top of page
Moonlightl

Chương 6: Vấn nạn của chàng thám tử (Phần 2)

Updated: Aug 21, 2023


Còn quá sớm khi Shinichi bước ra ánh đèn sâu khấu trước một đám đông khổng lồ, trong đó chắc phải có một nửa tới đây để ngắm nhìn Kid hơn là buổi biểu diễn, nhưng vẫn chưa có ai bàn tán về nó cả. Cậu có thể cảm thấy những ánh mắt đang dõi theo mình - điều này cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Dù gì lúc này cậu cũng đang bước lên sân khấu. Nhưng dù biết điều đó, nó cũng chẳng giúp cậu cảm thấy tốt hơn. Những ánh nhìn chằm chằm càng khiến cậu cảm thấy lo lắng. Có ai đó ở hàng ghế đầu tiên lấy điện thoại ra và cho bạn cô ấy xem thứ gì đó trước khi chỉ vào Shinichi. Cậu đoán có lẽ là bức ảnh đó.

Và bây giờ cậu phải đứng đây để lắng nghe người thợ kim hoàn mô tả chi tiết về chiếc trâm, giải thích nguồn cảm hứng, ý nghĩa của từng viên đá và từng đường cong của kim loại.

Thời gian trôi qua như những con ốc sên biếng nhác.

Shinichi thoát khỏi sự tập trung của đám đông sau khoảng mười phút và dành khoảng thời gian còn lại của chương trình để gặm nhấm nỗi buồn chán và mong ước được ngồi xuống. Nhưng có vẻ nó sẽ không xuất hiện bởi nối tiếp buổi trình diễn là một bữa tiệc nơi khách khứa có thể quan sát các món trang sức ở khoảng cách gần. Tất nhiên bữa tiệc sẽ có thức ăn, đồ uống, và nhảy múa. À, và một vụ trộm.

Đúng vậy, cậu sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.

-0-

“Trông cậu có vẻ mệt mỏi.”

Phát chán với giọng nói của Hakuba, Shinichi quay phắt lại để tặng cho anh chàng thám tử cái nhìn khó chịu nhất mà mình có thể biểu đạt. “Cậu nói xem đó là lỗi của ai?”

Tên tóc vàng có vẻ không ngạc nhiên trước sự mỉa mai chìm sâu trong câu chữ của Shinichi. “Đúng là tôi phải xin lỗi về việc đã không báo trước, nhưng cậu cũng biết Kid rồi. Bất kỳ sự xuất hiện ngoài luồn nào trong kế hoạch đều tiềm ẩn một khả năng rò rĩ khác.”

“Có vẻ nó sẽ là một lập luận đáng tin nếu tôi không phải là người mắc kẹt trong chính kế hoạch này.”

“Chính xác, nhưng chúng ta đều biết Kid theo dõi cậu rất sát sao. Do đó, việc giữ bí mật đến phút cuối cùng là điều cần thiết.”

Biết rõ bản thân không muốn nói chuyện với Hakuba nữa, Shinichi quay người đi sau câu thông báo ngắn gọn về việc mình đi lấy thứ gì đó để uống. Nhưng đành để cậu thất vọng rồi, tên tóc vàng ngăn một người phục vụ đang cầm khay nước trái cây vừa bước ngang qua. Cậu ta cầm lấy hai ly và đưa một ly cho Shinichi. Không muốn khiến mọi chuyện trở nên ồn ào, Shinichi đành nhận món đồ uống được đưa tới với nụ cười cứng ngắc cho người phụ vụ và câu ‘cảm ơn’ ngắn gọn.

“Vậy bây giờ tới lượt cậu bám theo tôi mọi lúc mọi nơi?” Shinichi lên tiếng khi người phục vụ đã rời đi.

Hakuba chớp mắt, tiếp đó nở nụ cười hối lỗi. “Xem ra cậu đã chú ý tới.”

“Thật khó để không phát hiện.”

“Đây là cách duy nhất để theo dõi mục tiêu của tên trộm.”

“Và dường như tôi không được tính trong biện pháp đó.”

“Hai bộ não vẫn tốt hơn một.”

“Sao cũng được.”

Sự tĩnh lặng ngập tràn giữa hai người khi Shinichi chúi đầu uống ly nước của mình. Có vẻ cuối cùng Hakuba cũng nhận thấy điều mà cậu mong muốn gửi tới nên đành chuyển sự chú ý của mình sang việc tìm kiếm những nhân vật đáng ngờ trong bữa tiệc. Cứ mỗi vài phút lại có một đống người tới để ngắm nghía món trang sức hay hỏi cậu về Kid. Cậu cố gắng trả lời ngắn gọn nhất có thể.

“Không, tôi không biết hắn ta là ai.”

“Không, tôi không biết hắn ta đã có mặt ở đây hay chưa.”

“Đúng vậy, mục tiêu của hắn là món trang sức này.”

“Không, mọi người không được phép chạm vào nó.”

“Tôi không biết hắn ta định dùng thủ thuật gì cho phi vụ tối nay.”

“Làm sao tôi biết được Kid có phải là một kẻ hôn giỏi hay không?” Cậu liếc mắt nhìn người cuối cùng đặt câu hỏi cho mình, nhưng cô ta trông có vẻ khá bối rối.

“Nhưng tôi nghe nói hai người các cậu, cậu biết đấy.” Gương mặt kia nhanh chóng đỏ bừng. Tiếng ho của Hakuba vang lên đằng sau, vị thám tử mắt xanh đang tự hỏi có phải tên tóc vàng đang cười nhạo cậu hay không.

“Chúng tôi không phải - là bất kỳ cái gì mà cô đã nghe thấy,” Shinichi chậm rãi nói với người con gái, cậu kiểm soát tông giọng nhằm nhấn mạnh từng chữ cái. Không cần biết tương lai sẽ xuất hiện thứ gì, cậu nhất quyết không cho phép tin đồn này được bay xa.

“Oh.” Cô nàng trông có vẻ chẳng tin tưởng lời nói của cậu. “Nếu cậu đã nói vậy…”

Cậu có thể nhìn thấy nhóm cuối cùng vừa thì thầm vừa rời đi, thỉnh thoảng họ lại liếc nhìn về phía cậu. Shinichi nuốt xuống phần còn lại của đồ uống và liếc nhìn chằm chằm vào quả cherry nằm ở đáy ly. Có chuyện gì xảy ra với mọi người gần đây vậy? Tại sao họ luôn chúi mũi vào cuộc đời riêng tư của người khác? Bộ họ không thể tìm ra cách giải trí nào tốt hơn mà không liên quan đến việc moi móc đời tư của người khác à?

Cậu chớp mắt. Vừa rồi, thứ quả duy nhất trong ly vừa biến thành hai. Không, chờ đã, bây giờ nó đã biến thành một lại.

Cái quái…

Suy nghĩ của cậu dần trở nên mơ hồ và rời rạc. Cái ly trượt khỏi ngón tay nhưng không có tiếng vỡ nào vang lên cả. Có người nào đó đã chụp lấy nó, cậu nghĩ tới ngay lập tức. Cậu có thể nhìn thấy sự hiện diện của ai đó bên cạnh mình. Hakuba? Thật sự quá ấm áp và vững chãi bởi khoảng cách đã bị thu hẹp quá mức.

“Đừng lo lắng,” một giọng nói quen thuộc nhưng chắc chắn không phải Hakuba thì thầm bên tai cậu. Những câu chữ cứ vang vọng và quẩn quanh trong đầu. “Tôi sẽ chăm sóc cẩn thận cho cậu.”

Suy nghĩ cuối cùng của Shinichi trước khi hoàn toàn mất ý thức là bỏ mịa rồi.

-----------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!



174 views1 comment

1 commentaire


Tình Huân
Tình Huân
08 août 2023

Sao mà toàn cắt khúc hay thế này ra nữa đi

J'aime
bottom of page