top of page
Moonlightl

Chương 4: Lần cố gắng thứ nhất (tiếp theo)

Updated: Aug 1, 2023


Đúng nó rồi, Nakamori tự ngẫm khi quan sát người của mình. Đã đến lúc cần một cách tiếp cận mới để bắt Kid. Thay vì chạy theo tên trộm đó một cách mù quán, họ sẽ chờ đợi hắn tới đây. Không phải giống như việc đứng quanh viên ngọc và chờ tên trộm lấy nó đi. Dù vị thanh tra phải thừa nhận việc này nghe có vẻ khá giống nhau, nhưng không phải vậy. Tại sao ư? Rất đơn giản.

Khi mà tất cả bọn họ đều tập trung chờ đợi tên trộm xuất hiện và đánh cắp đi viên đá, mọi thứ thường đi theo cái cách mà món trang sức đã bị đánh cắp trước khi tên trộm thật sự xuất hiện. Việc đó hoặc việc tên trộm thực tế đã lẻn vào mà không tạo bất kỳ tiếng động gì, rồi sắp xếp lại mọi thứ để có thể hoàn tất phi vụ một cách dễ dàng hơn và khiến cho lực lượng chức năng trở thành một trò hề. Những thứ này tại sao lại xảy ra? Nakamori kết luận rằng tất cả xảy ra bởi vì viên đá là đồ vật. Những đồ vật đắt tiền. Chúng thường được đặt trong những kệ trưng bày hoặc két sắt hoặc nơi an toàn nào đó, chúng không thể tự suy nghĩ, cũng chẳng thể nói cho ai đó biết có thứ gì không đúng đang xảy ra, và chẳng thể thoát khỏi tay của người đã cố lấy chúng. Vấn đề liên quan tới những nơi đã được kể đến nằm ở việc chúng hoàn toàn có thể dự đoán được. Chúng không thể di chuyển, khó di chuyển hoặc cần một lượng lớn người để có thể mang đi. Nhưng khi món đồ trở thành mục tiêu của tên tội phạm bị truy nã quốc tế, chủ của chúng hoặc mọi người xung quanh bắt đầu trở nên cảnh giác và tìm một nơi ‘an toàn’ hơn để giấu chúng đi hoặc phô bày ra hoặc đại loại như vậy. Nhưng Kid là một ảo thuật gia. Hắn ta là bậc thầy lừa đảo, vì vậy - mặc dù rất ghét nhưng Nakamori phải thừa nhận điều đó - hắn luôn có thể đi trước mười bước trong trò chơi trốn tìm này.

Quay trở lại kế hoạch mới nào.

Tối nay, Nakamori đã thông báo, tất cả sẽ không canh chừng viên đá. Dù bọn họ sẽ giả vờ đang canh chừng nó. Mối quan tâm thật sự phải là Kudo Shinichi.

Bọn họ đã biết gần đây Kaito Kid luôn nỗ lực để tiếp cận vị thám tử. Không chỉ vậy, bất kể kế hoạch của tên thám tử là gì, ở đâu đó sẽ luôn xuất hiện một bông hồng đỏ. Điều này đồng nghĩa với việc bọn họ có một vài dấu hiệu để quan sát. Nhưng cảnh sát không thể quá lộ liễu. Họ không thể để Kid biết chiến thuật của họ đã thay đổi.

“Sensui, cậu sẽ đi theo Kudo. Phải nhớ bám dính lấy cậu ta và kiểm tra bất kỳ đối tượng nào tiến gần tới cậu ấy. Nếu bất kỳ ai trong số họ ít khả nghi nhất, tôi muốn cậu bắt lấy hắn ta ngay lập tức! Hiểu chưa?”

Sensui đứng nghiêm hô to. “Rõ, thưa ngài.”

“Được rồi. Còn các cậu,” ông chỉ tay về đội đặc nhiệm. “Chia thành từng nhóm nhỏ và tiến về các vị trí đã chỉ định trong tòa nhà. Theo dõi nhất cử nhất động của Kudo và Sensui nhưng đừng quá lộ liễu. Nếu các cậu thấy Sensui ra hiệu, ngay lập tức hành động. Đừng chần chừ!”

“Rõ, thưa ngài!” họ đồng thanh.

“Sensui, phải đảm bảo Kudo nằm trong tầm ngắm của ít nhất một trong những đội đặc nhiệm, hiểu chưa? Tốt. Còn các cậu, tôi muốn các cậu quan sát viên đá và kiểm tra tất cả khách tham dự. Nhớ rõ, đây có thể là một vụ trộm, nhưng nó cũng là một bữa tiệc sinh nhật. Sẽ có vài cá nhân giàu có và có sức ảnh hưởng tới tham dự. KHÔNG có bất kỳ ngoại lệ nào cho họ, nhưng các cậu phải thật lịch sự.” Ông liếc nhìn đám người. “Tôi nói đủ rõ rồi chứ?”

“Vâng, thưa ngài!”

“Tốt. Bây giờ thì bắt giữ tên trộm chết tiệt đó thôi.”

Shinichi bắt đầu có chút cảm giác ớn lạnh. Tất cả cảnh sát đang quan sát cậu. Được rồi, mặc dù họ đang rất cố gắng không thể hiện ra điều đó, nhưng cậu khá nhạy cảm đối với vấn đề bị theo dõi.

Thật khó để tập trung tìm kiếm Kid khi cái gáy cậu cứ nổi da gà hết cả lên.

“Cậu có muốn ăn gì không?” Sensui hỏi.

Shinichi không chắc chắn lắm liếc nhìn vị cảnh sát. Sensui đã đi theo cậu kể từ khi cậu tới căn biệt thự này. “Không sao cả. Tôi không đói. Nhưng anh có thể đi lấy thứ gì đó để ăn nếu muốn.”

“Ah, thì, tôi cũng không đói lắm,” người đàn ông trả lời. Gần như ngay lập tức sau đó, bụng anh ta kêu lên. Vị cảnh sát bối rối bật cười, bàn tay gãi sau gáy mình. “Er, hoặc tôi đoán có lẽ tôi nên lấy thứ gì đó. Tại sao cậu không đi với tôi và lấy món đồ uống nào đó?”

Shinichi nhướng đôi lông mày trước lời đề nghị. Chuyện này ngày càng trở nên buồn cười. “Tôi vẫn còn nước.”

Sensui bồn chồn nhíu mày. “Ừ, thì…”

“Có chuyện gì sao?” Shinichi hỏi thăm. Đáng lý cậu đã cảm thấy có lỗi nếu không khó chịu vì bị cho ra rìa. “Kid sẽ không tới trong vài phút nữa nên anh vẫn kịp đi lấy vài món ăn đấy.”

“Ah, đúng rồi, cậu nói đúng.” Bờ vai của viên cảnh sát thả lỏng. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Nói rồi cậu ta chạy đi, rõ ràng rất háo hức để lấy tất cả mọi thứ.

Thông qua căn phòng khiêu vũ, Shinichi có thể nhìn thấy Hakuba đang kiểm tra đồng hồ của mình. Cậu ta bắt đầu âm thầm đếm ngược.

10… 9… 8…

Đôi mắt xanh chuyển hướng tập trung vào dãy tủ trưng bày đã được dựng sẵn bên cạnh sàn nhảy. Mỗi cái đều trưng bày một món đồ trang sức được thiết kế đẹp mắt. Chúng là món quà dành cho chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật này. Nhưng nói cho đúng thì, đám trang sức được dùng để gây ấn tượng với cha của cô bé. Rốt cuộc thì không thể nào một cô bé năm tuổi lại có thể đánh giá cao đống đồ trang sức tinh xảo này.

3… 2… 1…

Ánh sáng lóe lên khắp căn phòng.

-0-

Hakuba bật tiếng chửi thề. Cậu ta đã nghĩ căn phòng sẽ chìm vào bóng tối. Bây giờ cậu ta chỉ có thể thấy những đốm cực tím nhảy múa trước mắt mà không thể tập trung vào bất kỳ thứ chết tiệt nào. Tuy nhiên, cậu ta có thể nghe thấy tiếng chửi rống lên của Nakamori và tình trạng lộn xộn quen thuộc mỗi khi Kid xuất hiện.

Khoảnh khắc lấy lại được thị lực, khung cảnh chào đón khiến cậu ta tự hỏi có phải đôi mắt mình đã bị gì rồi không. Hoặc có lẽ Kid đã đầu độc tất cả bọn họ với một loại khí ảo giác nào đó. Những chiếc thuyền giấy thanh thản lướt trên đầu đám đông hào hứng cùng với những chú chim đeo nơ không ngừng vỗ cánh. Dây ruy băng đan xen nhảy múa giống như những sinh vật sống. Tiếng ré lên đầy phấn khích và tiếng cười khúc khích của cô bé mừng sinh nhật năm tuổi vang lên át đi sự hỗn loạn. Xem ra cô nhóc thích buổi biểu diễn hơn những món đồ trang sức kia.

Đồ trang sức!

Cậu ta nhanh chóng nhìn về phía tủ trưng bày, tìm kiếm viên kim cương màu hồng là mục tiêu cho phi vụ đêm nay.

Biến mất rồi.

Tiếp đó, cậu ta quét qua đám đông để tìm kiếm hình bóng của Kudo.

Người này cũng biến mất luôn.

Đệt.

Né tránh khỏi chiếc nơ khổng lồ đang bay, Shinichi phát hiện mình đang ở một trong những sảnh được trang trí lộng lẫy bên ngoài phòng khiêu vũ. Cậu thề rằng mình đã nhìn thấy áo choàng Kid biến mất ở góc đường này, nhưng bây giờ không còn gì cả. Ở phía trước là hai ngã rẽ khác nhau.

“Đường này!” Sensui la lên, chạy tới từ đằng sau cậu. “Cầu thang chính đã bị chặn lại nhưng cánh tây có ban công!”

Hai người họ chạy nước rút xuống hành lang. Cứ mỗi lần quẹo qua một ngã rẽ, Shinichi lại có cảm giác cậu nhìn thấy bóng trắng, nhưng họ lại không cách nào bắt kịp nó. Sau đó, họ lao vào nơi hóa ra là một phòng trưng bày tư nhân dẫn tới ban công phía tây của dinh thự.

Cả hai dừng lại. Ở đây không có dấu hiệu của bóng người nào cả.

Sensui nhăn mặt. “Có vẻ như chúng ta mất dấu hắn rồi.”

Shinichi nhíu mày. Cậu khoanh tay lại trong lúc quay mặt nhìn về phía người cảnh sát. “Bớt diễn trò được rồi. Cậu làm gì với vị cảnh sát kia rồi?”

Người đàn ông chớp mắt trong sự bối rối giả tạo trước khi gương mặt xuất hiện nụ cười sắc bén quen thuộc kia. “Anh ta đang theo đuổi giấc mơ đẹp trên lầu rồi. Vậy, từ khi nào mà cậu nhận ra tôi?”

“Từ khi cậu đề xuất việc đi tìm kiếm ở chỗ này. Tất cả những vị sĩ quan đều có vị trí cố định quanh ngôi nhà, căn phòng khiêu vũ, hành lang, hay mấy căn phòng gần đó, và bọn họ đã theo dõi tôi suốt đêm nay. Tôi khá chắc thanh tra Nakamori đã ra lệnh họ để mắt đến tôi, nên Sensui thật sẽ không bảo tôi đi đến một nơi mà không ai có thể nhìn thấy.”

Nụ cười của tên trộm kéo dài hơn khi anh ta dựa người về gần vị thám tử. “Nhưng cậu vẫn theo tôi đi tới đây. Vậy là cậu muốn ở một mình với tôi sao, thám tử?”

Shinichi đỏ mặt và nhanh chóng lùi lại khỏi người con trai đột nhiên vượt qua khoảng cách an toàn. “Không! Đừng nói đùa.”

“Không cần phải xấu hổ về điều đó,” Kid khuyên nhủ, bước tới phía trước một bước.

Shinichi lại lùi lại một bước. “Hoàn toàn không phải vậy! Tôi - Tôi muốn hỏi cậu về Yukimitsu.”

“Cậu khá lộng lẫy trong chiếc váy đó. Nó không hề khiến cậu mập lên chút nào cả.”

“Đó không phải điều tôi muốn hỏi!” Mặt Shinichi tối sầm lại.

Tên trộm đeo lên biểu cảm vô tội khiến Shinichi không thể nào chấp nhận được. “Không phải?”

“Không.” Sau một lúc kiểm soát cảm xúc của mình, Shinichi hít sâu một hơi. “Tôi muốn biết… Có vẻ như Ran đã nghĩ - Ý tôi là, tại sao cậu lại…”

“Tôi nghĩ cậu phải nhanh lên một chút đấy, thám tử. Thanh tra Nakamori và Hakuba sẽ tới đây sớm thôi.” Cứ như là để minh chứng cho lời nói của anh ta, âm thanh của tiếng bước chân dồn dập tiếng về đây ngày một rõ hơn.

Vị thám tử thở ra một hơi thất vọng. “Chỉ là- Tôi muốn biết lý do… Tại sao cậu lại thiết lập mọi thứ để đám phóng viên có thể chụp lấy bức ảnh đó của chúng ta? Trò đùa là một chuyện, nhưng Ran lại nói mọi người nghĩ chúng ta thật sự đã h- rằng cậu thật sự nghiêm túc.”

Vượt qua khoảng cách giữa họ trong một bước, Kid rướn người tới để thì thầm vào tai Shinichi trước khi chàng thám tử kịp tránh đi. “Điều gì khiến cậu nghĩ tôi không hoàn toàn nghiêm túc?”

Shinichi cảm tưởng như tim mình ngừng đập. “Cái gì?” Nhưng tên trộm đã biến mất, và không để lại gì ngoại trừ một bông hồng và tràn cười không ngừng vang vọng.

-----------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

153 views2 comments

Recent Posts

See All

2 Kommentare


conanmagic
25. Juli 2023

Hay quá đii 🤩

Gefällt mir

Tình Huân
Tình Huân
24. Juli 2023

Chương tiếp đi ạ bị cuốn quá r ko đã aaaaaaaaaaa

Gefällt mir
bottom of page