“Là mùa xuân nở rộ trong trời thu.” Shinichi khô khốc đáp lại. Khi những bông hoa đọng lại dưới đất thành một tấm thảm dày màu hồng nhạt cao tới đầu gối cậu, hay cao tới bắp chân của ông Nakamori, màn hoa trong đêm đen đã đủ để làm chậm lại bước chân của hai người. Tấm thảm mùa xuân trải dài xuyên khắp khu vườn và lan rộng đến chân của những chân đèn. Shinichi dành một chút thời gian để suy nghĩ, thật không ngờ, Kid lại có thể thu thập nhiều bông hoa mẫu đơn đến vậy vào tầm này tháng Mười.
“Bây giờ tôi đã nhận được món quà của mình…” Kid nói, “tôi xin phép được rời đi.” Anh ném chiếc lược lên bầu trời, và khi chụp lại một lần nữa, nó đã biến mất. Shinichi lắc đầu trước sự kịch tính của mọi chuyện, cũng như khi anh tặng cho cậu nụ cười sáng chói rất riêng, rất đặc biệt của mình. “Như thường lệ, rất vui mừng khi được hợp tác cùng…”
Lời nói của anh bị cắt ngang bởi tiếng động kỳ lạ cùng với âm thanh của tiếng súng phá tan tiếng xì xào kinh ngạc của các vị khách dự tiệc, sau đó là một loạt tiếng la hét.
Ngay lập tức Sera đẩy cậu xuống và bao bọc cơ thể nhỏ bé của cậu vào người mình. Shinichi cố gắng ngước lên khỏi lớp chăn dày những cánh hoa, qua cánh tay của Sera, nhìn về hướng mà tiếng súng đã phát ra.
Kid nhào người về phía trước. Và tất cả những gì mà Shinichi mà có thể nghe thấy lúc này chỉ có giọng của chính mình khi càu nhàu anh ta: “Không có ai dùng súng ngắn ngắm bắn mà không có ý định giết một người nào cả.”
“Người nào nã đạn vậy?” Giọng ông Nakamori giận giữ và điên cuồng hét vào đám đông. “Tên chết tiệt nào nhắm bắn Kid?”
Kid cố gắng đứng vững trên đôi chân mình, cơ thể không ngừng lắc lư. Và khi đám đông xung quanh họ bắt đầu biến thành một trận hoảng loạn ồn ào, áo choàng trắng khẽ quấn quanh cơ thể, trong chớp mắt, người vốn dĩ nên đứng đó đã biến mất, không để lại bất cứ thứ gì những đốm sáng còn đọng lại sau quả bom phát sáng của anh.
Người đó không có khả năng đi xa, bởi vì Shinichi đã biết được con đường thoát thân của anh.
“Tìm cho ra kẻ đã bắn!” Thanh tra Nakamori gào lên.
Shinichi dời tầm mắt từ nơi mà Kid đã đứng về phía Sera và nhìn thấy cô ấy đang lúi húi luồn qua những cánh hoa để tiến về nơi phát ra tiếng súng. Cậu thoáng thấy một người đang ông đang nghiến răng, khuôn mặt nhăn nhó vì giận giữ, và dường như Sera cũng đã chú ý thấy.
Cô ấy có thể bắt được hắn ta. Từ khoảng cách này, kim gây mê từ đồng hồ của Shinichi sẽ không bắn trúng; đồng thời với đôi chân trẻ con ngắn ngủi, và khi đang mắc kẹt trong biển hoa mẫu đơn, cậu vẫn sẽ chậm hơn cô ấy, cho dù là cậu có trong tình trạng sức khỏe tốt. Vậy nên, khi không đạt được điều kiện sức khỏe tối thiểu, cậu rõ ràng sẽ đứt hơi và mất hết năng lượng trước khi bắt kịp Sera và khiến cho tên bắn súng tẩu thoát.
Thoát khỏi sự do dự, Shinichi nhìn chằm chằm vào kẻ bắn súng, cố gắng ghi nhớ những nét đặc trưng trên gương mặt ấy, bộ ria mép lộn xộn và khuôn mày rậm. Tiếp đó, nhớ tới khoảnh khắc khi lời nói của Kid bị cắt ngang, khi mà cơ thể cuộn lại đau đớn bởi vì bị bắn, cậu đã để lại vấn đề của kẻ bắn súng cho Sera và thanh tra Nakamori còn mình thì chạy nhanh về hướng Kid.
Shinichi vùng vẫy để tiến tới quán trà, cảm thấy nhẹ nhõm khi bàn chân cuối cùng cũng bước lên được những bậc thang bằng gỗ. Cậu không thèm tháo giày ra nên không thể tránh khỏi để lại một loạt cánh hoa trong mỗi bước chân trong lúc bò tới bức tranh về vách đá mù sương trên bức tường.
Bởi vì biến mất vào những đám mây không được Kid sử dụng như một phép ẩn dụ về cái chết đã từng xảy ra ở Genji, ngay cả khi sẽ thật trớ trêu nếu đó là kết quả sẽ diễn ra. Theo suy luận của cậu, tấm thảm tatami đã che đậy một đường hầm bí mật. Nhưng khi nhìn thấy những giọt máu đang nhỏ giọt xuyên suốt chiều dài của đường hầm như trong các bộ phim kinh di, sự bồn chồn lo lắng lại không ngừng reo vang trong đầu Shinichi.
Đường hầm nối trở lại trên mặt đất ở phía sau của khu vườn, ánh sáng không chiếu tới được nơi này. Cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của đám đông, nhưng nó giống với tiếng vang hơn.
Kid dựa vào thân một cây phong, đôi mắt nhắm nghiền và cố gắng hít thở. Khi chận cậu giẫm lên một cành cây, đôi mắt kia trở nên sắc bén còn cơ thể nhanh chóng căng thẳng, nhưng khi nhận ra người tới là Shinichi, anh thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt trắng bệnh khi phối với bộ vest trắng giữa đêm trăng như thế này trông như một bóng ma, và cảm giác đang không ngừng sinh sôi trong từng mạch máu của cậu chính là nỗi sợ hãi.
“Ah, thám tử, xem ra tôi có chút bất cẩn khi không mang áo chống đạn tối nay rồi.” Bàn tay Kid nhấn chặt vùng bụng, đôi găng tay kia nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ sẫm ngay trước mắt Shinichi. Màu xanh sáng của bộ trang phục dần trở nên sậm màu, và ở kẽ răng dường như còn có một tia máu khẽ chảy. Anh đang cố nuốt xuống từng ngụm máu không ngừng trào lên trong cổ họng, có lẽ đó là kết quả của việc chóng mặt, hay đơn giản chỉ là trong lúc bất ngờ Kid đã cắn phải lưỡi của mình. “Tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc trước khi tôi sẽ bị bắn như thế này.”
“Trợ thủ của cậu xử lý được vết thương do đạn không?” Shinichi xem xét những gì mà cậu biết được về vết thương gây ra từ súng và quan sát gương mặt vặn vẹo của Kid.
“Có lẽ.” Anh trả lời. “Tôi chưa từng bị bắn trước đây.” Shinichi chần chừ, tiếp đó rút điện thoại ra và gọi vào số của bác tiến sĩ, không quan tâm đến câu hỏi “thám tử?” đang đánh lạc hướng bản thân.
“Cháu cần sự trợ giúp,” cậu trầm giọng nói khi Agasa nhận điện thoại. “Bác tiến sĩ, cháu cần bác đánh xe chạy tới Khu vườn truyền thống Beika lập tức. Trải chiếc khăn tắm ở phía sau và mang theo một vài thứ giúp cầm máu cùng với chiếc chăn đen ở trên lầu.”
“Cậu đang làm gì vậy?” Kid thắc mắc. “Tôi sẽ ổn thôi, tôi chỉ cần…” Anh khụy xuống theo thân cây. Shinichi tiến tới để giữ lấy anh, tiếp đó kéo lấy áo choàng và trải rộng ra sau lưng Kid, như vậy sẽ không có vết máu nào trên thân cây để lần theo. Rất tốt, không có bằng chứng lưu lại. Tuyệt thật. Bây giờ là cậu đang giúp sức và tiếp tay cho một tên tội phạm.
Nhưng đây là Kid. Và không phải người này đã khiến cậu cho ra rất nhiều ngoại lệ rồi sao?”
“Shinichi?” Giọng của bác tiến sĩ tràn ngập lo lắng và vội vã qua tai nghe. “Cháu bị thương sao?” Hình như cậu còn nghe thấy tiếng lầm bầm sốt ruột của Haibara ở phía sau.
“Không phải cháu.” Shinichi trả lời. “Một… người bạn. Người này không thể đi tới bệnh viện được.”
“Được rồi.” Tiến sĩ Agasa tiếp lời. “Ta sẽ tới trong vòng mười phút. Chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Dừng xe trên đường là được. Chúng ta sẽ lợi dụng sự hỗn loạn này để đi vào bãi đậu xe, ở đó chất rất nhiều trái cây và rau củ theo mùa vào mấy cái xe tải. Bác biết chỗ đó chứ? Chỉ vừa mới nửa đêm, nên là sẽ còn rất nhiều xe tải giao hàng đang đậu ở đó. Chỉ cần tấp vào con đường xa nhất ở phía bên trái, cháu sẽ gặp mọi người ở đó. Bác phải nhanh lên, trước khi cảnh sát có thể trấn an mọi người và mở rộng khu vực tìm kiếm ra phía ngoài.” Cậu cúp máy.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Kid đứng thẳng dậy. Nhìn thấy cái cằm đang căng chặt của người kia, cùng với hiểu rõ vết thương đó đau đớn như thế nào, hơi thở nặng nhọc của anh lại là bằng chứng duy nhất mà Shinichi cảm thấy có điều gì đó không ổn nếu như không thấy vùng máu đang không ngừng lan rộng. “Không định đưa tôi vào đó à?” Anh mỉm cười. “Chúng ta vẫn còn đang ở trong phi vụ của tôi đấy.”
“Tôi vẫn cần một người biết nói tiếng Pháp.” Shinichi trả lời, từ chối nhìn vào gương mặt của Kid. Cậu đã biết gương mặt kia trông như thế nào. Biết Kid là ai. Kuroba Kaito. Một nhà ảo thuật gia. Một học sinh cấp ba. Và đang bị chảy máu từ một khẩu súng ngắn. “Cậu còn đi được không?”
“Không xa lắm.” Sự run rẩy nhỏ bé phát ra ở trong giọng nói kia. Shinichi ước gì bây giờ mình có đủ ánh sáng để kiểm tra vết thương, và kiểm tra tình trạng nghiêm trọng của nó.
Cậu biết vài điều căn bản: không được để cho Kid uống bất cứ thứ gì. Dùng một đồ vật ẩm và vô trùng bao bọc lại bết thương. Nếu như có bất kỳ vết rách nào trong ruột, bí mật của anh sẽ bị tiết lộ bởi nếu không Kid sẽ bị nhiễm trùng hoặc chảy máu đến chết.
Sẽ mất bao lâu để khiến một người phải chết đi vì vết đạn bắn như thế này? Nếu cậu nhớ chính xác, mình đã tỉnh táo được khoảng hai mươi phút. Mặc dù có Genta hỗ trợ, nhưng cậu vẫn phải kiểm soát phần lớn trọng lực của mình. So với cơ thể trước đây, vết thương của Kid dường như lớn hơn cậu một chút, hơn nữa có vẻ nó nằm gần sang một bên hơn là chính giữa… Nhưng cậu chẳng phải là bác sĩ, cậu không biết cách để xử lý những thứ như thế này.
“Gần thôi.” Shinichi ước tính. “Chỉ cần đi ra khỏi cổng sau và băng qua đường. Tiến sĩ sẽ đón chúng ta.”
“Tiếp đó thì sao?” Kid lên tiếng, và cuối cùng Shinichi đã nhìn về phía anh. “Được rồi, thám tử, cậu dẫn đường, tôi sẽ cố gắng để tỉnh táo.”
“Ngoan đấy,” Shinichi lầm bầm, “giờ thì đi theo tôi.”
Cậu dẫn Kid đi qua hàng loạt những cây phong Nhật Bản ngập tràn trong màu của mùa thu và sáng bừng cho dù màn đêm vẫn đang buông xuống, tiếp đó tiến tới cổng sau nơi mà cậu và Ran đã từng khám phá ra khi còn nhỏ. Nơi này khá chật hẹp, dường như là đường tắt của người làm vườn hơn là một lối ra chính thức. Kid khẽ hít mạnh khi phải bước qua xà gỗ cao được lắp đặt để giữ vững lớp sỏi đá trên đất. Shinichi lập tức quay đầu lại. “Chuyện gì vậy?”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments