“Nếu các sĩ quan không chắc chắn về hắn ta, về việc bản phác thảo là một bức ảnh giống y hệt như vậy, chúng ta đã không quá bận lòng về nó. Nhưng bây giờ, có khả năng là bà Kanami đã nhìn thấy gương mặt đó ở trên bản tin và gán ghép cả hai hình ảnh lại, hoặc là bà ta đang nói dối, vì vậy bắt buộc phải có cuộc gặp gỡ này.”
“Không phải là chỉ cần dùng hình chụp thôi ạ?”
Việc gặp mặt trực tiếp thật ra không còn là một điều phổ biến nữa, bởi vì thường chúng không đáng tin cậy như hầu hết những lời khai của nhân chúng khác, đồng thời nó cũng khiến quá trình trở nên tốn kém và hiếm khi đáng giá.
Dù vậy, bà Kanami đã tiếp xúc khá nhiều với Louis Redhouse, có lẽ điều đó sẽ khiến việc này trở nên khả thi hơn.
“Vì một phần quan trọng trong quá trình nhận dạng sẽ là giọng nói của nghi phạm, nên việc đưa tù nhân về đồn cảnh sát sẽ dễ dàng hơn.”
“Anh ta là ai vậy ạ?” Shinichi hết tháo rồi lại cởi cổ áo sơ mi để làm giảm cảm giác trống trãi với đôi tay bởi vì cậu đã bị Sato và bác Megure cấm đá banh trong đồn cảnh sát.
“Anh ta tên là Ueda Junichiro, bị bắt vào ba năm trước vì tội buôn bán vũ khí.” Chân mày Takagi nhíu lại. “Dường như anh ta là trẻ mồ côi, không có anh chị em nào được biết đến.”
“Biết đến?”
“Một cặp đôi già đã đưa anh ta vào trại biết bố mẹ của anh ta.” Takagi lật một trang trong quyển sổ tay của mình. “Lúc đó, bố mẹ của anh ta còn quá trẻ để có con, nhưng một trong hai người có thể đã sinh thêm một đứa khác. Cặp vợ chồng lớn tuổi thì đã chết hơn mười năm, và cũng không có gia đình nào khác nhận nuôi anh ta.”
“Vậy anh muốn mang anh ta lại đây và lấy mẫu xét nghiệm ADN để kiểm tra xem còn có người nào có mối liên hệ hay không?” Shinichi nheo mắt. “Anh cũng muốn đảm bảo sự mô tả của bà Kanami không phải dựa trên một kẻ tội phạm được thông báo trên bảng tin.”
“Gần đây, Ueda đã tham gia một loạt phim tài liệu của đài NHK về hoạt động buôn bán súng ngầm của Nhật Bản.” Takagi xoa trán, dùng má và vai kẹp điện thoại. “Chỉ mới vài tháng trôi qua, và nếu như bà ấy có xem nó, gương mặt đó hẳn là vẫn còn đọng lại trong trí nhớ.”
Cậu biết đây mà tình trạng phổ biến, bởi vì việc gợi lại ký ức của con người rất hay thay đổi. Không những vậy, Shinichi còn cảm thấy thích thú muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
“Em ở lại được chứ ạ?” Cậu hỏi và nhận được cái thở dài đầy cam chịu của Takagi. “Chỉ là em khá hứng thú với nó thôi.”
“Em lúc nào cũng hiếu kỳ hết nhỉ, Conan?” Anh thông cổ họng khi nhấn nút gọi điện cho bà Kanami. “Mà nếu anh nói không được thì chắc em cũng bám theo thôi. Nhưng em chắc chắn sẽ giúp ích gì đó cho anh nhỉ.”
Sau khi thực hiện cuộc gọi, Takagi đưa Shinichi về phía phòng giam ở phía sau nhà ga, băng qua một loạt lính canh có vũ trang. “Anh ta đã được chuyển đến vào sáng hôm nay. Đừng có nói với Ran là anh để em đến đây đấy… Và cả thanh tra Megure nữa.”
“Đây sẽ là bí mật của hai chúng ta.”
Khi hai người tiến đến phòng thẩm vấn có vách ngăn bằng kính, cả người Shinichi chỉ đủ cao để nhìn qua tấm kính, và những gì xuất hiện trước mắt khiến hơi thở cậu như ngừng lại.
Người đàn ông ngồi tại một cái bàn trắng dài, hai cổ tay đều bị còng vào ghế, hắn ta trông giống hệt như tấm hình về Louis Maison Rouge mà Haibara đã chỉ cho cậu. Mặc dù tóc tai bù xù xõa quanh khuôn mặt cùng với những nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng những chi tiết còn lại trên đó đều chính xác đến gần như tuyệt đối so với bức ảnh.
“Nhìn không giống như bức phác thảo lắm, đúng không?” Takagi nói một cách dứt khoát, ngón tay khẽ lau lên mặt kính trước mặt. “Nó hoàn toàn không có khả năng xảy ra, nhưng…”
“Anh Takagi… Có đôi khi, anh biết đấy, người ta thường nói mỗi người trên thế giới này đều có một bản sao giống hệt mình tồn tại ở nơi nào đó…”
“Ha ha ha… Nếu thật sự là vậy, anh hy vọng bản sao của mình không phải là một tên tội phạm.” Takagi mỉm cười lo lắng. “Người đàn ông này đã làm rất nhiều việc xấu. Anh ta đã giảm bản án của mình bằng việc cung cấp một số thông tin, nhưng thời gian còn phải ở trong đây thì lâu lắm.”
“Anh ta sẽ có suy nghĩ gì về việc xuất hiện ở đây?” Shinichi quan sát người đàn ông. Hắn ta có đôi tay to và cánh tay đầy cơ bắp. Chúng không khớp với cấu trúc xương trên gương mặt của anh ta, thật giống với trường hợp của Scarlett Shimamoto. “Ý em là, thông thường, nếu có việc cần điều tra, cảnh sát sẽ thẩm vấn trực tiếp tại trại giam luôn đúng không?”
“Em biết nhiều thứ thật đấy Conan.” Lông mày Takagi nhướng lên đầy ngạc nhiên. “Bọn anh đã để cho đội nhóc Thám tử tụi em lui tới quá thường xuyên rồi!”
“Bác Kogoro đã hướng dẫn cho em mấy thứ mà bác ấy học được thời còn làm cảnh sát!” Shinichi nhanh chóng đánh lạc hướng anh. “Em cũng rất thích xem các chương trình về tội phạm khi chị Ran đi học karate!”
Takagi vò tóc mình. “Mà thôi, nhưng mà em nói đúng đấy. Tụi anh đã nói với Ueda là bên cảnh sát vừa bắt được một thành viên khác trong băng đảng của anh ta, và anh ta có thể giảm bản án của mình xuống một vài năm nếu như đồng ý việc kiểm tra. Thông thường thì sẽ có buổi thẩm tra chứng thực lời khai ở trại giam, nhưng bà Kanami thì không thể tới đó.”
“Bởi vì anh ta đã nhìn thấy bà ta rồi.”
“Đúng vậy.” Takagi thở dài. “Anh không biết chúng ta sẽ tìm thêm được thông tin gì sau buổi gặp mặt này, nhưng anh nghĩ là nó đáng. Bà Kanami đã khăng khăng về việc bà ấy có thể chọn ra hắn ta giữa một đống người, nên có lẽ nó sẽ giúp ích cho việc điều chỉnh lại bản phác thảo.”
“Nghe có vẻ thú vị!” Shinichi đút tay vào túi và ngước nhìn một cách vô tội về hướng Takagi, người cũng đang mỉm cười lại.
Bà Kanami tốn khoảng một tiếng để đến từ phía bên kia của Tokyo, bà bước vào chỗ với gương mặt lo lắng. “Cảnh sát Takagi?” Bà cúi xuống mỉm cười với Shinichi. “Và cả nhóc thám tử nữa. Cháu vẫn đang nghiên cứu dự án nghiên cứu xã hội à?”
“Cháu chỉ tình cờ tới đây thôi ạ” Shinichi chà xát phần tóc sau của mình và nở nụ cười ngọt ngào.
“Mời đi hướng này.” Takagi đứng dậy khỏi băng ghế dài, nơi mà anh với Shinichi vừa chơi trò đập tay trong hai mươi phút vừa qua. Một tay anh hướng về sảnh trung tâm, tay còn lại thì loay hoay với chiếc chìa khóa, “chúng tôi sẽ dẫn bà tới phòng quan sát, ở nơi đó kẻ tình nghi sẽ không nhìn hay nghe thấy bà.”
“Thật may quá.” Kanami thở phào nhẹ nhõm. “Tôi không biết mình sẽ phải làm gì nếu nói chuyện với anh ta lần nữa. Tôi đã tin tưởng người đó, và khi nghĩ tới người đó có lẽ là kẻ đã giết cô Shimamoto…” Bà úp bàn tay lên ngực mình. “Nếu hắn ta đã giết cô ấy, như vậy lỗi là do tôi, tôi…”
“Không không” Takagi cắt ngang. “Tất nhiên không phải lỗi do bà rồi, bà Kanami. Là lỗi của kẻ sát nhân.” Mắt của anh lúc này trông như hình ảnh của một chú chó tha thiết, mà có lẽ Shinichi nghĩ đây cũng không phải là sự trùng hợp khi mà thanh tra Megure đã giao cho Takagi nhiệm vụ đặc biệt này.
Ánh mắt bà Kanami sáng lấp lánh. “Cậu tốt bụng thật đấy, cậu cảnh sát.”
Bà đi theo Takagi bước xuống đại sảnh, còn Shinichi lại bước chậm lại về phía sau bởi vì cậu chú ý tới túi xách Prada của bà ấy. Haibara rất thích túi, và cậu đã từng nhìn thấy chiếc túi này ở trên điện thoại của cô ấy trước đây.
Cái túi của bà Kanami có vẻ khá lớn và được làm bằng da, màu đen, chiếc túi có một biểu tượng kim loại dập nổi kết hợp với một chiếc khóa kéo. Nếu như cậu nhớ chính xác, so với một chiếc túi thông thường, chúng có giá cao hơn, khoảng 360.000 yên. Shinichi nheo mắt, quan sát các chi tiết khác, như đôi giày hiệu đắt tiền và áo khoác được cắt may tỉ mỉ.
Bà ấy đã làm việc cho gia đình Takeuchi trong một khoảng thời gian dài, có lẽ đó là lý do vì sao mà bà Kanami có khả năng chi trả cho những món đồ như vậy, bởi vì khi sống lại trong biệt thự như vậy, tiền nhà hay tiền ăn không phải là vấn đề mà bà cần lo lắng.
Cậu lắc đầu rũ bỏ dòng suy nghĩ đó khi dừng lại trước căn phòng. Bên trong, Ueda đã ngồi thụp xuống ghế của mình, bộ dáng cực kỳ chán nản. Một sĩ quan tân binh trông có vẻ lo lắng đang đứng ở cửa cùng với Sato đang mất kiên nhẫn mà gõ chân, kiểm tra đồng hồ.
“Cô Sato.” Takagi lên tiếng. “Bà Kanami đã tới rồi.” Anh quay sang bà Kanami, nhưng mắt bà ta chỉ nhìn chằm chằm qua lớp kính về phía tên tội phạm. “Bà Kanami?”
“Chính là anh ta.” Đôi lông mày bà nhíu lại một cách bối rối. Shinichi khá sốc trước phản ứng kịch liệt của bà. “Đúng là gương mặt đó.” Nhưng tiếp đó lại chần chừ. “Có cái gì đó không giống lắm. Cơ thể của anh ta… Người thám tử kia gầy hơn, với lại mang lại cho người ta cảm giác an tâm?” Bà nhăn mặt. “Giọng nói của anh ta cũng khá đặc biệt.”
Sato bắt chéo tay và nghiêm túc gật đầu. “Tôi sẽ đi vào và nói chuyện với anh ta. Bà Kanami, bà chỉ cần lắng nghe thật cẩn thận.”
Run rẩy, bà gật đầu. Shinichi quan sát bà và Kanami, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ ra hết giả thuyết này đến giả thuyết khác. Mặc dù trước đó anh có đùa với Takagi về việc bản sao của con người, nhưng cậu nghi ngờ người tù nhân này có lẽ có thể bắt chước hoàn hảo người mà bà Kanami đã từng gặp trước đó khi thẩm vấn kỹ càng.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments