top of page
Moonlightl

Chương 5

FBI sẽ chẳng là gì ngoài hào phóng nếu nói đến những công việc liên quan đến Tổ chức. Thật dễ dàng, nếu không nói quá dễ dàng, để thông báo về việc Akemi là một nhân chứng tội nghiệp đã nhìn thấy quá nhiều và đưa cô ấy đến định cư tại một khu vực ở Tokyo cách xa nơi mà cô đã từng sống dưới thân phận là Miyano Akemi hay là nơi cô đã sống sau khi Bourbon giả mạo cái chết của cô ấy.

Amuro đã không liên lạc trực tiếp với Shuichi kể từ ngày anh gặp lại Akemi. Thay vào đó, anh nhận được một tin nhắn dài đã được mã hóa trên số điện thoại trả trước của mình. Shuichi không muốn biết làm thế nào mà cậu đã tìm ra số của mình. Anh đã giải mã nó bằng thứ mà Scotch đã tạo ra cho họ ngày trước. Là một mô tả chi tiết về kế hoạch mà Shinichi có thể đã thực hiện để cứu Akemi.

Shuichi nghi ngờ nó hơi khác so với kế hoạch thực tế, bởi vì một phần của nó mâu thuẫn với những gì Akemi đã nói với anh. Mà cũng chẳng có chuyện Amuro sẽ nói cho anh sự thật nếu anh đi hỏi. Bên cạnh đó, anh cho rằng Amuro đã vứt chiếc điện mà cậu đã dùng để gửi tin nhắn mã hóa cho Shuichi từ lâu. Đó là những gì mà họ đã luôn làm khi còn ở trong Tổ chức.

Anh vẫn chưa nói với ai về Amuro và Akemi, kể cả Jodie. Anh không muốn mạo hiểm để bất cứ ai biết về Akemi - việc Amuro biết về biệt danh của Shuichi dành cho Gin vẫn khiến anh khó chịu. mặc dù anh tin tưởng Jodie, nhưng việc nói về Amuro chắc chắn sẽ hướng câu chuyện về Akemi.

Hơn nữa, anh còn nhiều thứ quan trọng hơn để lo lắng so với Amuro, kể đến như theo dõi Vermouth và tìm Shiho. Akemi có đủ thứ phải lo lắng, vì vậy anh đã không nói với Akemi về việc Shiho đã chạy trốn khỏi Tổ chức và Shuichi đang đuổi theo cô ấy. Nếu mọi việc suôn sẻ, cô ấy sẽ không bao giờ phải biết việc em gái mình đã gặp nguy hiểm như thế nào cho đến khi cô bé thoát khỏi nó.

Dù anh có xu hướng được sử dụng như là nguồn sức mạnh, chỉ vì anh không thiên về trí não như những đứa em của mình hay một ai khác như Bourbon, không có nghĩa anh là một kẻ vụng về. Anh hoàn toàn là một trong những ứng viên xuất sắc nhất trong việc điều tra Vermouth hay các đầu mối về Shiho.

Vậy nên khi để mắt đến một người đáng ngờ là Mouri Kogoro, anh đã quyết định điều tra thêm về ông ấy. Anh đã lẻn vào Văn phòng thám tử Mori khi không có ai ở đó và cài một vài máy nghe lén, sau đó leo lên chiếc ô tô gần văn phòng với một cặp ống nhòm. Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc theo dõi.

Điều duy nhất mà anh không nghĩ đến là việc nhìn thấy Bourbon chào đón khách hàng trong quán cà phê dưới văn phòng với nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt. Theo một hướng tích cực, điều này có nghĩa là những nghi ngờ của anh về việc Mouri Kogoro có có quan hệ với Shiho là có căn cứ, nếu không tại sao Amuro lại đóng giả làm người phục vụ trong số những vai trò khác? Nói một cách tiêu cực, điều này đồng nghĩa với việc Tổ chức đang tiếp cận rất gần tới Shiho.

Shuichi tự an ủi mình rằng ít nhất không phải Gin đang đứng đó và nhận đơn hàng với nụ cười đẹp như tranh vẽ. Đó mới là điều đáng lo ngại. Ít nhất thì nụ cười đó trông rất tự nhiên trên gương mặt của Amuro, mặc dù Shuichi đã quen với việc nó có một chút kiêu ngạo.

Anh suy nghĩ xem mình nên làm gì trong những ngày quan sát Văn phòng thám tử Mouri, nhưng cuối cùng, sự tò mò đã lấn át lý trí của anh.

Vì vậy, vào một buổi tối, mười lăm phút trước giờ đóng cửa, anh đã ghé vào tiệm Cafe Poirot. Các thành viên tổ chức thường làm việc một mình trong các nhiệm vụ thâm nhập, và chỉ gọi hỗ trợ khi cần thiết. Vậy nên theo dự đoán anh sẽ không phải đối phó với bất kỳ ai khác ngoài Bourbon, và anh hoàn toàn có thể kiểm soát được điều này.

Tiếng chuông kêu leng keng khi anh bước vào, nhưng Amuro đang bận lau bàn nên không nhìn lên ngay.

“Xin lỗi nhưng chúng tôi sắp đóng cửa rồi,” Amuro đứng thẳng dậy và quay lại, nụ cười hối lỗi thoáng hiện trên mỗi. Khoảnh khắc mắt cậu chạm tới Akai, nụ cười kia biến mất và có tiếng sặc, cậu lắp bắp lớn tiếng. “Akai!?”

“Xin chào, Amuro-san,” Shuichi chào, và ồ, lần này anh chắc chắn không tưởng tượng khi thấy sự thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt của Amuro. Thú vị.

Trước khi anh có thể nghĩ phải nói gì tiếp theo, một người phụ nữ tóc nâu bước ra khỏi cánh cửa được đánh dấu ‘chỉ dành cho nhân viên’. Cô ấy đang mặc trang phục bình thường nên có lẽ đang chuẩn bị rời đi.

“Amuro-san?” cô tò mò đi đến chỗ hai người bọn họ. “Mọi việc ổn chứ?”

“Không sao hết Azusa-san,” Amuro nói, một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt anh. “Tôi chỉ là không nghĩ tới, ờ, bạn của mình sẽ ghé thăm thôi. Mọi việc dọn dẹp còn lại cứ để tôi lo nên cô cứ về đi.”

Ồ, vậy bây giờ anh trở thành bạn rồi sao?

“Bạn của anh sao?” Azusa la lên, hay tay vỗ vào nhau. Cô ngước nhìn Shuichi với đôi mắt sáng và vui vẻ. “Anh không nói nhiều về cuộc sống của mình, Amuro-san. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi gặp một người mà anh biết ngoài ngài Mouri! Rất hân hạnh được gặp anh, tôi là Enomoto Azusa.”

Chà, một thành viên của Tổ chức tất nhiên sẽ không có nhiều điều để nói về cuộc sống cá nhân của họ… anh không quá ngạc nhiên về điều đó.

“Tôi là Moroboshi Dai,” Shuichi nói một cách dễ dàng, phớt lờ đi ánh mắt của Amuro khi cậu nghe thấy cái tên giả. “Rất vui được gặp cô.”

“Vậy, làm sao anh biết…” Azusa hào hứng bắt đầu và tiến lại gần.

“...Azusa-san!” Amuro cắt ngang, giọng điệu hơi căng thẳng. “Không phải cô sắp trễ bữa tối với anh trai mình sao?”

Azusa liếc nhìn đồng hồ và la lên.

“Đúng rồi, đúng rồi,” cô nói nhanh. “Tôi phải đi rồi. Moroboshi-san, lần sau nhớ tới ghé thăm Poirot nữa nhé!”

Nhanh chóng vẫy tay chào cả hai, Azusa lao ra khỏi cửa, tiếng chuông kêu leng keng lại vang lên. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại sau lưng cô, nụ cười rạng rỡ của Amuro vụt tắt trên gương mặt cậu.

“Và?” cậu nói, âm thanh không hề vui vẻ khi quay sang nhìn Shuichi. “Anh đang làm gì ở đây. ‘Moroboshi Dai’?”

“Tôi nghĩ đó nên là câu hỏi của tôi, ‘Bourbon’,” Shuichi nhướng mày trả lời. “Tại sao cậu lại đóng giả làm bồi bàn ở một quán cà phê nho nhỏ nào đó?”

“Hừm, tôi sẽ cho anh biết là tôi không phải đang chơi trò gì đâu,” Amuro khoanh tay, nghiêm nghị nói. “Tôi là một bồi bàn xuất sắc.”

“Tôi cá là như vậy, nhưng đó không phải là điều mà tôi đang hỏi,” Shuichi khô khan nói.

“Ăn miếng trả miếng, Akai,” Amuro nói, nụ cười tự mãn nở trên cậu, “tôi sẽ nói cho anh biết nếu anh nói cho tôi điều gì đó mà tôi không biết. Giống như là, tại sao anh lại theo dõi ngài Mori vài ngày qua?”

“Cậu thấy?” Shuichi hỏi, giọng nhẹ nhàng. Anh đã cố gắng hết sức mình để che giấu hành tung khi nhận thấy Amuro đang ở quán cà phê bên dưới, nhưng có lẽ vào ngày đầu tiên đột nhập vào văn phòng, anh đã để lộ vài dấu vết ở đâu đó.

“Tất nhiên là tôi chú ý tới,” Amuro nói, giọng qua trộn giữa kiêu ngạo và hoài nghi. Shuichi lưu ý thấy sự tự tin của cậu vẫn phát huy tốt như mọi khi.

“Tôi đang xem liệu họ có liên quan đến Sherry hay không,” Shuichi trả lời đơn giản, bởi vì với mối liên hệ thân thiết trước đây giữa Amuro và Akemi cùng với sự hiểu biết của cậu ấy về cách thức làm việc của anh, anh nghi ngờ thật ra cậu ấy chưa biết việc anh đang làm gì. Có lẽ việc ‘từ bỏ’ thông tin này sẽ giúp thuyết phục Amuro cũng đưa ra một vài thông tin của riêng mình.

Nhưng trái ngược với mong đợi của anh, phản ứng của Amuro không phải là câu trả lời kiêu ngạo.

“Thành thật mà nói, Akai, anh không cần phải làm điều đó với tôi,” Amuro nói. Cậu quắc mắt nhìn Akai. “Anh phải biết chính tôi là người đã giúp che giấu cô ấy sau khi cô ấy trốn thoát, không nhất thiết phải giả vờ như vẫn đang tìm cô ấy. Tôi muốn biết anh thực sự đang làm gì.”

“... Cái gì.

Amuro nhìn anh tò mò trước câu trả lời đó, trông như thể nó chính là thứ duy nhất mà anh không mong chờ tới. Sau khi xem xét khuôn mặt của Shuichi một cách cẩn thận trong giây lát, đôi mắt cậu mở to.

“Anh… không biết,” Amuro chậm rãi nói, giống như việc cậu ấy không hề tin tưởng những lời mình vừa mới phát ngôn. Cậu ấy lắp bắp tiếp tục, “làm sao anh có thể không biết!?”

“Làm sao mà tôi biết được chứ!?” Shuichi gào lại.

“Anh… Tại sao Miyano-san không nói với anh?” Amuro hỏi ngược lại, ánh mắt vẫn ngập tràn sự không tin tưởng.

Đó chính là sự chứng thực mà Shuichi cần.

“Vậy là Akemi đã biết điều này,” Shuichi lặng lẽ nói, trước khi tiếp tục một cách hoài nghi, “còn cậu - Bourbon, cậu chắc là mình đang đùa giỡn với một nửa cái Tổ chức hay sao? Tôi không nhận ra là là cậu đã điên đến như vậy kể từ khi mình rời khỏi Tổ chức rồi đấy.”

Akemi là một chuyện - may mắn thay, cô ấy là một thành viên cấp thấp, thậm chí đến mật danh còn không có. Lý do duy nhất tại sao Tổ chức lại để mắt đến cô ấy là vì người em gái. Nhưng còn Sherry? Liệu có phải cậu ấy ước nguyện được xuống dưới không?

(Nỗi nghi ngờ nhỏ nhoi thầm lặng nảy sinh từ cuộc đối đầu cuối cùng giữa anh và Bourbon.)

“Im đi, Rye,” Amuro nạt lên. Và trong khoảnh khắc, Shuichi cảm nhận như mình không phải đang ở tại quán cà phê vừa ấm áp vừa yên tĩnh mà là trong một cái phòng chứa đồ lộn xộn đang diễn ra một cuộc cãi luận gay gắt xem ai là người chịu trách nhiệm cho việc hành động sai lầm.

Tiếp đó anh nháy mắt, và anh lại quay lại quán cà phê nơi Amuro đang nhìn chằm chằm mình, thật ra là ánh nhìn có một chút lo lắng. Anh cẩn thận kiểm soát biểu cảm mình, nhưng cảm xúc trên gương mặt Amuro không hề thay đổi.

“Ngồi xuống đi, Akai,” Amuro nói, âm giọng cẩn thận điều tiết. Cậu chỉ tay vào một cái bàn gần đó. “Tôi sẽ mang đồ uống ra cho anh.”

Với bất kỳ lí do gì, Shuichi đã làm theo lời mời của Amuro và ngồi xuống.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


64 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page