Chương 50
- Moonlightl
- Aug 3, 2022
- 7 min read
Bước vào phòng thẩm vấn, Sato ngồi phía trước Ueda, hai tay xếp vào nhau một cách điềm tĩnh khi một sĩ quan khác đưa một tập tài liệu trên mặt bàn đưa cho cô, nhưng Sato chỉ phớt lờ nó.
“Anh Ueda, trước đây anh đã cung cấp cho chúng tôi về thông tin của những tên tay sai khác.”
“Tôi đã nói gần hết cho mọi người những gì mà tôi biết được.” Shinichi chớp mắt trước khẩu âm Okinawan và ngước nhìn về phía Kanami, người đang hé mở đôi môi trong sự bối rối. “Tôi không phải là một người quan trọng, nên tôi chỉ biết những vụ thương lượng đặc biệt mà mình có tham gia. Nhưng tin tức về khách hàng hay những thứ tương tự như vậy không thuộc thẩm quyền của tôi.”
“Không có bất cứ thứ gì sao? Có rất nhiều vụ trộm gần đây, và chúng…” Cô dừng lại, sau đó ho nhẹ. “Chúng dường như có mối liên kết với anh. Bất kỳ thông tin nào mà anh cung cấp cho chúng tôi sẽ được ghi rõ trong bản giảm án trọng tội.”
Ueda, với gò má cao và đôi mắt nổi bật, thứ đã biến khuôn mặt anh ta thành một biểu cảm của sự xấu xí. “Chúng tôi không bao giờ sử dụng tên thật.” Hắn giải thích. “Tôi không biết tên người chỉ đạo, nhưng anh ta có một người cấp trên, và người khác gọi hắn là Rum.”
“Anh nói là Rum?” Shinichi hầu như không thể nghe được câu hỏi của Sato bởi vì tiếng tim đập của bản thân đã lấn át đi những thứ khác. Rum. Bụng cậu co thắt lại từng cơn, còn đầu gối thì như muốn khụy xuống. Rum.
Anh ngước nhìn lên bà Kanami, nhưng gương mặt kia vẫn ngập tràn sự bối rối.
Ueda bị bắt vì tội sử dụng súng. Shinichi thì bị bắt gặp trong khi quan sát vụ trao đổi giữa Gin và Vodka, cuối cùng là bị bắt uống chất độc APTX. Cậu đã biết trước chúng sẽ liên quan đến những việc như vậy, nhưng…
Cậu thở hắt, cố gắng loại bỏ sự căng thẳng bên trong ra ngoài. Điều kỳ lạ đáng nhắc tới chính là việc một người liên quan đến Tổ chức áo đen đang ở đây, trước mặt cậu, và có mối liên kết với vụ án này, như vậy làm sao có thể nói tổ chức hoàn toàn không nhúng tay tới vụ này? Điều này đã khẳng định cho sự nghi ngờ của cậu và Haibara, nhưng…
Nhưng bà Kanami lại lắc đầu. “Không phải anh ta.” Bà nói với Takagi. “Giọng nói không đúng, vóc dáng cũng không đúng… Không đúng một chút nào. Tôi đã chắc chắn khi nhìn thấy gương mặt đó, nhưng người này không phải anh ta. Có phải anh ta vào tù vì tội gì đó?”
“Buôn bán vũ khí.” Takagi thở dài. “Nếu là vậy, e là chúng tôi phải nhờ bà hợp tác với bên phác họa để vẽ lại bức tranh.” Anh gõ má. “Có lẽ bà cần phải cung cấp thêm những thông tin về hình dáng, và sẽ thật tuyệt nếu như bà có thể nói rõ về giọng nói và khẩu âm của anh ta.”
“Được thôi. Tôi đã báo với cậu Takeuchi là mình sẽ đi vắng vào buổi chiều nên tôi sẽ cung cấp bất kỳ thông tin nào mà cậu cần.”
“Tuyệt.” Takagi gõ tay vào cánh cửa phòng thẩm vấn, và khi Sato rời khỏi chỗ ngồi đi tới, anh đã nhẹ nhàng lắc đầu.
“Bà Kanami…” Shinichi gọi người phụ nữ. “Người thám tử tư đó có khẩu âm gì vậy ạ?”
Với bàn tay ép lên lớp kính thủy tinh, Kanami tiếp tục quan sát Ueda, người đang bị sĩ quan còng lại tay chân để chuẩn bị rời đi. “Ta nghĩ là tiếng Pháp. Cách anh ta nói chuyện giống với cô Shimamoto.”
Ánh mắt Shinichi sắc bén nhìn về phía bà. “Nhưng bà Kanami…” Khi thấy Takagi không nói gì, cậu đã hỏi, “không phải cô Shimamoto tới từ Mỹ sao?”
Kanami chợt ngừng lại và chậm rãi nhìn xuống Shinichi, trên gương mặt bà ta ánh lên cái nhìn tội lỗi. “Đừng nói với cậu Takeuchi là ta đã nói điều này.” Bà thú nhận. “Nhưng cả hai chúng ta đều khá chắc rằng cô ấy đã từng sống ở Pháp. Đó là một nguyên nhân khác khiến cho cậu ấy quyết định mời thám tử tư. Cháu biết không, Scarlett có quá nhiều bí mật, và ta chỉ muốn chắc chắn về mọi điều.”
“Cháu hiểu rồi.”
Takagi nhanh chóng viết xuống quyển sổ tay. “Vậy là Takeuchi đã không muốn cho cảnh sát biết điều này?”
“Để bảo vệ hình ảnh của cô ấy.” Kanami nhăn mặt. “Sẽ tốt hơn nếu mọi người nhớ về sự ngây ngô của cô ấy, đồng thời những thứ khác về vụ án đã bị lộ ra với báo chí nhanh hơn chúng tôi tưởng tượng…”
“Các nhân viên cung cấp tin tức cho báo chí đã bị khiển trách,” Takagi nói với bà. “Những thứ này này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, chúng chỉ được dùng để cung cấp manh mối cho việc điều tra. Vậy nên, bà Kanami vui lòng theo tôi nhé. Tôi sẽ hộ tống bà tới một căn phòng hội nghị và dẫn người phác họa tới.”
“Tất nhiên.”
Takagi gọi Shinichi, người vẫn đang đứng đợi Sato đi ra từ phòng thẩm vấn.
“Có chuyện gì vậy Conan?” Sato cúi xuống nhìn người vừa mới kéo nhẹ góc áo vest của mình.
“Hắn ta… chính xác là đã phạm vào tội gì vậy ạ?”
Sato liếc nhìn anh một cách đầy nghi ngờ. “Cô đoán là nếu cháu biết cách tra ở mạng thì không có gì là cháu không thể tìm ra.” Cô mở tập tài liệu mà một người cảnh sát đã đưa cho mình. “Anh ta bị kết án vì tội sở hữu vũ khí bất hợp pháp, ba lần hành hung và một lần giết người.”
“Hành hung?”
“Anh ta đã chống lại việc bắt giữ sau khi bị bắt quả tang bởi thông tin được cung cấp của một người mua hàng đồng ý hợp tác để giảm nhẹ bản án.” Cô lật trang giấy. “Đội cảnh sát được dẫn đầu bởi…” Cô dừng lại, đưa bàn tay còn lại lên để lần mò theo cái tên được xuất hiện. “Date Wataru”, cô kết thúc cùng với cái tròn mắt ngạc nhiên của Shinichi.
“Người đã từng là tiền bối của chú Takagi ạ?” Điều này tăng thêm sự nghi ngờ của Shinichi về vị cảnh sát đã mất. Một sự trùng hợp quá kỳ lạ, bởi tên của người này liên tục xuất hiện mỗi khi cậu tiến tới gần hơn Tổ chức áo đen.
“Đúng vậy.” Sato xoa đôi mắt mệt mỏi của mình. “Anh ấy…”
Câu nói của cô bị gián đoạn bởi tiếng còi báo động và tiếng la hét phát ra từ đằng trước tòa nhà. Shinichi nhanh chóng chạy tới hành lang để tiến về phía ồn ào, nơi một đám đông đang tụ tập trong khi cảnh sát thì cố gắng trấn an họ.
Shinichi lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn của mình, luồn lách qua đám đông để xem điều gì đang xảy ra. Nhưng khi tới nơi, thứ duy nhất mà cậu nhìn thấy chỉ là đôi mắt mở to không chút sức sống nào của Ueda Junichiro đang kinh hoàng nhìn về một khoảng không. Một cây bút bi đâm xuyên qua cổ họng của người đàn ông khiến anh ta nằm cuộn tròn người trên sàn nhà của sảnh chính.
Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, kiểm tra toàn bộ nhưng không còn vết thương nào khác ngoài vết máu vẫn còn đang nhỏ giọt trên cuống họng của Ueda, khiến cho vùng máu sau đầu và cổ người đàn ông càng lan rộng và thấm đẫm nét mệt mỏi của một người phải ở sau song sắt lâu ngày.
Đầu của nạn nhân bị vặn xoắn sang một bên nên Shinichi đành nghiêng người để quan sát kỹ từng chi tiết trên gương mặt của hắn ta. Cậu dừng lại khi thấy một vết sẹo kéo dài ở dưới cằm tới sau tai và nhiều hơn nữa dọc theo đường chân tóc của người đàn ông. Chúng rất nhỏ, gần như không thể nhận ra, nhưng ở khoảng cách này, Shinichi có thể nhìn thấy gần như toàn bộ chúng.
Ngước nhìn lên phía trên, Shinichi thấy hai người áp giải của Ueda đều đang bất tỉnh bởi vết thương đang chảy máu ở đầu nhưng họ vẫn còn hô hấp. Kỹ thuật viên y tế khẩn cấp đã bắt đầu tiến hành sơ cứu cho họ. Shinichi cảm thấy khá mừng, bởi ít nhất họ còn sống. Một vài mảnh vỡ của tô hoặc cốc rơi vãi trên sàn nhà, chúng chỉ nằm ngoài mắt cá chân bị còng của Ueda.
Sato cuối cùng cũng tiến đến chỗ cậu. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi không biết,” một người thư ký lắp bắp nói, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. “Một người đàn ông mặc đồ đen bước qua cửa trước khi tù nhân được dẫn ra ngoài. Anh ta đã đi qua máy dò kim loại và có vẻ như đang hướng về phòng vệ sinh, nhưng đột nhiên lại quay sang phải và nhặt đồ giữ bút bằng sứ từ bàn của tôi lên… cô biết đấy, cái mà con gái đã tặng cho tôi nhân ngày sinh nhật…”
“Nói ý chính, Sakaguchi,” Sato ngắt lời, và người đàn ông khẽ khàng lau gương mặt mình bằng chiếc khăn tay.
“Đầu tiên anh ta dùng nó để hạ gục người cảnh sát ở bên phải, tiếp đến là người ở bên trái, vị trí ra tay đều nằm ở đầu. Sau đó anh ta thả rơi nó… ở kia kìa, trên sàn nhà… rồi anh ta lại cầm lên một cây bút lên và đâm thẳng qua cổ họng của tù nhân.”
Một người phụ nữ khác thêm vào một vài thông tin. Shinichi nhận ra người này thường xuyên chịu trách nhiệm vào những ca tối. “Có rất nhiều máu. Tôi đã hét lên, nhưng người đàn ông đã rời đi, có rất nhiều cảnh sát đuổi theo anh ta nhưng…”
“Chúng tôi đã bị mất dấu,” một vị cảnh sát nói. “Tàu vừa tới nên có một đống người tràn ra khỏi trạm.”
“Anh ta trông như thế nào vậy ạ?” Shinichi hỏi người thư ký và Sakaguchi lại lau mặt mình thêm lần nữa.
“Cao. Trông rất khỏe mạnh. Đội mũ đen và mặc áo khoác đen.”
“Tóc có dài không ạ?” Nhịp đập của tim chạy nhanh đến độ Shinichi phải ấn tay mình lên đó để kiềm chế nó lại. “Mái tóc dài màu trắng?” Cách làm hiệu quả và tàn bạo đó chỉ có thể là Gin, đúng không?
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments