top of page
Moonlightl

Chương 52

Updated: Aug 9, 2022

“Vậy sao?” Haibara liếc nhìn Shinichi với gương mặt hơi đỏ. “Còn cậu thì không thay đổi một chút nào. Vẫn là một tên ngốc.”

Điện thoại của Shinichi vang lên, cậu khá mừng vì bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng biến mất. “Alo?”

“Conan?” Giọng của Ran nghe có vẻ cáu kỉnh và tràn đầy lo lắng.

“Có chuyện gì sao chị Ran?” Cậu nhìn xuống đồng hồ và chợt bất ngờ khi phát hiện thời gian hiển thị trên đó. “Ahhhh, em muộn mất rồi! Em sẽ về nhà trong năm phút nữa!”

“Nhanh lên đấy!” Cô cúp điện thoại trước khi cậu kịp trả lời lại. Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại mình trước khi quay sang Haibara.

“Cậu phải đi rồi.” Cô nói, quay lại kiểu bất cần thường ngày. “Cậu còn vụ của tên siêu trộm cần phải giải quyết.”

“Cậu sẽ ổn chứ? Về Rum, ý tôi là về người đàn ông đã bị giết chết?”

“Giấc ngủ của tôi chưa bao giờ thoải mái cả.” Cô vòng tay quanh người mình. “Tôi sẽ thức đêm để giải quyết nó. Còn cậu, Kudo, cậu thì sao?”

“Tôi còn một vài vấn đề phải giải quyết.” Cậu đặt tay lên vai cô một lúc trước khi cầm lấy cái áo khoác và hướng về văn phòng.

***

Quả là cố vấn Suzuki Jirokichi, tiền bạc đối với ông không phải là vấn đề.

Một sân vườn truyền thống Beika luôn đẹp đã đã được trang hoàng một cách trang nhã cho buổi tối hôm nay với những tấm lụa vàng và cam tươi lót mặt bàn, những đĩa bánh gạo và các món ăn khác được bày biện phong phú, kèm theo là hàng trăm chai rượu champagne đắt tiền và bia ướp lạnh đang không ngừng được bật nắp.

Mặc dù được trang trí một cách rực rỡ như vậy, nhưng những lá phong đỏ Nhật Bản vẫn không ngừng khoe sắc, mặc cho thời điểm này vẫn chưa phải là thời điểm chín mùi nhất. Theo như những thông tin Shinichi đã tra cứu, có lẽ phải đến tuần cuối cùng của tháng mười một, bầu trời này mới rực đỏ bởi sắc lá ấy. Còn lúc bấy giờ, dưới ánh mặt trời lặn, những nhóm lá chỉ mới chuyển màu dát lên khu vườn một lớp vàng óng ả, tắm mình lên những con đường lát đá hay cả những con suối cạn chạy dọc theo lối đi một sắc chiều ấm áp.

Cứ mỗi mét vuông trong bãi có phía trước quán trà gỗ lại được lắp đặt một bóng đèn xen kẽ với máy sưởi đặc biệt ngoài trời. Ông Suzuki có vẻ rất hài lòng với địa điểm mình chọn lựa khi không có bất kỳ vị trí nào có thể ẩn nấp. Xem ra cái chà sát cùng với nụ cười kia đã đặc tả rõ ràng nét vui sướng của ông rồi. Có rất nhiều thứ Shinichi vẫn chưa nhìn qua, nhưng cậu đoán chắc cũng giống như mọi khi: bộ cảm biến chuyển động, một cái lồng nào đó, cùng với quá nhiều bảo vệ quen thuộc. Không khó để Kid có thể cải trang và hòa mình vào đám đông.

Những chùm tia sáng như một mũi tên khổng lồ rọi thẳng vào Concubine Heart, nhưng Shinichi lại cho rằng thứ đó khá thuận lợi bởi vì chưa từng có phương pháp che giấu nào của bọn họ lại khiến Kid bó tay cả.

Shinichi vẫn chưa tìm ra hết lời giải thích cho những dòng thông báo của Kid. Cậu biết rằng có thứ gì đó rất đơn giản, chỉ là cậu đã suy nghĩ quá nhiều về nó. Đồng thời, cậu chắc là Kid đã đưa một vài lời gợi ý trong những cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng điều đó chỉ làm rõ một sự thật là anh ta thật sự rất mưu mẹo, và cẩn thận, cẩn thận trong cách dùng từng câu chữ, vậy nên Shinichi thật sự chưa nhìn ra rốt cuộc mình nhận được lời gợi ý như thế nào.

Phủi đi vết nhăn trên lớp áo sơ mi, Shinichi tiếp tục quan sát khu vực. Cậu chưa tìm ra điều gì đáng nghi ngoại trừ một vài vết xước đáng ngờ trên một vài cành cây thấp. Shinichi muốn trèo cao lên để kiểm tra những nhánh cây trên cao, nhưng Ran sẽ la cậu mất, đặc biệt là khi cô đã cảnh cáo cậu phải cư xử đúng mực.

Ran đang rót cho mình một ly nước ép khác tại bàn đồ ăn. Mái tóc được búi cao làm lộ ra lớp cổ áo kimono. Cô ấy trông thật đẹp trong bộ trang phục màu hạt dẻ sẫm, với hoa văn fujibakama màu trắng cùng chiếc obi màu nâu đơn giản được buộc lệch sau lưng. Có vẻ đây là tác phẩm của Sonoko khi muốn chào mừng những ngày thu đang nở rộ.

Ban nãy khi nhìn thấy cô và Sonoko cười khúc khích bước ra khỏi phòng thay đồ, cả cơ thể Shinichi như ngừng hoạt động, và ánh mắt của cậu cũng không thể rời mắt khỏi người con gái ấy.

“Chị đẹp quá.” Cậu lên tiếng và nhận lại cái tặc lưỡi của Sonoko.

“Mười năm sau hãy nói lại câu đó, nhóc Conan!” Sonoko đã bình phẩm cậu một câu như vậy trước khi vòng cánh tay mình qua vai Ran. “Biết đâu có người nào đó sẽ phải lòng cậu vào tối hôm nay.” Đôi mắt cô nàng trở nên lấp lánh. “Giống như bộ phim mà chúng ta đã cùng đi coi với Terumi ở hội triển lãm phim ảnh!”

“Sonoko!” Ran la lên, gương mặt đỏ bừng, và Shinichi mỉm cười nhìn cô ấy.

“Em chụp một tấm ảnh được chứ ạ?”

Sau câu hỏi của cậu là hai cô nàng mỉm cười giơ lên hai ngón tay, chờ đợi cậu lưu lại khoảnh khắc này trong chiếc điện thoại.

Tuy nhiên, giờ đây, khi đang tận hưởng bữa tiệc, hai người bọn họ lại đi về hai hướng khác nhau, và nói chuyện cùng với những người bạn khác nhau.

Sonoko lại đang điên cuồng nói chuyện với một vị khách bất ngờ của buổi tối, Makoto, người vẫn như lúc trước luôn ngại ngùng mỗi khi Sonoko vây quanh. Hai người cùng ngồi xuống một băng ghế trước cây phong lớn nhất trong khu vườn, và Makoto lắng nghe cẩn thận từng lời nói của Sonoko khi cô nàng nhìn về phía anh với ánh mắt ngập tràn nóng bỏng.

Ran cứ liên tục nhìn về phía cửa ra vào như đang chờ đợi ai đó, rồi lại liên tục kiểm tra lớp trang điểm của mình. Cậu đã không nhìn thấy những hành động đó trong một khoảng thời gian dài.

“Sao trông trầm tư vậy Conan?” Sera mặc bộ đồ màu đen được thiết kế riêng với áo sơ mi trắng bên trong. “Không vui sao? Chị tưởng em thích các vụ trộm của Kid?”

“Em không buồn.” Shinichi phản bác, cố gắng không để tầm mắt mình lại rơi về phía Ran. “Em vẫn đang nghiên cứu lời nhắn của Kid, chỉ vậy thôi.”

“Không phải rất lạ khi tới giờ này em vẫn chưa giải ra hết sao?” Cô xoa cằm. “Xem ra Ran nói đúng rồi, em đang bị ốm nha. Cô ấy đã lo lắng cho em trong suốt hai tuần qua đấy.”

“Em không ốm!” Shinichi la lên, trước khi nó chuyển sang cơn ho dài hành hạ cơ thể. Cậu dùng tay che miệng và thầm hy vọng là không có giọt máu nào sẽ tràn ra ngoài.

“Rồi, rồi,” Sera đầu hàng. “Không ốm, và cũng không phải không giải ra lời nhắn của Kid…”

“Đôi khi em phải xem một vài… à địa điểm, đúng vậy em cần phải xem xét vị trí trước khi tổng kết được cách mà anh ta có thể thực hiện được vụ trộm của mình.” Cậu nhìn về phía những cái cây. “Lần này, em không có nhiều ý tưởng. Lời nhắn của anh ta có đề cập đến những đám mây.” Cậu chỉ lên trời. “Nhưng hôm nay trời quang, và em nghĩ khi tối đến cũng vậy.”

“Và chúng ta đang ở ngoài trời, cách xa những tòa nhà rộng lớn hay cao chọc trời, nên rất nhiều mánh khóe của hắn có thể không thực hiện được.”

“Đó là lý do lần này hắn ta sẽ cần nhiều sự chuẩn bị hơn.” Shinichi híp mắt và quan sát xung quanh. Kid có thể đã ở đây và trà trộn vào trong đám đông rồi. Thật ra, có thể trợ thủ của hắn cũng ở đây nữa. Shinichi không chắc, nhưng cậu nghĩ đồng phạm của hắn có lẽ là một người đàn ông lớn tuổi, người mà Kid đã buộc phải giải cứu khi Shinichi xáo trộn thủ thuật dịch chuyển tức thời của hắn ở Kinza. Lúc đó hắn ta đã đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, nhưng mái tóc kia đã ngả màu xám trắng, hơn nữa bộ ria mép cũng đã bạc đôi phần. Tất nhiên, cũng có thể trợ thủ của anh ta cũng là thiên tài trong việc hóa trang. “Khi nơi đây không còn là địa điểm thuận lợi của anh ta nữa.”

“Em đang nói về thứ gì vậy?” Lông mày của Sera nhướng lên. “Làm sao em biết được Kid cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị cho vụ trộm của mình.”

Nhận ra mình đã nói thành lời dòng suy nghĩ của mình, Shinichi cười lo lắng. “Ý em là, không phải thời gian mà vụ trộm được tiến hành cùng với thời gian mà hắn đã gửi thông báo cách nhau khá xa sao? Thông thường chỉ có một, nhưng lần này lại tới hai tuần.”

Sera có chút khó hiểu nhìn về phía cậu một lúc trước khi cô nhún vai. “Ừ thì cho dù là thế nào đi chăng nữa, lần này chúng ta sẽ tóm gọn hắn.” Mắt cô nàng co giật. “Chị đã từng tặng cho hắn một cú đá. Nhưng lần này sẽ là món nợ về việc đã đánh thuốc chị trong nhà vệ sinh.”

Thật đáng sợ, Shinichi nghĩ, nhưng đáp lại câu đe dọa của Sera lại là một tràn tiếng hét đau đớn phát ra từ bên trái cậu.

“Ow! Ow ow ow, Aoko!” Shinichi quay đầu về nơi phát ra tiếng la. Một cô gái xinh đẹp, thấp hơn so với Ran, nắm chặt lấy tai của chàng trai bên cạnh khi cô nàng trừng trừng nhìn anh. “Nhẹ chút, bà chằn lửa này!”

“Bà chằn lửa?” Giọng cô nàng nâng cao ở tông giọng nguy hiểm, và cậu đã muốn lùi lại phía sau khi nhìn thấy tay còn lại của cô nắm chặt thành nắm đấm. “Kaito, cậu vừa mới gọi mình là gì cơ?”

“Nếu dùng đúng trường hợp,” cậu con trai trả lời, và rồi đột nhiên, trước khi Shinichi kịp nháy mắt, anh ta đã xuất hiện bên phía khác của cô gái, còn tay cô nàng thì không chụp lấy thứ gì cả. Cậu con trai vòng tay qua vai cô nàng, và búng tay với một bông hồng đỏ xuất hiện. “Nếu như cậu cảm thấy thích thú, thì cậu chính là bà chằn lửa yêu thích nhất của mình.” Một thứ gì đó trong cách anh ta dùng từ chợt nảy lên trong tâm trí Shinichi. Các nguyên âm quá khích, nhịp điệu trêu chọc khiến người nghe khó chịu…

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

89 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page