“Đừng nghĩ mỗi lần chỉ cần một bông hồng là cậu có thể bỏ qua mọi chuyện Kaito!”
Mặc dù nói như vậy, gương mặt của cô nàng vẫn đỏ ửng và mỉm cười cho tới khi anh nói thêm vào: “Đặc biệt là khi cậu mặc chiếc quần nhỏ hồng cute có hình trái tim bên dưới bộ kimono đó…”
Và rồi anh ta lại tiếp tục né tránh, nhảy ra đằng sau. Shinichi không có thời gian để né đường khi người con trai đó lao thẳng về phía mình, rồi cả hai cùng ngã nhào xuống trên con đường lớp đá. Ở khoảng cách gần như vậy, Shinichi chợt ngửi thấy mùi hoa nhài, và khi cậu ngước lên nhìn vào đôi mắt màu xanh lấp lánh đó, thứ ánh sáng mà dường như cậu nghi ngờ liệu có người nào sẽ sở hữu… Cậu nhận ra rồi.
Nhưng đó không phải là bằng chứng để cậu có thể chứng tỏ với tòa án, hay là thông báo với những người cảnh sát bên kia, máu trong người bỗng chốc sôi sục khi nhận ra sự hiện diện kia nhưng cậu thậm chí còn không nghi ngờ bản thân mình. Chỉ là tại sao? Kid phải biết nếu như làm vậy Shinichi rõ ràng có thể nhận ra anh ta, không những vậy, nếu nhìn theo một hướng khác, đó phải là một quyết định đã được suy xét rõ ràng. Nhưng tại sao?
Người con trai đứng dậy, mắt nhìn sang hướng khác và mỉm cười lo lắng khi cô gái đi cùng anh lại bắt đầu la lối. Có vẻ anh ta là một người năng động, mái tóc nâu mềm bay phấp phới khi anh phủi đi lớp bụi trên áo khoác. Shinichi không thể rời mắt mình khỏi người nọ, chú ý tới phần môi trên không đồng đều và khuôn miệng rộng tựa như ánh mắt kia. Anh ta trông giống Shinichi, giống với phiên bản trưởng thành của Shinichi, và cảm giác thật kỳ là khi nhìn một gương mặt quá quen thuộc với mình nhưng lại có biểu cảm lạ lẫm đến như thế.
“Conan!” Ran chạy tới và đỡ cậu lên khi Sera chỉ đứng đó đút túi và cười ha ha nhìn cậu. “Em không sao chứ?”
“Em không sao.” Cậu vừa điều chỉnh lại chiếc nơ vừa xoa dịu cô, hơi co tay ho nhẹ. “Còn anh thì sao?”
Khi nghe thấy câu đó, cả người con trai và con gái đều dừng cuộc chiến lại và quay đầu nhìn cậu.
“Anh vẫn còn sống nha!” Anh mỉm cười thích thú. “Nhưng xem ra người phụ nữ tàn bạo bên cạnh anh lại gây ra tổn hại ghê gớm hơn hằng ngày rồi. Anh mừng vì em không sao.”
“Xin lỗi nha tên Kaito này thật sự rất phiền phức.” Người con gái cúi đầu trước Ran và Shinichi. “Với lại, tụi mình có mặt ở đây vì bố mình phải canh giữ đồ vật cho ngài Suzuki nên tụi mình sẽ không gây ra rắc rối nào đâu.” Cô gái khó chịu nhìn về phía Kaito.
“Không phải lỗi của tớ khi cậu hung dữ như vậy.” Kaito lầm bầm, nhưng sau đó anh quay người và cúi xuống trước Ran và Shinichi với một cánh tay đặt sau lưng. “Nhưng mà thật xin lỗi nha nhóc. Bởi vì cậu quá nhỏ nên anh không có nhìn thấy cậu.” Nụ cười của anh ta thật đúng mực, và Shinichi không thể nhìn ra gì từ vẻ mặt đó.
“Bố cậu cũng được mời tới buổi tiệc này?” Người lên tiếng là Sera. Cô ấy trông có vẻ hứng thú với cô nàng kia hơn là chàng trai. Cô gái hơi duỗi tay vào áo kimono để làm phẳng những nếp nhăn trên tấm lụa màu xanh nước biển.
“À, đúng vậy. Bố tớ là thanh tra Nakamori.” Cô ấy chỉ tay về phía người đàn ông có vẻ lại đang tranh cãi điều gì đó với ông Suzuki. Shinichi có thể nhìn ra vài nét tương tự giữa hai người. “Tớ là Nakamori Aoko, còn tên hề này là Kuroba Kaito.”
“Thật hân hạnh khi được làm quen mọi người.” Kuroba nói và đôi mắt của Shinichi mở to.
“Con trai của Kuroba Toichi?” Cậu hỏi. Xem ra đây là mảnh ghép còn thiếu phải không. Không thể ngờ rằng người trước mặt anh lại là Kaito Kid, còn lại Kaito Kid bằng xương bằng thịt. Không phải Shinichi nghi ngờ suy nghĩ của mình, khi Kuroba đâm vào, cậu gần như đã nhận ra sự hiện diện của Kid, nhưng mà… “Nhà ảo thuật gia nổi tiếng?”
“Theo sự thật thì đúng là như vậy.” Anh nói, miệng khẽ nhếch lên. “Nhóc đã từng nghe về ông ấy?”
Trong lúc Ran giới thiệu bản thân, Conan và Sera, Shinichi chợt hiểu ra rất nhiều chuyện. Kuroba Toichi đã bị giết chết trong đám lửa kia, trước mặt khán giả của ông ấy, và nó không phải là một tai nạn dù cho báo chí đã đưa tin như vậy. Tiếp đó là cái cách mà Kid đã nói về Kid trước đây, như thể ông ấy không đơn giản chỉ là một người thầy. Shinichi cũng biết mẹ của của anh ta là Phantom Lady, như vậy không khó để nhận ra Kid đầu tiên chính là cha của người này…
“Conan!” Một bàn tay khẽ lay cậu, và khi ngước lên, Shinichi nhìn thấy ánh mắt khiển trách của Ran. “Em cứ như là người mất hồn ấy!” Cô nhìn về phía Nakamori Aoko và Kuroba. “Em ấy chỉ quá phấn khích khi nói tới những vụ trộm của Kid thôi. Gương mặt của cậu nhóc luôn như vậy mỗi khi đang suy nghĩ tới vấn đề gì.”
“Oh ho, vậy nhóc là fan của Kaito Kid?” Đôi mắt của anh khép hờ, lông mi sẫm màu khẽ run rẩy, và mặc dù lời nói tràn ngập tiếng cười, đôi mắt kia lại không mang theo chút cảm xúc nào. Trong ánh mắt đó tràn đầy sự cẩn thận và nguy hiểm. Thật khó chịu khi nhìn điều đó từ Kid, đặc biệt là khi nó còn đang dõi theo Shinichi.
“Đúng hơn là đối thủ.” Sera đặt một bàn tay lên vai Shinichi. “Chúng tôi là thám tử, và một thám tử thì luôn muốn tống tù những kẻ trộm.” Một trong hai cái răng nanh của trông thật dữ tợn. “Conan còn được biết đến là kẻ thù truyền kiếp của Kid.”
“Chỉ là nói giỡn thôi.” Shinichi nhanh chóng nói khi ánh mắt của Aoko sáng lấp lánh lên vì nhận ra.
“Nhưng Conan cũng rất giỏi trong việc điều tra.” Sera tiếp tục. “Em ấy gần như…”
Tiếng Sonoko vẫy tay gọi Sera từ phía xa cắt ngang lời nói của cô nàng. Anh chàng Makoto thì với tư thế phòng thủ đứng ngay bên cạnh. Có lẽ người kia lại bày ra trò gì đó nữa đây.
“Ah, mình sẽ quay lại ngay,” Cô nói.
Kaito suy tư nhìn về phía cô nàng, trước khi tầm nhìn quay lại về Shinichi.
“Một thám tử à?” Kuroba kéo lớp áo khoác màu nâu nhạt màu hơn so với kiểu tóc của anh. Và khi nụ cười với chiếc răng khểnh hé lộ, anh không còn trông giống Shinichi nữa. Dường như gương mặt cũng có chút tròn hơn, và đôi mắt lại chuyển biến thành một hình dạng rất khác. Nếu như hai người đứng cạnh nhau sẽ không có ai nhầm lẫn giữa hai người, trừ khi Kid bỏ chút sức lực, không phải lớp hóa trang mà là cách trang điểm, có lẽ điều đó sẽ diễn ra. “Vậy đáng tiếc thật đấy.” Giọng anh trầm lại. “Xem ra chúng ta ở phía đối lập rồi.”
“Vậy cậu ủng hộ cho Kid à?” Ran hỏi.
“Tất nhiên là vậy rồi.” Giọng anh đầy tự hào. Bàn tay khẽ xoay và một ít fujibakama tương tự như bộ kimono của Ran chợt xuất hiện, cuối cùng đưa nó cho Ran trước ánh mắt ngán ngẩm của Aoko. “Tại sao tôi phải ủng hộ cho người khác? Ảo thuật gia thì phải ủng hộ cho đối tác của họ chứ!”
“Người bình thường không ai lại ủng hộ cho tội phạm cả Kaito.” Aoko nói chắc nịch. “Cho dù đó có là ảo thuật gia hay không.”
“Kid không đơn giản chỉ là một tội phạm!” Kuroba phản bác. “Anh ta là một nghệ nhân.” Anh ta khoanh tay lại với gương mặt đáng thương. Tuy nhiên đôi mắt kia lại kìm nén ánh sáng lấp lánh, và ánh mắt của Shinichi bị thu hút vào khóe môi đang co giật dưới cái cúi đầu kia. Không hiểu sao nhìn thấy điều đó, cậu lại muốn mỉm cười, cảm giác như bị truyền nhiễm vậy. “Tớ nghĩ việc sống chung với các sĩ quan cảnh sát và thám tử đã khiến sự nhàm chán lấp đầy trong cơ thể cậu.” Anh lắc đầu với sự buồn bã phóng đại. “Aoko tội nghiệp, định mệnh đã đặt ra là cậu sẽ không được hưởng thụ bất cứ điều gì…”
“Tớ không sống trên mây như cậu.” Aoko nạt lại, và giật đầu anh ta lên. “Lúc nào cũng bày trò nghịch phá người khác, đọc cái bài thơ vớ vẩn, rồi còn ngủ trong lớp.”
“Còn chẳng phải lỗi của tớ. Mấy chương trình học đó quá nhàm chán.” Kuroba dễ dàng trả lời. “Nếu nó thú vị, tớ đã luôn tỉnh giấc rồi.”
Ran bật cười, có thứ gì đó tựa như hồi tưởng trong nét mặt của cô. Aoko, người chuẩn bị tẩn cho người con trai thêm một cú nữa, chợt dừng lại và quay sang Ran, gương mặt tràn đầy vẻ thất vọng.
“Ahaha, xin lỗi nha Mouri,” Aoko nói. “Hắn ta là một tên ngốc nên thỉnh thoảng mình phải chăm sóc cậu ta.”
“Ồ xin lỗi, nhưng không phải tớ cười cậu đâu. Chỉ là Kuroba khiến tớ nhớ lại những lần Shinichi phàn nàn về mấy phép tính đơn giản…”
“Shinichi?” Kuroba chen ngang. “Cậu ta cũng cảm thấy trường học thật chán phải không?”
“Cậu ấy đã không đi học được hai năm rồi. Nhưng tớ nghĩ nếu như có, cậu ấy chắc chắn sẽ chú ý tới trận bóng bên ngoài cửa thay vì chú tâm vào những môn học.” Cô cúi xuống nhìn những lớp đá được trải phẳng phiu dưới chân. “Cũng có thể là không. Ai biết được.”
Kuroba nhăn mặt, và nếu như không phải Shinichi để ý, có lẽ cậu cũng không nhận ra được.
Shinichi ép buộc bản thân phải đổi chủ đề. “Vậy anh thích thơ văn à?” Sự thích thú trong giọng của cậu có chút khó chịu, nhưng ít ra nó thật sự khiến cho bầu không khí kỳ lạ bị phá vỡ.
“Nhiều lắm luôn đấy.” Kuroba nới lỏng cà vạt. “Nó rất thú vị, và anh thì thích những điều thú vị. Đó là lý do vì sao anh chỉ có thể chịu đựng Aoko…” Câu nói của anh bị ngắt quãng bởi vì bận né tránh cú đấm đang phóng tới của Aoko.
Những thứ xinh đẹp. Kid luôn nói về những món đồ được trưng bày, về thẩm mỹ, phong cách hay nghệ thuật.
Nó khiến cậu nhớ về lời gợi ý với chủ đề Genji trong lời thông báo về vụ trộm. Thời đại đó là thời kỳ đỉnh cao trong thẩm mỹ của Nhật Bản. Thơ văn, đồ gốm, tranh vẽ,... Rất nhiều phong tục ngày nay đều được ra đời từ thời Heian.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments