“Không.” Lần này người lên tiếng là phụ nữ. “Anh ta có ria mép và một hình xăm trên cổ. Nhưng áo khoác của anh ta đã che gần hết nên tôi không nhìn thấy rõ nó là gì.”
Sato gật đầu. “Tôi sẽ lấy lời khai của mọi người ngay lập tức.” Sau đó nhìn về phía Shinichi. “Có chuyện gì sao Conan?”
Shinichi đưa ra suy nghĩ của mình. “Cô Sato, có người nào đó biết việc Ueda sẽ tới đây ngày hôm nay, và bọn chúng đặc biệt tới để sát hại hắn ta.”
“Xem ra đúng là như vậy,” Sato gật đầu. “Đồng nghĩa với việc trong cảnh sát đang có nguồn thông tin nào đó bị rò rỉ thông tin ra ngoài.”
“Còn nữa,” Shinichi chần chừ, không biết liệu mình có nên nói ra hay không bởi vì không biết được vấn đề này sẽ có tác động như thế nào. “Cô nhìn gương mặt của hắn ta xem.”
Sato cong đầu gối để quan sát nơi mà Shinichi đang chỉ, về phía những vết sẹo nhỏ. “Chúng là… vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Cháu nghĩ chúng ta đã biết lý do vì sao người đàn ông này trông giống hệt Louis Redhouse.” Cậu liếm môi. “Câu hỏi đặt ra là khi nào và tại sao?”
Đôi mắt Sato quay về cậu, nghiên cứu thứ gì đó trước khi nhìn lại về phía người đàn ông. “Vụ án này càng ngày càng phức tạp.”
“Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Tiếng ngài Megure vang vọng trong đám đông.
Sato đứng dậy, phủi thẳng nếp nhăn trên bộ đồng phục mình. “Sếp, có vụ giết người ở đây.”
“Ngay trụ sở cảnh sát?!” Tiếng Takagi hốt hoảng vọng tới từ sảnh chính ở đằng sau họ, và khi Shinichi quay lại nhìn bà Kanami đang đứng sau lưng anh với ánh mắt nhìn chằm chằm vào thi thể, gương mặt không thể hiện ra bất cứ thứ gì. “Bằng cách nào?”
“Chúng ta sẽ đi điều tra.” Sato nói. “Đầu tiên, cho đóng cửa trạm cảnh sát. Thiết lập tạm thời các cảnh sát viên giám sát bên ngoài tại khu vực gần nhất và chuyển hướng mọi người đến đó. Khoanh vùng buồng điện thoại và không ai được phép tiến vào.” Cô chỉ vào Shinichi. “Còn em thì về nhà đi Conan. Không thường dân nào được phép ở lại cho tới khi chúng ta kiểm tra xong bảo mật an toàn.”
Cảm giác bực bội khiến cậu gần như trả lời ngay là bọn họ sẽ nhanh chóng tìm ra chuyện gì đã xảy ra nếu như cậu ở lại, nhưng khi nhìn tới biểu cảm nghiêm trọng trên gương mặt Megure cậu đã nhịn lại.
Cả đầu óc như một mớ hỗn loạn khi Shinichi rời đi trạm cảnh sát, điều duy nhất mà cậu biết mình cần làm chính là nói chuyện này ngay với Haibara.
***
“Rum?” Haibara thu mình vào một trong những chiếc ghế sô pha màu tím. “Tôi đã nói cho cậu biết hết những thứ tôi biết về Rum. Đối với tôi, Rum giống như một tên gọi hơn là một con người. Hắn chỉ có một mắt, có thể biến hóa từ người phụ nữ trẻ tới người đàn ông già cỗi. Chỉ như vậy.”
Shinichi chợt nghĩ, trông cô ấy thật nhỏ bé… và tràn ngập cảm giác sợ hãi.
Gương mặt kia thường vô cảm trước nhiều vấn đề, nhưng mỗi lần nhắc tới bóng dáng của tổ chức Áo đen, Shinichi mới thấy được rõ ràng những nét run rẩy nứt ra từ đó.
“Tôi biết. Và đầu mối đầu tiên xuất hiện sau khoảng thời gian dài đằng đẵng này đã bị giết chết tại trụ sở cảnh sát.” Shinichi tức giận đấm tay vào mặt bàn. “Cảm giác như mỗi bước chúng ta có thể tiến lên đều bắt buộc phải lùi lại hai bước.”
Thứ tệ hơn đang diễn ra chính là cậu không còn nhiều thời gian. Sáng hôm nay lúc thức dậy, cơ thể cậu đẫm ướt mồ hôi, không chỉ vậy, Shinichi còn phải lết vào phòng tắm để nôn hết ra những thứ ít ỏi trong bụng mình, cuối cùng là vật lộn bên trong phòng tắm để cố gắng có luồng không khí đi vào bên trong buồng phổi.
Lúc cuối cùng cũng không thể chịu nổi, Shinichi đành phải uống viên thuốc màu xanh để có thể giúp cậu mặc đồ và bắt đầu ngày mới. Viên thuốc đã làm dịu đi cơn đau và giúp cậu cảm thấy tốt hơn.
“Chúng ta chỉ có hai người.” Haibara nói thật khẽ. “Chống lại một tổ chức đã cắm rễ sâu và hoạt động ít nhất sáu mươi năm… Có lẽ FBI đang cùng phe với chúng ta, cùng với một vài thành viên cũ, nhưng mối liên kết của chúng không ngừng mở rộng, và núp bóng sau quá nhiều tội ác.”
“Tôi không quan tâm nó khó như thế nào. Nếu đây là điều duy nhất tôi có thể làm, tôi vẫn sẽ khiến chúng bại lụi.”
“Thật cố chấp.”
“Tôi đã uống một viên thuốc vào hôm nay.” Ngay khi cậu vừa dứt câu, ánh mắt của Haibara trở nên sắc lẹm.
“Là viên đầu tiên sao?”
“Ừ.” Shinichi thở dài. “Tôi đã cố gắng tránh nó, nhưng triệu chứng trở nên tồi tệ hơn vào sáng hôm nay. Tôi không thể ngừng nôn và cảm giác như không thể đứng dậy.” Shinichi cuộn ngón chân trong chiếc tất của mình. “Đáng lý nó không diễn ra nhanh như thế này. Tôi còn quá nhiều việc cần phải làm.”
Cậu có thể cảm nhận được Haibara đang nhìn mình. “Vậy, Kudo, tôi có chuyện cần phải nói với cậu.”
“Về vấn đề cậu đã đề cập ở trường?” Shinichi mở mắt, và chắc chắn việc Haibara đang nhìn mình.
“Tôi đã mô phỏng một vài thứ trong phòng thí nghiệm.”
“Cái gì?” Shinichi duỗi thẳng lòng bàn tay của mình.
“Ngoại trừ nghiên cứu thường ngày với thuốc APTX, tôi còn làm một vài thí nghiệm.” Cô xoa cằm. “Cố gắng tìm ra cách để làm giảm tốc độ thối rữa của những bộ phận bên trong. Cuối cùng cũng có vài bước tiến.”
“Cậu…” Shinichi nắm chặt ngực mình, nơi mà con tim đang không ngừng tăng tốc. “Có kết quả rồi?”
“Chỉ một vài.” Cô ngước nhìn về phía phòng thí nghiệm. “Khi cậu bị ép buộc phải uống thứ thuốc đó, nó đã kích thích sự tiêu hủy của các tế bào một cách nhanh chóng trong toàn bộ cơ thể. Tuy nhiên, bởi vì một vài cá thể hiếm thấy trong ADN của cậu, các tế bào còn sống sót đã bắt đầu sản sinh nhanh chóng lại enzym telomerase, và đó là cách giúp cậu thoát chết.”
Shinichi xoa mắt. “Vậy tại sao các bộ phận trong cơ thể tôi không ngừng giảm chức năng?”
“Bởi vì chúng ta đã không lấy đúng loại thuốc đó. Tôi đã uống thứ thuốc có chức năng mạnh hơn cậu, và việc chuyển hóa của tôi là hoàn toàn. Cậu thì không giống như vậy. Cậu vẫn còn một vài nội tạng ở trạng thái nguyên bản là Kudo Shinichi, và chúng chỉ bị phá hủy một phần bởi chất độc. Cơ thể cậu đang cố gắng sửa lại những tổn thương trong ADN, bằng các phương tiện khác nhau theo cấu trúc của tế bào, và đó là lý do triệu chứng đã không xuất hiện trong một khoảng thời gian dài, nhưng tổn thương đang không ngừng lan rộng và hệ thống miễn dịch của cậu phần lớn đã bị phá hủy bởi thuốc, chính hệ thống đó giúp cơ thể cậu không tiếp nhận thứ thuốc đó.” Giọng điệu của Haibara rất nghiêm túc, nhưng Shinichi biết cách nói đó… Cô ấy đang lo lắng. “Không phải chỉ là một vài cơ quan trong cơ thể cậu, Kudo. Cả cơ thể cậu đang không ngừng suy giảm. Đây mới chỉ là bắt đầu.”
“Cậu nói cậu đã có vài bước tiến.” Shinichi nín thở.
“Đúng vậy. Tôi có thể làm giảm tốc độ tiêu hủy của tế bào, về cơ bản sẽ đưa cho cậu một phần công thức ban đầu của APTX 4869, nó đã được tinh chế lại. Và bên trong cậu, với ADN độc nhất, sẽ kích thích sản sinh ra nhiều telomerase, đồng nghĩa với việc sẽ giúp cậu sống lâu hơn.”
“Vậy tại sao cậu không hoàn thiện nó?” Shinichi gãi cổ. “Tại sao cậu lại giữ bí mật về nó?”
“Nếu nó hoạt động, còn không… Cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại Kudo Shinichi nữa.” Haibara nhìn thẳng vào mắt cậu. “Cậu có hiểu điều đó không? Thứ thuốc mà tôi đưa cho cậu bây giờ sẽ khiến cho cậu không có cách nào lớn lên được nữa, trừ phi tôi tìm ra cách chữa trị nó, nhưng chúng ta đã không còn thời gian. Sẽ không có cách nào giúp cậu quay trở lại cuộc sống trước đây, và tôi cũng không biết nó kéo dài giúp cậu thêm bao nhiêu thời gian.”
Lòng bàn tay Shinichi chảy đầy mồ hôi. “Nếu chỉ có như vậy thì cậu lẽ ra không nên lo lắng.”
“Kudo?”
“Không còn ai chờ đợi sự trở về của Kudo Shinichi nữa. Tôi đã nói với Ran và ba mẹ là mình sẽ không quay lại.” Ngực cậu thắt lại. “Họ không phải là lý do duy nhất khiến tôi muốn trở lại thành Shinichi, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu như không có phiên bản lớn của tôi. Tôi đoán, anh ta đã thật sự đi rồi.”
“À, ra đó là lý do.”
“Chuyện gì?”
“Cậu trở nên buồn bã hơn.” Haibara giơ tay chặn lời khi cậu định phản bác. “Những đứa trẻ sẽ không chú ý tới điều đó, nhưng gương mặt cậu rất tệ khi mang biểu cảm đó, Kudo.” Cô chỉ vào cậu, ngón tay như có như không chạm vào mũi Shinichi. “Chỉ có tên trộm chơi đùa với cậu sau mỗi giờ tan học mới khiến cậu thật sự mỉm cười. Vì vậy tôi muốn cậu biết rằng… Tôi đang nghiên cứu và tôi hy vọng nó sẽ giúp chúng ta sống lâu hơn.” Cô buông tay. “Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để sửa chữa những sai lầm của mình, Kudo.”
“Cậu đã không ép tôi uống thứ thuốc đó.” Nhịp tim của Shinichi đập quá nhanh. Thật đau đớn. “Là Gin.”
“Tôi đã chế tạo ra nó.” Haibara cay đắng trả lời. “Tôi không cần những lời an ủi đó từ cậu. Tôi không biết lý do vì sao apotoxin tạo ra những hệ quả khác cho cậu so với tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ nếu như vẫn còn cơ hội giúp cho cậu sống sót.”
“Cậu thay đổi rồi Haibara.” Shinichi mỉm cười. “Cậu đã trở nên tốt bụng hơn.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentarios