mọi tiếng động trong căn phòng.
Không ai lên tiếng lại câu chửi của bả, không biết là do đau buồn quá không nói nên lời hay căn bản người trong căn phòng này ngoài bà ta ra không còn ai quan tâm đến mạng sống của thiếu gia đã nằm xuống.
Bà Haruno sau khi chửi hai người con trai kia xong thì thở hổn hển, dường như không làm dịu đi được nỗi đau và cơn tức mà bà ta quay lại người chồng hơn mình hai mươi tuổi kia mà gào lên, điều mà xưa giờ bà chưa bao giờ dám làm.
“Còn ông! Ông thấy chưa, ngày đó tôi đã nói là đừng có dẫn thằng nhóc này về! Giờ sao, nó giết con trai ông rồi kìa, ông thấy chưa, ông bảo là ông sẽ quan tâm nó, chăm sóc nó, nó trả ơn ông bằng cách này đấy!”
Dường như là tiếng gào của bà ta quá mức ồn ào, hay là chạm đến một thứ gì đó bí mật trong lòng mà gân xanh trên trán chủ tịch Hatake dường như nổi lên, hai tay đập xuống cây gậy baton đang chống, trầm giọng nói.
“Im ngay chưa. Bà xem lại mình đi, gào lên như vậy còn ra thể thống gì. Cảnh sát vẫn chưa tìm ra hung thủ, đừng ở đó mà tự buộc tội người nhà mình nữa.”
“Hung thủ?” Fujiyama Haruno bật cười. “Là ông ngây thơ hay đến giờ phút này ông vẫn lo ngại cho bản mặt của mình? Còn người nhà? Ông không tự đi ra ngoài mà xem lời đồn về cái ngôi nhà này nhiều như thế nào rồi!”
Nói rồi bà lại quay về đại thiếu gia Isora, chỉ tay vào mũi anh ta mà mắng.
“Còn mày… Ha, quả nhiên là giống như đúc bà mẹ của mày, chỉ mang lại xui xẻo cho cái nhà này, rốt cuộc mày nên giống như mẹ mày chỉ nên ngồi một chỗ mà tự ngẫm lại cuộc đời của mình…”
Gương mặt của Isora hết xanh rồi lại trắng, hai tay nắm chặt lại, hàm răng cũng nghiến sát nhưng đến cuối cùng lại không nói gì mà chỉ cúi đầu im lặng.
Shinichi ghi chú dòng gì đó vào cuốn sổ tay, sau đó quay lại nhìn người nãy giờ bận đi “hỏi thăm” vài cảnh sát viên.
“Mấy cảnh sát khác bảo là bà ta dữ dằn quá, hơn nữa còn là mẹ của nạn nhân, sau khi kiểm tra không có gì bất thường nên đành cho bà ta vào ngồi chung với bọn họ, hơn nữa cũng luôn có người ở bên cạnh kiểm tra nên có thể loại trừ khả năng bà ta là nghi phạm…” Anh Takagi liền vội vàng nói những gì mà nãy giờ mình đi tìm hiểu được.
“Anh Takagi, em nhớ nhà Hakoda chỉ có một người con nuôi. Sao bây giờ lại có thêm một vị phu nhân nữa rồi?” Cậu vừa nói vừa lấy bút khoanh vòng dòng chữ mình vừa ghi xuống.
Takagi liếc nhìn xung quanh sau đó lại tiến sát đến bên cạnh Shinichi, sau khi đảm bảo là không có ai nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ mới lên tiếng.
“Đây là thông tin bí mật mà cảnh sát mới thăm hỏi được, bề ngoài không được công bố đâu đấy. Anh nghe nói ông Hakoda có hai bà vợ, một người vợ trước là người sinh ra cậu Isora, người trước mặt em mới là người sinh ra Takahashi, cũng là người sau này mới kết hôn với ông ấy, nghe đâu hình như kém ông ấy tận 20 tuổi. Còn người đứng ở vị trí kia là con trai nuôi của nhà họ…”
“Có chuyện gì xảy ra với cuộc hôn nhân trước của ông ấy vậy ạ?” Shinichi nắm bắt trọng điểm.
“Việc này thì anh cũng không rõ nguyên nhân, nghe đâu ông ấy là một người đa tình, đã ngoại tình với bà vợ sau từ khi cậu Isora lên 5 rồi, sau này khi giàu lên thì bà vợ nhỏ liền tìm cách để đuổi người vợ trước ra ngoài và trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận của ông Hakoda. Bởi vì không có mẹ che chở nên nghe nói đâu cuộc sống của anh ta ở trong gia đình này cũng không tính là thoải mái, có điều vì tài năng mà sau này người mẹ cũng được hưởng chút tiền tài thì phải, nên anh ta dù ấm ức vẫn cố gắng trụ vững ở lại trong căn nhà…”
“Nếu nói như vậy, cảnh sát cũng đang điều tra theo hướng nghi ngờ anh ta là hung thủ phải không ạ?”
Takagi ngạc nhiên, không nghĩ tới chỉ cung cấp một lượng kiến thức ngoài lề cũng có thể khiến cậu thám tử này suy luận được hướng đi hiện tại của cảnh sát.
“Ừ. Bọn anh đang điều tra và lục soát căn phòng để tìm một vài điểm nghi ngờ trên người Isora, nhưng tới hiện tại thì vẫn chưa tìm thấy điều gì, không biết là cậu ta thật sự không liên quan hay là đã lên kế hoạch quá kỹ lưỡng.”
“Nếu như vậy không phải mọi người đã bỏ qua một người rất quan trọng trong vụ án này rồi sao?” Shinichi lên tiếng, mắt nhìn về phía người con trai nãy giờ đang im lặng đứng trong góc, gương mặt không quá đau buồn nhưng cũng không khiến người ta nghi ngờ bất cứ điều gì từ anh ta.
“Chuyện gì?”
“Người con nuôi của nhà Hakoda. Anh ta thật sự không liên quan tới vụ án này hay sao?”
Tanami đang đứng một bên cạnh bộ bàn ghế nơi mà người nhà Hakoda đang ngồi trên đó thì cảm nhận được như có ánh mắt đang nhìn về phía mình liền ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt không chút che dấu sự dò xét khắp người mình của người con trai đang đứng bên cạnh viên cảnh sát lấy lời khai của bọn họ khi nãy. Anh ta có chút ngạc nhiên nhưng không biết nên đáp trả lại ánh mắt đó như thế nào, có thể đứng bên cạnh cảnh sát nói chuyện e là cũng có chức vị không nhỏ, tươi cười chào hỏi trong hoàn cảnh như thế này có vẻ không phải phép, liền mím môi cúi đầu xuống.
“Anh Takagi, anh có thể đi hỏi giúp em vì sao nhà họ lại nhận nuôi cậu ta được không ạ?” Shinichi nhìn người đó cúi xuống thì nháy mắt cũng quay về trò chuyện với Takagi. “Em đi qua hiện trường vụ án một lát.”
“Được, để anh đi hỏi thử.”
***
Shinichi đi vòng theo hướng các cảnh sát đang đứng để đi về phía hiện trường vụ án - căn nhà kho bên cạnh nơi tổ chức bữa tiệc.
Có điều khi bước vào nhà kho, nhìn khung cảnh sắp xếp xung quanh cứ khiến cậu cảm thấy cấn cấn điều gì. Có lẽ là để đồ vật dụng chuyên dùng trong sân nên căn nhà cũng không tính là quá cũ mà được sắp xếp chỉnh sửa gọn gàng, sàn nhà cũng được lát gạch láng bóng, nhìn như là mới thay, nhưng mùi ẩm trong không khí và mùi của các đồ dùng gỗ vẫn không hoàn toàn được loại bỏ mà vẫn len lỏi chui vào cánh mũi. Bây giờ đan xen trong đó còn có mùi máu không tan và mùi gì đó rất kỳ lạ, nhưng không nhiều, nếu không phải là rất chú ý thì chỉ ngửi thấy mùi gỗ mốc và mùi máu nhàn nhạt.
Cậu đứng ngẩn ngơ tại vị trí đó, cố gắng lục tìm trong ký ức của mình mùi vị lạ lẫm kia để đảm bảo không có bất cứ chi tiết nào bị mình bỏ sót nhưng đến tột cùng vẫn không thể biết được mùi đó là gì.
“Cậu cảnh sát có cần tôi giúp gì không?”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentários