Cả bốn người nhanh chóng tiến đến nơi được cho là phát hiện ra hung khí của vụ án. Một con dao nhỏ có thể gấp gọn vẫn còn vết máu nằm khuất trong một góc tối của bụi cây trong khu vườn rộng lớn của biệt thự nhà Hakoda. Mặc dù biết là sẽ không có kết quả xong Takagi vẫn nhờ người chụp hình khu vực quanh nơi hung khí được tìm thấy và yêu cầu đội giám định kiểm tra dấu vân tay.
Shinichi ngồi xổm xuống nhìn quanh khu vực được đánh dấu nơi chỗ để lại hung khí của hung thủ, đối chiếu với bức tranh mà cảnh sát mới chụp được. Có vết dao bị cắm xuống đất, cùng với một vài chấm máu nhỏ bị rắc ra xung quanh, xem ra hung thủ đã nhận định vị trí này rất khó để tìm ra, hoặc cũng có thể hắn rất yên tâm nếu đem con dao này đặt ở đây, cảnh sát sẽ không thể lần ra tới dấu vết của hắn. Tại sao hắn tại có thể tự tin như vậy?
Cậu quay về phía cảnh sát viên đã dẫn họ tới chỗ này.
“Anh à… Bên phía cảnh sát các anh làm sao tìm ra được chỗ này vậy?”
“À, cậu còn nhớ tôi không, tôi là người trực ở gần căn nhà kho.” Tanaka đứng nghiêm mỉm cười trả lời câu hỏi, trông có vẻ như người có gương mặt u ám khi nãy không phải là anh ta vậy. “Khi nãy lúc đi loanh quanh kiểm tra căn nhà kho đó, tôi có để ý thấy hai khu vực cỏ có dấu vết bị người giẫm qua, một nơi rất lộn xộn, tôi vốn dĩ đã nghĩ là do hung thủ và nạn nhân xô xát với nhau, hay là hung thủ sau khi giết nạn nhân xong vội vàng bỏ chạy nên đã lần theo dấu vết đó, nhưng lúc đến gần cửa phụ của biệt thự Hakoda thì lại mất dấu.” Anh ta ngừng một lát như đang ngẫm nghĩ điều gì rồi mới tiếp tục, “Lúc tôi kiểm tra lại một lần nữa thì lại phát hiện có dấu chân, nhưng hướng đi lại hoàn toàn ngược lại, lần mò theo thì tới nơi góc tối này. Tôi nghĩ những chỗ như vậy thường che mắt rất nhiều người, lục lọi liền tìm thấy hung khí được vứt ở đây.”
Takagi và Chiba hì hục ghi lại những thông tin mà viên cảnh sát báo cáo, trong khi Shinichi thì cúi đầu suy nghĩ.
“Anh Takagi, lát nữa anh có thể tập hợp các nghi phạm lại để em hỏi thăm một vài điều nữa được không ạ?” Cậu quyết định quay lại nơi hiện trường để kiểm tra, người trước mặt có nói dấu vết lộn xộn của cỏ được phân ra ở hai hướng khác nhau, một hướng dẫn về nơi con dao được tìm thấy, một hướng lại bị mất dấu ở gần cửa phụ căn biệt thự, như vậy có nghĩa vẫn còn một điều gì đó mà cậu hoặc các viên cảnh sát đã bỏ lỡ, và nó hoàn toàn có thể là động cơ gây án của thủ phạm. Là một điểm rất cần lưu ý. “Cảnh sát viên, có thể nhờ anh dẫn tôi lại nơi khi nãy mà anh bị mất dấu hay không, chỗ gần cổng phụ ấy?”
“Được, vậy cậu đi theo tôi đi.”
Hai người nhanh chóng tiến về phía căn nhà kho, đến lúc đi ngang qua nơi này, Shinichi có bảo Tanaka chỉ cho cậu dấu vết cỏ lộn xộn mà anh đã thấy. Nhưng khi nhìn thấy vị trí cỏ nằm chếch cửa nhà kho một khoảng nhỏ, ngoài ánh mắt lóe lên nét khác thường ở lớp đất thì còn một điểm khiến cậu khá ngạc nhiên.
Mắt cảnh sát thường tốt như vậy à? Như vậy mà cũng nhận ra được?
Shinichi nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ đó để tập trung vào điều mà mình vừa nhìn thấy, đúng là vùng cỏ khá lộn xộn, không giống như bị cắt tỉa hay là với tốc độ của một người lớn trung bình đi qua sẽ tạo ra dấu vết như vậy, rõ ràng người này đã rất vội vã, vội vã phải chạy khỏi nơi này. Có điều…
“Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi.” Cậu viết xuống một vài dòng suy nghĩ và khoanh tròn trong quyển sổ trước khi tiếp tục rời đi với người cảnh sát.
***
Nơi mà người cảnh sát mất dấu lại một lần nữa là một địa điểm khá khuất bóng. Nhưng khác với vị trí bên phía tìm ra con dao với những bụi cây nhỏ dày đặc ngang bắp chân người thì nơi này lại trồng khá nhiều cây cao với tán lá xum xuê che khuất tầm mắt. Chỉ mới hơi sẩm tối mà nguyên nơi này đã như chìm vào bóng đêm, nếu không phải có đèn pin mà cảnh sát Tanaka đã bật lên trước, Shinichi có lẽ đã bị vấp ngã bởi một cái rễ cây nào đó khi vừa bước tới khu vực này. Giả sử như tiến hành chuyện gì ở một cách lén lút và cẩn thận, nếu không chăm chăm theo dõi có lẽ hoàn toàn sẽ không phát hiện ra, mà hướng mắt lên những tầng lầu của căn biệt thự, càng e là người trên đó sẽ không nhìn thấy bất kỳ điều gì ở dưới này đâu.
“Anh cảnh sát, anh có biết khu này nằm gần phòng ai không? Nghi phạm trong căn biệt thự này ấy?” Cậu vừa đi xung quanh vừa dùng đèn từ chiếc điện thoại soi sáng các gốc cây, hy vọng tìm được dấu vết nào đó còn sót lại.
“Nơi này địa thế không tốt, lại khuất bóng ánh mặt trời, như cậu thấy đấy, trời vẫn còn trong mà ở đây đã không còn chút ánh sáng nào. Thành ra hầu như không có người nhà Hakoda nào đồng ý chịu ở trong căn phòng này cả, ngoại trừ cậu con trai nuôi Shikihara Tanami, hơn nữa theo như lời của ông quản gia, chỉ có hai người phục vụ là ở lại lầu dưới của nơi này.” Gần như vừa dứt lời, Tanaka đã trả lời như thể anh đã từng thăm dò ngôi nhà này mấy lần.
“Ồ…” Shinichi không tiếp lời bởi vì cậu vừa tìm ra một thứ giống như mảnh vải của ga trải giường, màu nâu đen, vướng vào một rễ cây. Điều đáng nói là thứ này vẫn còn mới, đúng hơn là đã qua sử dụng nhưng chỉ vừa bị mắc kẹt vào đây khoảng thời gian rất gần, có lẽ chỉ trong ngày hôm nay, không giống với thứ đã bị bỏ quên lâu ngày trong khu vườn này.
Thứ này…
“Được rồi. Chúng ta quay lại phòng nơi đang giữ các nghi phạm thôi. Chỉ còn một lúc nữa là chúng ta buộc phải để cho họ rời đi rồi, nếu còn không nhanh chóng giải quyết vụ án này, e là hung thủ sẽ xóa sạch các bằng chứng liên quan đến mình mất.” Shinichi đứng dậy, nói với người cảnh sát đang đứng khuất bóng sau ánh đèn pin. Không hiểu sao, đứng từ góc độ này nhìn, tuy không thấy được gương mặt, nhưng vóc dáng cùng khí chất của người kia lại khiến cậu liên tưởng tới nụ cười đắc thắng của ai kia.
***
Hai người nhanh chóng đi về chỗ cảnh sát Megure đang tập trung lực lượng cảnh sát, hỏi thăm các nghi phạm lần cuối cùng trước khi ra quyết định cho phép bọn họ tự do hoạt động trong ngôi biệt thự này. Nói là như vậy, nhưng trước khi Shinichi tới, cậu đã bỏ đi đâu đó mất một lúc và bảo Tanaka tự mình về trước, đồng thời báo với thanh tra giúp mình một tiếng.
Đến lúc cậu quay trở lại, thì người pháp y lúc nãy mình nhờ đã mang kết quả xét nghiệm đến cho cậu. Nhìn báo cáo của pháp y cùng với lời khai thẩm vấn của các nghi phạm, nụ cười tự tin của chàng thám tử nổi tiếng trung học cuối cùng cũng xuất hiện trên môi.
Và ở một nơi mà cậu không nhìn thấy, cũng có một nụ cười đồng dạng tương tự, chỉ có điều, nó ít đi nét tự tin, nhưng lại nhiều thêm sự ranh mãnh. Chỉ là trong thoáng chốc, nụ cười đó liền biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Mình đọc tin trên fb ah nên mình cám ơn nha tự mình không biết 😥😅
Mong bạn tiếp tục dịch bộ này nhaaa🥺 bộ này hay quá mà chờ lâu chưa thấy ra chương mới ah🥺
đừng drop mừ
Tus ới , cô đâu rồi 😭😭