“Ý của hắn ta là gì?”
Ran ném cho Shinichi ánh mắt gần như thương hại cho cậu qua bàn cafe. Đây là cái bàn trong góc mà họ đã từng ngồi không lâu trước đó. Shinichi thực tế đã đóng đô ở nơi này mỗi khi cậu không có mặt tại hiện trường vụ án hoặc lớp học nào đó. “Nghĩa là hắn thật sự rất thích cậu, tên ngốc này. Nói thật đó Shinichi, đây là lý do vì sao cậu cần phải đi ra ngoài và gặp nhiều người bình thường hơn. Không phải mọi chuyện đều liên quan đến tội phạm. Mà cho dù có là tội phạm đi chăng nữa, bọn họ cũng có cuộc sống bình thường - ừ thì, hầu hết thời gian. Tớ đoán ngoài kia vẫn còn những kẻ kỳ lạ nhưng không nhiều đến vậy đâu.”
“Ran, sẽ không có và không bao giờ xuất hiện thứ gì đó bình thường thuộc về Kid.”
“Được rồi, cứ cho ‘bình thường’ không phải từ thích hợp đi, nhưng điều này chẳng thể thay đổi sự thật không phải mọi thứ đều liên quan đến tội phạm. Tại sao cậu không thể chấp nhận việc có thể Kid hoàn toàn thích cậu?”
“Tớ là thám tử,” cậu thẳng thừng nói, tự hỏi tại sao sự thật hiển nhiên này lại không xuất hiện trong suy nghĩ của người bạn mình. “Hắn là một tên trộm.”
“Cậu là người mới nói Kid sẽ không bao giờ trở nên bình thường.”
Điều đó cũng đúng. Nhưng ngay cả sự điên rồ của Kid cũng phải có giới hạn.
“Cậu có thích hắn ta không?”
Shinichi khựng lại với cốc cà phê đã ở trên môi. “Cái gì?”
“Cậu có thích hắn ta không?” Ran kiên nhẫn lặp lại. “Tớ khá chắc việc hắn ta thích cậu cho dù cậu có muốn tin hay không. Vậy nên câu hỏi thực tế ở đây là cậu có thích hắn ta hay không.”
“Tại sao cậu lại hỏi tớ như vậy?” Shinichi biết bản thân đang trốn tránh vấn đề, nhưng cậu không có cách nào ngăn cản nó.
“Tớ chỉ đang tự hỏi. Ý tớ là, cậu đi tới mọi phi vụ của hắn mỗi khi có thể, và rõ ràng cậu dành rất nhiều thời gian để nghĩ về hắn. Cậu giữ lại mọi bông hồng mà hắn đã tặng cậu, và cũng có vẻ như cậu không hề buồn bực trước sự thật hắn ta đã đột nhập vào nhà cậu hàng trăm lần, thứ chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nếu đối tượng là một ai khác. Còn nữa, mỗi lần có người nào đó nhắc đến tên hắn ta, cậu đều đỏ mặt. Vậy?”
“Tớ…” Shinichi dừng lại và nuốt xuống, cổ họng chợt khô rát. “Tớ… Không phải.”
“Không sao cả nếu cậu thật sự có tình cảm với hắn ta, được chứ,” cô gái tóc nâu nhẹ nhàng nói. “Nó sẽ không thay đổi cách nhìn của tớ đối với cậu.” Nếu có, Ran muốn nghĩ nó sẽ là một thứ gì đó tốt. Đồng ý Kid là một tên tội phạm, nhưng so sánh với hầu hết những người Shinichi phải giải quyết hằng ngày, rõ ràng hắn ta tốt hơn rất nhiều. Shinichi cần thứ gì đó ngoài vụ án trong cuộc đời của cậu, cho dù người con trai này có khước từ. Và cô khá chắc Kid sẽ chăm sóc tốt cho người bạn thân của mình. “Tớ nghĩ cậu nên cho hắn ta một cơ hội.”
“Cậu… cậu thật sự nghĩ vậy?” Shinichi còn chẳng thể nào tin vào tai mình. Ran đang cổ vũ cậu tiến tới một tên tội phạm bị truy nã - kẻ mà ngay cả danh tính thật cậu còn chẳng biết. Cho dù có là Kid, thì về cơ bản vẫn có điều gì đó đáng sợ về nó.
Tuy nhiên, sự chấp nhận của cô ấy về khả năng này phần nào cũng khiến cậu nhẹ nhỏm.
“Điều này sẽ tốt cho cậu,” cô ấy đồng tình mỉm cười. “Hãy hứa với tớ là cậu sẽ dành thời gian suy nghĩ về nó.”
Shinichi cam chịu gật đầu. Cậu còn có thể làm điều gì khác sao?
Shinichi dành cả ngày còn lại để nghiền ngẫm về vấn đề.
Mặc cho cậu cố gắng khiến nó biến mất, chàng thám tử đã sớm biết mình có tình cảm với tên trộm lịch thiệp đó. Chỉ là cậu không nghĩ bản thân mình nên có thứ cảm xúc này. Đáng lý điều này đã dễ dàng phớt lờ đi nếu cậu tin chắc việc Kid chỉ đang đùa giỡn mình. Nhưng nếu như Ran nói đúng - với cái cách mà cô ấy tự tin như vậy - thì việc cãi vã sẽ không còn giá trị nữa.
Dù sự thật việc Kid là một tên trộm sẽ chẳng thay đổi. Nhưng hắn thật sự là một tên trộm đáng kính trọng. Hắn thường giúp cảnh sát bắt giữ những tên trộm hiểm ác hơn khi chúng vượt quá giới hạn, và trả lại hầu hết chiến lợi phẩm của mình. Hắn ta cũng cực kỳ xuất sắc và hóm hỉnh mỗi lần lượn lờ xung quanh. Có một sức quyến rũ không thể chối từ toát ra từ con người này, dù chẳng thể phủ nhận đôi khi hắn thật sự biến thái.
Càng không thể không nhắc đến việc hắn ta đã xuất hiện ở những thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời Shinichi. Tên trộm này có lẽ không biết, nhưng Shinichi dần quen với việc dựa vào mỗi khi có mặt hắn. Các vụ trộm và màn ảo thuật của Kid đã nhắc nhở cậu về việc thế giới có thể là một nơi tươi sáng và tuyệt vời, đồng thời cho cậu một khoảng không nơi bản thân có thể quên đi về những cái chết và cảm giác tuyệt vọng thường thấy.
Vì vậy, cậu biết rằng một phần của bản thân thật sự thích Kid. Cậu đã biết điều đó ngay cả khi chỉ mới thừa nhận với bản thân. Nhưng việc này không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào của cậu. Nếu có, nó cũng chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Cậu chỉ nhìn thấy Kid ở phi vụ của hắn. Cậu không thật sự biết người đó là ai. Hakuba luôn khăng khăng về việc cậu ta biết thân phật thật sự của Kid mặc cho chẳng có bằng chứng, nhưng việc tìm kiếm Kid ngoài mấy vụ trộm có vẻ không quá phù hợp đối với Shinichi. Nói là nói như vậy, việc cả hai ngồi xuống rồi thảo luận về tương lai của hai đứa có khả năng sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Vì nếu trường hợp dó xảy đến, cậu sẽ nói gì? “Thật xin lỗi, nhưng Ran đã nghĩ mấy trò đùa mà cậu đã kéo tôi vào là một cách mà cậu rủ tôi đi chơi, và tôi đang tự hỏi liệu điều đó có đúng không vì thật ra tôi chẳng ngại việc đi cùng cậu cho dù cậu không dự định ăn trộm món gì đó?”
… Ừ, nó sẽ không xảy ra đâu.
Tại sao Ran lại không ngồi lại và giải thích tại sao cô ấy lại nghĩ cậu nên cho tên trộm đó một cơ hội?
Đôi mắt sắc bén màu xanh sẫm quan sát vị thám tử từ bên kia quán cà phê. Cũng tốn chút sức lực để theo dõi mà không khiến người này nhận ra, nhưng chủ nhân của nó đã biến kỹ năng này thành một màn nghệ thuật. Rốt cuộc, thứ này vẫn là một kỹ năng cần thiết để thõa mãn sở thích của anh: Theo dõi Shinchi.
Thôi nào, ai mà chẳng có sở thích nào đó.
“Mục tiêu thật sự của cậu với Kudo là gì?”
“Rốt cuộc cậu đang nói tới điều gì Hakuba? Tôi còn chẳng biết ai tên Kudo.”
“Làm ơn đi, nếu cậu định giả vờ thì cũng nên có giới hạn nào đó. Tôi đang nói về Kudo Shinichi. Không thể nào có chuyện cậu chẳng biết cậu ta là ai.”
“Oh, cậu muốn nói đến vị Kudo đó à. Tôi tưởng cậu nói tới người nào đó mà tôi biết. Và, có chuyện gì về cậu ta?”
“Tôi chỉ hiếu kỳ. Ý tôi là, cho dù cậu có điên tới mức nào đi chăng nữa, việc hẹn hò với một chàng thám tử trong tình cảnh như cậu có lẽ chẳng phải là ý hay.”
“Nếu đây là kế hoạch buộc tôi phải nhận mình là Kid, thì đây là kế hoạch dở tệ nhất của cậu. Tôi thậm chí còn chẳng hiểu cậu đang nói về cái gì. Tại sao tôi lại muốn hẹn hò với Kudo? Tôi thậm chí còn chưa từng gặp cậu ta.”
Cuộc đối thoại đã tiếp diễn theo cái cách này hơn một tiếng đồng hồ trước khi tên tóc vàng rốt cuộc đành bỏ cuộc. Nói thật, việc Aoko có thể chịu đựng mà đi chơi cùng cậu ta là một trong những thứ mà Hakuba chẳng thể nào hiểu nổi.
Kuroba Kaito, đôi khi được biết đến là Kaito Kid, cũng không hoàn toàn biết được từ khi nào mà niềm hứng thú của bản thân về anh chàng thám tử chuyển từ sự hiếu kỳ đơn giản thành tình cảm thực sự. Chắc là nó đã lớn dần theo thời gian. Biết đâu ban đầu thứ thu hút sự chú ý của anh là trí thông minh của người này. Thật hiếm để tìm thấy một người có thể thật sự bắt kịp lối suy nghĩ của mình - càng khó hơn để tìm một người đánh giá cao nghệ thuật của anh trong lúc cố gắng phá giải nó. Nó thật sự là một thử thách cho cả tên trộm khi phải tạo ra những thủ thuật phức tạp hơn, đồng thời thu hút ánh mắt kinh ngạc hiếm thấy của cậu thám tử nhí - nhưng Kid thích những thách thức. Phải nói thêm, có lẽ cả sự kỳ lạ về việc một thiếu niên có thể trẻ hơn mười tuổi là bằng chứng chính xác cho việc Kid phải hứng thú về người con trai này.
Anh càng dành thời gian quan sát vị thám tử, sự quan tâm dành cho cậu ngày càng lớn dần. Anh ngưỡng mộ việc sẵn sàng đưa ra mọi thứ để bảo vệ mạng sống người khác của Shinichi - thậm chí cả mạng sống của những tên tội phạm, thứ mà rất nhiều người sẽ cảm thấy chúng không xứng. Sẽ chẳng ai thường thấy một con người lại quan tâm nhiều như vậy và sẵn sàng đặt mạng sống của họ lên lằn ranh giới để bảo vệ niềm tin đó. Việc ngắm nhìn cậu đã mang lại cho Kid cảm giác hy vọng trong chính nỗi rắc rối của anh về việc đem những kẻ đã giết cha mình ra ánh sáng, đồng thời nhắc nhở anh rằng, cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến mức nào, anh không được phép để bản thân mình biến thành những kẻ mà anh đã săn đuổi. Bởi vì nó sẽ khiến Shinichi thất vọng.
Thật ra anh cũng rất ngạc nhiên khi vị thám tử nghiêm túc lại trở nên quá trẻ con mỗi khi nhắc đến bóng đá hay những quyển sách yêu thích của cậu. Nét vụng về của cậu nhóc mỗi khi gặp vấn đề trong việc giao tiếp cũng khá đáng yêu.
Khi năm tháng trôi qua, danh sách về những thứ anh cảm thấy thú vị ở chàng thám tử lại kéo dài thêm. Và tên trộm bắt đầu chú ý việc bản danh sách này lại có thêm sắc thái tuyệt đẹp của đôi mắt xanh của chàng thám tử.
Anh chỉ quyết định theo đuổi mối quan hệ với chàng thám tử hơn một năm về trước.
Không phải nhất thời mà anh quyết định như vậy. Rốt cuộc, bản thân anh vẫn là Kaito Kid. Anh không thể chịu đựng hậu quả của việc bất cẩn. Tên trộm đã đánh giá cả mặt hại và lợi của câu chuyện, mối nguy hiểm và các khả năng, cuối cùng, mọi kết luận đều dẫn đến câu trả lời rằng nó đáng giá.
Vấn đề nằm ở việc mặc dù sự vô tri trong mặt tình cảm của chàng thám tử khá dễ thương, nó bắt đầu trở nên phiền phức. Anh đoán ít nhất mình nên cảm ơn cô nàng Mori vì đã làm rõ một vài sự bối rối cho vị thám tử yêu quý, nhưng nói thật, phải tốn cả một năm để anh gửi được tin nhắn này tới cậu. Ít nhất một năm vừa qua đã cho anh khá nhiều cơ hội để đánh giá phản ứng của chàng thám tử với những trò chọc ghẹo của mình và quyết định rằng - cho dù Shinichi có nhận thức được tình cảm của bản thân mình hay không - vị thám tử đã đáp lại ít một số tình cảm của anh.
Vốn dĩ vấn đề sẽ dễ hơn rất nhiều nếu anh và Shinichi có thể gặp mặt nhau trong cuộc sống thật. Tất nhiên, bản thân Kid đã nghĩ tới việc giới thiệu bản thân, nhưng anh biết tỷ lệ Shinichi nhận ra mình là Kid khá cao. Anh không thể mạo hiểm một cuộc gặp gỡ như vậy trước khi đảm bảo một vị trí vững chắc hơn trong cuộc đời cậu. Dù anh không tin chàng thám tử sẽ giao nộp mình cho cảnh sát, anh cũng không muốn phức tạp mọi thứ một cách không cần thiết bởi việc gợi nhớ Shinichi về nghĩa vụ của mình.
Cả việc đó và cả việc anh biết Hakuba đang cố gắng dẫn dụ mình tiếp cận vị thám tử để rồi tóm gọn anh. Đôi mắt xanh thẫm nheo lại đầy nguy hiểm.
Nếu Hakuba làm bất cứ việc gì tổn hại tới kế hoạch của Kaito, anh thề sẽ khiến đầu cậu ta không còn một cọng tóc.
Đồng thời, Kaito có cảm giác mình có thể lợi dụng cảnh sát và ‘ý tưởng’ mới của Hakuba. Rốt cuộc thì đó cũng là một phần trong kế hoạch mà anh đã vạch ra kể từ sự cố Yukimitsu.
Khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm tới thanh tra Nakamori, Hakuba, Sensui và một đống người trong đội đặc nhiệm tóm lấy Kid chờ đợi mình ngoài cửa ra vào, Shinichi biết hôm nay sẽ là một ngày tồi tệ của bản thân. Cậu đã xem xét đến việc sập cửa ngay trước mặt họ, nhưng đám người này lại lũ lượt ùa vào bên trong. Và rồi cậu nhận thấy bản thân mình đang mời họ cà phê trong khi lại thầm ước việc họ sẽ biến mất ngay tức khắc.
Cảm xúc bất an chỉ bắt đầu xuất hiện khi họ giải thích về mục đích cho việc viếng thăm vào sáng sớm ngày thứ bảy như thế này. Khi câu chuyện kết thúc, tất cả những gì mà Shinichi có thể nói ra là:
“Mọi người muốn tôi làm cái gì cơ?”
-0-
Đây hẳn là cảm giác của những người ở thời cổ đại mỗi khi biết bản thân sắp bị hiến tế. Cậu rầu rĩ nghĩ. Hỉnh ảnh phản chiếu của chính mình nhìn lại cậu từ chiếc gương trong phòng thay đồ, trông cậu ta cũng bất an giống Shinichi lúc này, cảm giác giống như còn muốn gào lên ‘cái méo gì thế này’. Nhưng thật không may, Shinichi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt buộc phải ở đây.
Là vì lợi ích đằng sau nó, họ đã nói như vậy. Ha! Lợi ích con khỉ khô. Đúng hơn là họ đã cạn ý tưởng thì có.
Toàn bộ đều là lỗi của ông thanh tra Nakamori và tên Hakuba mới khiến giờ đây cậu phải mặc thứ đồ mà chưa bao giờ bản thân nghĩ tới trừ khi có một khẩu súng chĩa thẳng vào thái dương mình. Không, nói chính xác thì bọn họ không hề đe dọa cậu chút nào. Thay vào đó, họ cho cậu hai lựa chọn, hoặc là tự mặc nó hoặc là họ giúp cậu mặc nó. Mấy tên khốn. Bọn họ mới dần trở nên tệ hại hơn cả Kid. Ít nhất Kid sẽ không tuyên bố tất cả là vì lợi ích chung khi hắn ép mọi người phải mặc những trang phục khác nhau.
Ý tưởng là để cậu tham gia vào một buổi trình diễn trang sức đã được xác định là điểm đến của phi vụ tiếp theo của Kid. Đó là buổi biểu diễn được tổ chức để trình diễn các món trang sức mới của một nhà thiết kế được khá nhiều người biết đến. Trong số những món trang sức có một chiếc trâm cài đính viên hồng ngọc hình ngôi sao với chất lượng tuyệt vời. Viên ngọc đã qua tay khá nhiều người và tô điểm cho nhiều món đồ trong suốt các thời đại, nhưng lần này chủ nhân mới nhất của nó đã yêu cầu chế tác thành một “chiếc trâm phù hợp với hoàng gia”.
Bây giờ nó đã được trình diện tới thế giới như một trong các kiệt tác với mục tiêu thúc đẩy sự nghiệp của người thiết kế lên một tầm cao mới. Đồng thời, người thợ kim hoàn đã tuyên bố buổi diễn sẽ cực kỳ sống động. Mọi thứ sẽ không đơn giản chỉ là một đống kim loại hay đá quý được đặt trên những tấm đệm nhung. Hoàng toàn ngược lại, các món đồ được tạo ra là để con người đeo chúng, vậy nên chúng sẽ phục vụ đúng chức năng của nó. Mỗi món trang sức sẽ được đeo bởi một người phù hợp. Nó tương tự như những buổi diễn thời trang khác tuy nhiên điểm chú ý ở đây là món trang sức. Và không hề bất ngờ chú nào, bằng một thế lực nào đó Shinichi đã trở thành người sẽ đeo chiếc trâm cài mà Kid nhắm đến.
Và để phù hợp với món trang sức quá đỗi xa xỉ, trang phục được yêu cầu cũng phải… độc nhất. Nó đầy những mảnh sáng bóng, ren rồi cả lụa, còn có những đường khâu nổi thành những hoa văn phức tạp khiến Shinichi phải lác mắt khi nhìn chằm chằm vào chúng quá lâu.
Cái quần mới là thứ tồi tệ nhất. Chúng quá vừa vặn với cậu. Cậu đoán ngoài kia sẽ có những người đánh giá thứ này thật thời trang, nhưng nói thật, nó chẳng tác động tí nào đến thẩm mỹ của cậu. Ngoài vấn đề đó ra, bộ đồ bó sát còn đồng nghĩa với việc cậu buộc phải mặc một thứ mà đối với cậu, nó không khác gì một nắm dây, nhưng thật ra nó lại là một loại quần lót. Theo ý kiến của cậu, việc gọi thứ này là một món đồ thật sự quá hào phóng. Chốt lại, có thể cái quần không phải là thứ tồi tệ nhất. Phải là cái mảnh nằm bên dưới chúng - hay là cái cảm giác trống vắng mà nó mang lại - mới là thứ khiếp sợ nhất.
Gộp mọi thứ lại với nhau, cho dù đã được che chắn đầy đủ, cậu vẫn cảm thấy mình vừa lòe loẹt một cách lố bịch vừa ăn mặc quá hở hang.
Tuy nhiên, khía cạnh tồi tệ nhất của tình huống là việc về cơ bản cậu đã bị biến thành một chiếc hộp trưng bày biết đi. Mọi bộ trang phục hay đống phụ kiện đi kèm chỉ có một mục đích nhằm nổi bật thiết kế của chiếc trâm cài. Và sau khi bị biến thành một vật dụng trưng bày, cậu còn phải khiến mình trở thành một mồi nhử hấp dẫn bằng việc di chuyển tới địa điểm phục kích vào thời gian nhất định mà cảnh sát đã bố trí. Dù vậy, cậu vẫn đang cố gắng quyết định xem mình có nên thực sự làm như vậy hay không. Bởi vì cũng chẳng phải bọn họ thật sự yêu cầu cậu. Họ chỉ nói và tin rằng cậu sẽ hợp tác. Chậc.
Một trận gõ cửa liên hồi vang lên ở cánh cửa phòng thay đồ.
“Kudo-kun, cậu sẵn sàng chưa? Buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu rồi. Họ muốn tất cả người mẫu phải tập trung ở hậu trường.”
“Tôi tới liền.” Thở dài nặng nề một lần cuối cùng, Shinichi rời khỏi phòng thay đồ và liếc mắt nhìn về phía thanh tra Nakamori. Người đàn ông trông có vẻ cũng khá chột dạ. “Vậy tôi cần phải đi đâu bây giờ?”
“Lối này.”
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Shinichi gì cx giỏi trừ mọi thứ liên quan đến tình yêu và ca hát😅