Nhìn gương mặt đang say ngủ của chàng thám tử, Kaito tự hỏi liệu đây có phải là một ý tưởng hay. Người con trai kia trông quá hấp dẫn khi nằm trên giường khách sạn và không một chút phòng bị như vậy.
Anh đã đặt mình trong một tình huống phải thử thách sự kiềm chế.
Shinichi trông thật bình yên khi ngủ. Cái nhíu mày thường xuất hiện trên gương mặt đó khi thức giấc đã biến mất. Đôi môi hơi hé mở thở ra từng nhịp thật chậm rãi và đều đặn. Ánh mắt Kaito nán lại trên đôi môi ấy. Chúng giống như đang chờ ai tới dày vò vậy. Chỉ cần cúi xuống và -
Anh lắc đầu và nhanh chóng lùi ra xa chiếc giường.
Kaito mang Shinichi đến đây vì muốn hai người có thời gian ở cạnh nhau mà không bị làm phiền bởi những đôi mắt tò mò hay áp lực bị phát hiện, và cả những thứ khác nữa… Nhưng, giá mà Shinichi sẵn lòng với việc này.
Bước về phía cửa sổ, Kaito dán mắt vào khung cảnh thành phố sáng lấp lánh bên ngoài. Thật hy vọng Shinichi sẽ tỉnh lại sớm. Nếu không, Kaito buộc phải rời đi hoặc anh sẽ làm điều gì đó mà anh biết bản thân sẽ hối hận trong tương lai.
-0-
Shinichi dần lấy lại được ý thức. Cậu khá ngạc nhiên khi phát hiện vị trí hiện tại của bản thân. Thứ dưới thân cậu mềm như một chiếc giường, nhưng nó không phải của cậu. Thật kỳ lạ. Không phải hôm nay là ngày phi vụ của Kid diễn ra sao?
Kid!
Cậu dựng người dậy. Có lẽ là Hakuba - hoặc nói đúng hơn là tên Kid đã hóa trang thành Hakuba. Chắc hẳn hắn đã bỏ thứ gì đó vào đồ uống của cậu.
Nên bây giờ cậu mới xuất hiện ở đây, ngồi ngốc ở một nơi giống phòng khách sạn cao cấp, vẫn còn mặc bộ trang phục ngớ ngẩn từ buổi biểu diễn cùng chiếc châm hồng ngọc sáng bóng. Tại sao món trang sức vẫn chưa bị lấy đi?
Căn phòng khá tối nhưng rèm cửa đã được mở ra. Ánh trăng tròn bên ngoài tỏa ra ánh sáng bạc khiến căn phòng tràn ngập những tia sáng dịu nhẹ. Trên bệ cửa sổ là dáng người cao gầy trong bộ vest trắng và chiếc mũ quen thuộc. Lớp vải dày của chiếc áo choàng để lại những nếp gấp lớn trên bệ cửa sổ.
Shinichi tính mở miệng đánh thức tên trộm nhưng Kid đã làm điều đó trước cậu. “Chào buổi tối, người đẹp ngủ trong rừng. Cậu tận hưởng giấc ngủ của mình chứ?”
Shinichi cố gắng chặn lại vết đỏ chuẩn bị xuất hiện trên mặt và khoanh tay lại. “Đây là đâu? Và tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Chúng ta đang ở một khách sạn cách nơi tổ chức biểu diễn khoảng ba dặm. Và cậu đã rời đi khoảng hai tiếng. Tôi đã nghĩ tới việc đánh thức cậu sớm hơn, nhưng có vẻ trông cậu khá cần giấc ngủ này."
Shinichi bớt căng thẳng khi nhận thấy tên trộm chỉ muốn nói chuyện. Nhích người tới mép giường để có thể thoải mái chạm chân xuống đất, Shinichi quan sát gương mặt không bị khuất sau bóng tối của Kid. Nó thật thoải mái và dịu dàng. Suy nghĩ đó khiến dây thần kinh đang căng lên của cậu dần thả lỏng.
“Vậy… tại sao cậu lại đưa tôi đến đây? Cậu muốn điều gì?”
“Muốn?” tên trộm nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng. Tiếp đó hắn ta mỉm cười. “Hmm, ừ thì, thứ mà tôi muốn nhất bây giờ chính là ‘ăn’ cậu.”
Shinichi đỏ mặt và ném cái gối vào mặt anh. “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc!”
Kid bắt lấy cái gối. “Tôi cũng vậy mà ~.” Anh nháy mắt. “Nhưng phải nói, tôi chưa từng nghĩ lực lượng đặc nhiệm lại tốt bụng đến mức dâng cậu tới tận miệng như vậy. Do đó, tôi không thể để mọi nỗ lực trở nên lãng phí, rốt cuộc đành nhờ cậu đi cùng tôi một chuyến vậy.”
“Và không ai chú ý tới?” Shinichi biết mình thường khá kinh ngạc với mức độ thiếu chuyên nghiệp của đội đặc nhiệm chuyên phụ trách Kid, nhưng nếu đến cả việc cậu đã biến mất khỏi buổi tiệc cũng không bị ai phát hiện, không phải là quá mức tồi tệ rồi sao. Làm cách nào mà họ có thể bỏ qua một người vác một ai đó bất tỉnh đi ra khỏi tòa nhà mà không hề chú ý tới? Còn không phải một người bất tỉnh bình thường, người đó đã mặc bộ trang phục với món trang sức là mục tiêu của tên trộm được nhắm đến tối nay đó?
Kid chỉ bật cười. “Nên nhớ người mà cậu đang nói chuyện với là ai, thám tử. Tất nhiên không có ai phát hiện ra điều gì cả. Bên cạnh đó, đám đông bọn họ còn đang bận xem buổi biểu diễn của tôi. Thật đáng buồn khi cậu bỏ lỡ nó, nhưng tôi đoán chúng chúng ta không thể nào có được mọi thứ.”
“Vậy cậu tính giữ tôi ở đây tới lúc nào?”
“Tôi vẫn chưa quyết định,” tên trộm thuận miệng nói. “Nhưng tôi đề xuất cậu nên thoải mái chút. Sẽ không có ai tới đây cứu cậu đâu.”
“Biết đâu tôi cũng không muốn được giải cứu,” Shinichi tức giận đáp trả, đơn giản chỉ muốn phản bác lại anh ta. Nhưng cậu lại im lặng ngay lập tức khi nhận thức được điều mình vừa mới nói và cơ thể nhanh chóng đỏ bừng. Cậu chưa có ý định nói ra điều đó.
“Oh? Là vậy sao?” tên trộm lầm bầm, đôi mắt xanh thẫm lấp lánh khi nụ cười kia kéo dài. Giọng anh trầm xuống như tiếng gầm nhẹ khiến Shinichi rùng mình. “Tôi rất vui khi nghe thấy điều đó.”
Anh nhảy khỏi bậu cửa sổ trong chiếc áo choàng trắng và bước đến chỗ Shinichi. Chàng thám tử căng thẳng và dõi mắt nhìn anh, cậu đang cố quyết định xem bản thân mình nên ngồi im hay bỏ chạy khỏi nơi này. Cuối cùng, cậu vẫn ngồi lại. Một phần vì sự hiếu kỳ không biết tên trộm muốn làm gì, phần nhiều là vì cậu không muốn trốn chạy nữa. Cậu muốn câu trả lời, không phải chỉ từ Kid mà còn từ bản thân cậu.
Và lúc này tên trộm đã ngồi xuống bên cạnh Shinichi ở mép giường.
“Nói tôi biết đi, thám tử, cậu có thích tôi không?”
Khoảng cách gần đến mức mũi của hai người gần chạm vào nhau. Shinichi có thể cảm nhận hơi thở của mình dần trở nên nông hơn, mặc dù cậu chẳng biết nó đang lo lắng hay chờ đợi. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói có?” cậu hỏi, âm thanh nhỏ tới mức cậu còn chẳng nghe thấy. Đôi mắt xanh quan sát gương mặt của tên trộm.
“Cậu muốn chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Tôi… không biết,” Shinichi thừa nhận. “Nhưng tôi chắc cậu đã có kế hoạch gì đó. Cậu sẽ làm gì nếu tôi nói có?”
“Còn tùy thuộc nữa. Cậu muốn câu trả lời ngắn hạn hay dài hạn?”
“Cả hai.”
“Thì, đầu tiên tôi sẽ hôn cậu.” Bàn tay đeo găng lướt nhẹ qua cánh tay Shinichi rồi áp vào má cậu, giữ lấy một bên gương mặt cậu. “Chắc chắn là một nụ hôn đích thực. Còn về kế hoạch lâu dài… Tôi e là cậu phải chờ xem.”
“Có vẻ không công bằng lắm.”
“Oh? Tại sao vậy?”
Shinichi tính nói nhưng cậu lại dừng lại, đơn giản vì không biết làm thế nào để diễn đạt thành lời vô số điều mà cậu vừa muốn nói vừa không muốn nói. Cậu nhận ra bản thân đang nghiên cứu gương mặt khuất bóng của tên trộm. Với khoảng cách gần như thế này, đáng lý cậu sẽ không gặp bất kỳ rắc rối khi nhìn gương mặt của anh. nhưng bóng tối cùng chiếc mũ ảo thuật và cả kính một tròng, tất cả những gì mà cậu có thể nhận ra là sự hiện diện mơ hồ của các đặc điểm và tia sáng lấp lánh của một bên mắt màu xanh đậm.
Tiếng thở dài nhỏ bé thoát ra từ đôi môi, Shinichi quay mặt đi khỏi tên trộm và nhìn về phía của sổ, đồng thời né tránh bàn tay anh. Đột nhiên, mọi thứ trở nên quá yên tĩnh và quá xa vời - như thể toàn thế giới đã biến mất và cậu chẳng là gì ngoài một chiếc lông vũ xoay tròn trong gió.
“Cậu không hoàn toàn có thật.”
Kid chớp mắt. “Xin lỗi?”
“Cậu có thể biến mất bất cứ khi nào cậu muốn. Nhưng chúng tôi không thể làm điều đó. Mọi thứ mà chúng tôi làm, mọi thứ mà chúng tôi chọn… Chúng tôi bị mắc kẹt với chúng cho tới hết cuộc đời này.”
Tên trộm không đáp lời ngay lập tức, anh đang cân nhắc từ ngữ. Thật ra anh hoàn toàn có thể giải quyết nó một cách dễ dàng. Vì dù gì, anh cũng chân thật giống người con trai đối diện. Anh cũng phải sống với lựa chọn giống như những người khác. Chỉ có điều, hầu hết anh đều không hối hận với những lựa chọn của mình. Nhưng đồng thời, anh đoán mình có thể hiểu điều mà Shinichi muốn nói.
Với thân phận Kaito Kid, anh có quyền tự do làm bất cứ điều gì mình muốn mà không ảnh hưởng đến cuộc sống của Kuroba Kaito, ngôi sao mới nổi trong thế giới ảo thuật. Mặc dù xuất hiện với hai cái tên khác nhau, đây vẫn chỉ là cùng một người, nhưng phần còn lại của thế giới không thể nhận ra điều đó (bởi vì anh sẽ không để điều đó xảy ra). Thực tế về việc thân phận của Kid đã được truyền tay qua cha mình và anh chính là bằng chứng rõ nhất cho việc đó.
Anh dõi theo khuôn mặt của chàng thám tử, quan sát nét u sầu trong đôi mắt xanh mà bản thân vẫn luôn yêu mến. Kid rất giỏi trong việc quan sát gương mặt của người khác. Và ở Shinichi, anh có thể nhận thấy sự đăm chiu và cả sự cam chịu nhất định. Nhưng ở nơi đó cũng có cả hy vọng được chôn giấu tận sâu bên dưới.
Tất nhiên, anh biết rất dễ dàng để dập tắt hoàn toàn hy vọng đó. Nên mọi thứ phụ thuộc vào những gì mà anh sẽ làm bây giờ. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất, rất dài, Kaito chợt cảm thấy bản không còn gì chắc chắn.
Nếu anh làm ra bất kỳ sai lầm nào, anh đoán mình sẽ không bao giờ gặp lại Shinichi. Kid không thể để điều đó xảy ra. Nhưng họ đã tiến tới ngã tư rồi. Mọi thứ sẽ không quay trở lại theo cái cách nó đã từng.
“Shinichi.”
Chàng thám tử giật mình. Dường như Kid chưa từng gọi cậu bằng tên. Như vậy đã quá đủ để khiến cậu phải dời mắt khỏi cửa sổ. Rồi cậu lại tiếp tục bất ngờ khi chiếc mũ ảo thuật nằm trên bàn tay anh mà không phải ở nơi nó vốn thuộc về.
Cậu mở miệng tính nói chuyện, nhưng ngón tay đè chặt lên đôi môi đã ngăn cản điều đó. Cậu không thể không chú ý tới ngón tay đó không còn được bao bọc trong đôi găng trắng quen thuộc nữa. Nói cho đúng thì, đôi găng tay của Kid đã được nhét vào trong mũ của anh. Tiếp đó cả mũ và găng tay biến mất hoàn toàn theo một làn khói nhỏ. Tên trộm nắm lấy tay cậu và hướng nó cầm lấy chiếc kính mắt một tròng. Shinichi cố gắng rút tay lại, nhưng bàn tay kia như gọng sắt giữ chặt cổ tay cậu.
“Kid,” cậu phản kháng, cố gắng đứng dậy. Nhưng bàn tay khác của anh đã vòng lấy vai cậu và giữ cậu ngồi im.
“Cậu nói đúng. Tôi không thể mong đợi cậu có thể tin tưởng tôi nếu tôi không làm điều gì đó tương tự. Đó là ý của cậu phải không? Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ chạy và để cậu một mình giải quyết hết mọi chuyện nếu chuyện gì đó bất lợi xảy ra.”
“Tôi- Tôi chừa từng nói như vậy-”
“Không sao cả. Dù có chút cảm giác tổn thương, nhưng tôi hiểu cảm xúc đó của cậu bắt nguồn từ đâu. Cứ xem đây là một lời hứa từ tôi. Tôi sẽ luôn ở đây, bên cậu. Nói đúng hơn thì, tôi sẽ luôn ở đây cho dù cậu có không muốn điều đó. Cậu sẽ không thể thoát khỏi tôi đâu! Và nếu mọi chuyện đã như vậy, tôi cũng chẳng cần phải giấu đi thân phật thật của mình, đúng không?”
“Nhưng-”
“Cậu không muốn biết tôi là ai?”
Shinichi nuốt xuống, đôi môi khô rốc. Cậu thật sự muốn biết. Nhưng…
Chàng thám tử chần chừ, sự căng thẳng kèm theo lo lắng khiến mọi thớ cơ như siết chặt và bị khóa chặt ở nơi nào đó. Một góc nào đó trong tâm trí cậu đang tự hỏi tại sao bản thân lại là người run rẩy khi Kid mới là người đang tiết lộ thân phân bí mật của mình. Nhưng trước cái gật đầu cổ vũ từ anh, cậu cẩn thận gỡ bỏ chiếc kính mắt. Thật sự quá trơn bóng và đầy sức nặng trong lòng bàn tay. Cậu lật nó lại, quan sát những tia sáng từ ánh trăng nhảy múa trên lớp gương. Rồi cậu ngẩng mặt lên và nhìn vào gương mặt Kid, lần đầu tiên quan sát nó khi không có bất thứ gì che chắn.
Giống như một người còn đang mộng mị trong giấc mơ, cậu đặt chiếc kính một tròng xuống bên cạnh và vươn ngón tay chạy dọc theo gương mặt anh. Cậu chạm tới xương gò má và xương quai hàm, quan sát đôi môi của người đối diện nhếch lên thành vẻ ngạc nhiên. Không có dấu hiệu của hóa trang. Hơi ấm không ngừng dâng trào trong lồng ngực cậu, Shinichi biết bản thân mình đang mỉm cười.
“Kid…” cậu thở hắt ra, cảm giác vẫn bồi hồi khi biết mọi thứ đều là sự thật.
“Kaito.” Bàn tay chai sạn nắm lấy tay cậu và tên trộm đặt nhẹ nụ hôn vào lòng bàn tay đó. “Kuroba Kaito. Nhưng cậu có thể gọi tôi là Kaito.”
“Kaito,” Shinichi lặp lại cái tên. Cậu muốn cười. “Thật sự là tên thật của cậu sao?”
Kid - không, Kaito - mỉm cười với cậu. “Cha tôi cũng khá có hiếu hài hước.”
Bây giờ thì Shinichi đành bật cười. “Tôi đoán vậy.”
Cả hai im lặng một lát: Shinichi vẫn đang tiêu hóa mọi chuyện vừa xảy ra, còn Kid thì tận hưởng nụ cười nhỏ bé nhưng chân thật trên khuôn mặt chàng thám tử của mình. Nụ cười dành riêng cho anh. Kaito siết nhẹ tay cậu và rướn người về phía trước.
Shinichi, người hoàn toàn quên mất việc tên trộm vẫn nắm lấy mình, đỏ bừng. Một lần nữa, cả hai lại gần tới mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả trên mặt mình, chỉ ngoài việc lúc này cậu có thể nhìn thấy rõ gương mặt của người con trai. Bằng cách nào đó, nó đã khiến mọi thứ trở nên chân thật hơn rất nhiều.
“Vậy bây giờ,” Kaito lầm bầm. “Cậu sẽ trả lời tôi chứ?”
Shinichi dành chút thời gian để ổn định bản thân. Cậu không biết chuyện gì sẽ diễn ra sau ngày hôm nay, nhưng ngay lúc này cậu biết bản thân mình muốn thử. Cậu muốn Kaito xuất hiện trong cuộc đời cậu, không phải với thân phận một tên trộm thỉnh thoảng đối đầu nhau mà là một người bạn - không, có lẽ còn hơn thế.
“Tôi- có.”
“Cậu vẫn nhớ những gì tôi nói về điều mà tôi sẽ làm hiện tại không.” Tên trộm nhích gần hơn một chút nữa.
Vết đỏ trên gương mặt Shinichi càng đậm hơn nhưng Shinichi không rời đi. “Tôi nhớ. Nhưng tốt nhất cậu nên nhanh chân lên một chút trước khi tôi thay đ-”
Cậu còn chẳng kịp nói hết câu trước khi tên trộm thu hẹp khoảng cách còn lại giữa hai đôi môi.
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Hóngggg chương mớiii. Bộ này bnhieu chương vậy ah?
Chờ mòn mỏi cuối cùng cũng có chương mới