Ngước nhìn lên bầu trời, Shinichi mỉm cười. “Em biết. Nhưng chúng ta thường không bao giờ nhận mình còn nhỏ cả.” Cậu khựng lại khi Sera đặt tay lên đầu mình. “Bởi vì không ai muốn lắng nghe lời nói của một đứa trẻ bất kể là chúng có cố gắng chứng tỏ bản thân như thế nào.”
“Chị nghĩ cảnh sát rất nghiêm túc nhìn nhận đám thám tử nhí chúng em.” Cô dẫn đường rời khỏi căn nhà và bước vào khu vườn. Cơn gió mang theo cái se lạnh của buổi tối thổi nhẹ nhàng và làm bay đi vài chiếc lá trên phiến đá, cùng với âm thanh xào xạc dưới mỗi bước chân mà họ rời đi. “Cảnh sát Takagi nên đưa cho các em một huy hiệu thám tử chính thức và một chiếc xe tuần tra.”
“Chỉ có lúc này, bởi vì chúng em đã dành hai năm để tự mình xử lý mọi việc, và cũng bởi vì không có một đứa trẻ nào trong đám nhóc thật sự có kiến thức thực tiễn.” Cậu nở nụ cười, bởi vì chúng không sợ hãi, nhưng những đứa trẻ đó, những người bạn của Shinichi, chúng dũng cảm ngang với mức độ liều lĩnh của mình.
“Bây giờ thì em giống như bà nội của chị vậy. Đừng tỏ ra cứng rắn như vậy, Conan, không đáng yêu một chút nào.” Cậu liếc mắt nhìn cô. Sera bật cười trước hành động đó và lại đùa giỡn với cậu. “Chị sẽ không coi thường em.” Cô nói thật lòng. “Đặc biệt là khi em đã giải quyết hết những vụ án kia cho ông Mori và không nhận lấy bất cứ thành tựu nào về cho mình.”
“Gì… Em không!”
“Chị biết.” Sera tiếp tục. “Chị chắc rằng em có lý do của riêng mình, nhưng rõ ràng em là một thám tử tài ba hơn ông ấy, và bất kỳ những thám tử thực thụ nào đều có thể nhìn ra điều đó.”
Chấn động bởi những lời nói của Sera, Shinichi không biết làm cách nào để trả lời lại Nhưng mà có vẻ cô ấy cũng không nhất định cần câu trả lời của cậu bởi sự chú ý của cô nàng đang tập trung hết về chiếc hộp đang trưng bày chiếc lược nạm ngọc.
“Thật ra, đêm nay là một đêm hoàn hảo để tiến hành vụ trộm.” Cậu nói, sau khi lại ngước nhìn về bầu trời.
“Tại sao?”
“Chị Sera, chị có biết tại sao lại rất khó để nhìn thấy rõ ràng ánh sao mặc cho bầu trời không có một gợn mây nào hay không?”
“Eh?” Cô nhìn lên. “Đúng ha! Chỉ có mỗi mặt trăng là sáng nhất.”
“Đó là bởi vì chúng ta đang nằm trong phần của Dải Ngân Hà.” Shinichi khảy viên đá bằng mũi chân mình. “Với cái cách mà trái đất đang quay thì lúc này, những ngôi sao sáng nhất đã bị khuất tầm nhìn. Ngoài ra, khi mặt trăng sáng ở độ sáng này, mọi sự tập trung của chúng ta đều sẽ đổ dồn vào nó.”
“Và...” Sera thổi phù làm bay lớp tóc mái dính vào mặt.
Shinichi lăn đồng xu giữa những ngón tay. “Không phải Kid lúc nào cũng mặc bộ đồ màu trắng sao? Anh ta là mặt trăng. Vào một đêm giống như tối nay, khi không có bất kỳ ngôi nhà cao tầng nào, không có cửa ra vào hay lối thoát hiểm hào nhoáng, chỉ có một khu vực mở với nhiều thứ đồ mà anh ta không bao giờ ngắm tới, rõ ràng mọi sự tập trung đều sẽ đổ dồn về hắn ta.” Cậu khịt mũi. “Và ông Suzuki đã thực hiện rất tốt công việc đó với cách mà ông ấy đang làm sáng khu vực này.”
“Ừ. Ông ấy có thể đã đặt một ổ khóa lớn, sau đó để lại một chìa khóa có dán ‘STEAL ME’ trên đó.”
“Chính xác.” Shinichi rút điện thoại ra. “Năm phút nữa.”
Cậu nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra Kid hay Nakamori Aoko. Mặc dù vậy, có một bóng người trông đáng ngờ ở gần quán trà cũ. Ông ta mặc một chiếc áo khoác tối màu, mũ được kéo thấp. Ở khoảng cách này, Shinichi không thể nhìn ra gương mặt kia, hay suy đoán ra điều gì từ dáng người ấy, nhưng có lẽ là trợ thủ của Kid. Cậu chuyển tầm nhìn về phía những cái cây, nơi mà cậu để ý thấy vài dấu vết nhỏ ở các cành thấp.
Có khoảng năm mươi cách mà cậu nghĩ rằng Kid có thể lên kế hoạch khi sử dụng những nhánh cây này, nhưng hầu hết đều bị loại bỏ, bởi vì mỗi khi Shinichi có mặt ở hiện trường, dường như anh ta chưa từng lặp lại trò mà mình đã làm trước đây.
“Có thứ gì đó dính dính ở trên chiếc hộp,” Sera nói. “Chị không biết đó là gì, nhưng ở trên tảng đá cũng có.”
Chống tay lên đầu gối, Shinichi cúi xuống và rút ra chiếc khăn tay để lấy thử một ít từ đống đó lên. “Giống như… sáp ong?”
“Để làm gì chứ?” Sera lẩm bẩm, và Shinichi cũng không biết câu trả lời.
Khi cậu định lên tiếng thì một tràng vỗ tay vang vọng khắp khu vườn, ánh đèn mờ đi và nhấp nháy trước khi quay trở lại hoạt động bình thường.
“Ba! Hai!” Giọng nói tới từ phía sau họ, và khi cả hai đồng loạt quay đầu, đám đông bùng lên tiếng reo hò đầy mong đợi trước giọng nói của ngài ảo thuật. Tất cả mọi người bắt đầu tụ tập, xô đẩy để tiến lại gần với hy vọng có thể nhìn thấy rõ ràng nhất quang cảnh trước mặt mình. Nếu như để mô tả, Shinichi cảm thấy như mình đang dựa vào một bức tường người vậy. “Một!”
Cậu nghe thấy âm thanh vù vù rất khẽ của sợi móc câu, chỉ là ở đây không có nơi gì đủ chắc để nó móc lấy, giống như không có nơi nào đủ cao để anh ta có thể trốn thoát bằng chiếc dù lượn. Nhưng cậu không thể nhìn thấy sợi dây, dựa vào tiếng động, Shinichi đoán nó nằm ở phía xa bên trái, ở cái nhánh đầu tiên mà cậu đã nhìn thấy. “Anh ta định làm gì?”
“Giờ biểu diễn tới rồi!”
Ngay khi âm thanh vừa dứt, bầu trời dường như bùng nổ với những bông hoa mẫu đơn mùa xuân vừa tách mình ra khỏi cuống lá. Khi đám đông há hốc mồm thích thú, Shinichi và Sera đồng thời nhìn vào những cái cây.
“Những bóng đèn bị mờ bởi vì…” Sera lên tiếng, và Shinichi, người đang giơ tay qua khỏi đầu để bảo vệ mắt khỏi những trận mưa hoa, hoàn tất dòng suy nghĩ.
“Anh ta sử dụng nguồn điện cần cho những chiếc quạt, và bởi vì máy phát điện bị quá tải nên bóng đèn sẽ không hoạt động được hết công suất của nó. Hơn nữa, với bầu trời mùa thu đầy gió, mùi hương đã nhanh chóng bị thổi tan.”
Sera nắm chặt vài bông hoa mẫu đơn trong tay và đưa chúng lên mũi. “Chúng có mùi giống như… sáp ong!”
Shinichi thở hổn hển quay đầu gọi ông Suzuki. “Một số bông hoa được bao phủ bởi sáp ong!” Khi ông chỉ kịp la lên một tiếng đầy khó hiểu “Cái gì?”, cậu nhanh chóng giải thích. “Thứ đó rất dễ cháy!”
“Chết tiệt! Mau chóng tắt hàng rào điện!” Ông Suzuki gào lên với những người bảo vệ. “Nếu cứ để như vậy lửa sẽ bốc lên đó!”
Cậu gần như không thể nhận ra Suzuki trong biển xoáy của màu cam và màu hồng nhạt, thứ màu sắc tương tự như trên viên đá quý The Concubine Heart. Những bông hoa đang bắt đầu chất thành đống dưới chân và chúng ngăn chặn khả năng di chuyển của cậu. Không chỉ mình Shinichi nghĩ như vậy mà ông Nakamori, người đang không ngừng hét lớn vào mic thông báo thiết lập một vành đai xung quanh khu vườn và không cho phép bất cứ người nào tiến vào hoặc rời đi.
“Quý ngài Suzuki kính mến,” trong cơn mưa hoa đang dần chậm đi, Kid không một tiếng động xuất hiện, một vài cánh hoa lạc lõng nằm trên dải lụa xanh quanh mũ và dính vào mái tóc đen kia. “Cảm ơn ông đã hủy kích hoạt cái lồng chán ngắt kia.”
“Ngươi trốn không thoát đâu!” Ông Suzuki gạt bỏ đi những cánh hoa đỏ trên mặt và chạy về phía Kid, người đang ngồi bắt chéo chân thoải mái trên chiếc hộp đựng lược nạm ngọc.
“Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi ông lại trưng bày một viên đá của mùa xuân trong thời tiết đầu thu như thế này.” Kid lắc lắc ngón tay mình. Anh nhẹ nhàng đứng dậy và khi những cánh hoa bắt đầu rơi càng ngày càng thưa thớt, Shinichi nhẹ nhàng nhếch miệng. “Nhưng mà đừng lo lắng, tôi đã cải thiện bầu không khí ở đây cho ông rồi.”
Anh bật cười. Cậu hình như vừa thấy được ánh đèn đỏ nhấp nháy kỳ lạ trước khi nó biến mất. Liệu đây có phải một thứ trong phần chuẩn bị của Kid?
Những bông hoa mẫu đơn có lẽ đã được treo ở những phần cao nhất của cây phong, sau đó lại dùng một lớp ngụy trang nào đó để che lại. Như vậy, hẳn những vết xước trên các cành cây là bằng chứng cho việc Kid đã giăng ra tấm lưới kia.
Sau đó, anh ta dùng một số loại quạt nhỏ có công suất lớn thổi gió thành một vòng tròn và khiến cho những bông hoa cũng xoáy xung quanh với quỹ đạo tương tự. Tương tự. một loại hệ thống nào đó đã được sử dụng để khiến cho những bông hoa này không ngừng rơi xuống.
Rõ là một trò đùa khi làm những chuyện như vậy. Cuối cùng Shinichi cũng hiểu được toàn bộ những lời nhắn về vụ trộm của Kid.
Khi thanh tra Nakamori không ngừng chửi rửa cơn bão hoa này, Shinichi cố gắng cùng với ông ta bước về phía The Concubine Heart và người đang nắm giữ nó, Kaito Kid.
Kid cầm viên đá và đưa nó dưới mặt trăng, để ánh sáng không ngừng lấp đầy nó. “Tôi không thể nào kháng cự lại trái tim của một người phụ nữ.” Anh mỉm cười thích thú trong cái nhìn của ngài Suzuki, cùng với đám người bảo vệ và cảnh sát đang điều hướng mọi người để không cho ai thoát ra ngoài. “Cũng có thể nói là trái tim của người phụ nữ không thể nào kháng cự lại tôi.” Chiếc kính một tròng của anh ta sáng lấp lánh. “Cho dù là thế nào thì tôi cũng xin phép được lấy đi nó.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント