“Bourbon-san…” Akemi lên tiếng, giọng điệu có vẻ không đồng ý lắm.
“Aha, tôi xin lỗi, Miyano-san,” Bourbon mỉm cười với cô. Nụ cười nhạt dần, anh quay lại nhìn Shuichi và tiếp tục, giọng nói nghiêm túc. “Akai. Việc làm này rất nguy hiểm.”
Shuichi nhướng mày. Chà, rõ ràng rất nguy hiểm khi làm giả cái chết của Akemi, giấu cô ấy khỏi Tổ chức và liên lạc với một đặc vụ FBI. Nếu Tổ chức phát hiện ra những gì cậu ấy đã làm - về bất cứ thứ gì mà cậu ấy đã làm mặc cho lý do của nó là gì, cậu ấy sẽ bị giết. Điều đó có nghĩa là…
“Cậu đang nói rằng động cơ của cậu không quan trọng,” Shuichi trầm ngâm.
“Chính xác,” Bourbon khoanh tay. Cậu nhếch mép. “Khiến anh chịu đủ lâu rồi.”
“Xin lỗi, nhưng hai người đang nói về gì vậy?” Akemi hỏi liếc nhìn hai người họ với vẻ bối rối.
“Tổ chức sẽ giết Bourbon vì đã lừa họ bất kể động cơ của cậu ấy là gì,” Shuichi giải thích, “Tuy nhiên, điều đó chỉ đúng nếu đây không phải là một kế hoạch của Tổ chức mà cậu đang thực hiện.”
“Akai,” Bourbon nói, âm thanh nghe có vẻ không mấy thích thú, “Tổ chức đã bao giờ cho phép một kẻ phản bội sống sót với bất kể lý do là gì chưa?”
Được rồi, cậu ấy nói đúng về điểm đó. Nhưng nếu đây là một kế hoạch để giết một kẻ phản bội khác, cụ thể chính là anh… không, điều này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Rõ ràng Bourbon biết chính xác anh ở đâu kể từ khi cậu lẻn vào phòng khách sạn của mình vào ngày hôm qua, vì vậy việc sử dụng Akemi để dụ anh ra ngoài chỉ là điều vô nghĩa.
Thứ này… gần như chắc chắn là điều mà Bourbon đã tự mình làm. Và nếu đúng như vậy, sẽ ổn thôi nếu tin tưởng Bourbon, phải không?
“Được rồi,” Shuichi cuối cùng cũng nói, nhìn vào mắt Bourbon. Anh thò tay trở lại túi để bấm một vài phím trên điện thoại. “Tôi không tin cậu đang nói sự thật về động cơ của mình, nhưng logic của cậu thật sự hợp lý. Dù vậy, bây giờ tôi sẽ nói với cậu, tôi đã ghi âm toàn bộ cuộc trò chuyện này và điện thoại của tôi sẽ tự động gửi dữ liệu của nó đến một số đồng nghiệp FBI của tôi nếu tôi không nhập một mã nhất định vào đó trong một khoảng thời gian.”
Nó cũng gửi dữ liệu đến máy tính của anh mỗi giờ, nhưng Bourbon không cần biết điều đó. Rối loạn nhân cách hoang tưởng là mấu chốt đối với một điệp viên, cho dù có là cựu điệp viên.
“Tôi không mong đợi gì hơn,” Bourbon không chút bối rối nói. “Dù sao đi nữa, Akai, tôi đã cứu Miyano-san vì món nợ cá nhân, nhưng tôi không định để cho anh gặp Miyano-san vì lòng tốt của tôi.”
“Cậu muốn có một đặc ân,” Shuichi dứt khoát nói. Có lẽ nó đã trở nên đơn giản như vậy sau mọi chuyện.
“Ồ, đừng tỏ ra quá lo lắng, dù sau thì đó cũng không phải việc mà anh không hề muốn làm,” Bourbon nở nụ cười nhẹ. “Tôi muốn anh chịu trách nhiệm về việc giả làm cái chết của Miyano-san.”
“Cái gì?” Shuichi nói với vẻ hơi ngạc nhiên, mắt chớp một hai lần.
“Miyano-san,” Bourbon quay về phía Akemi. “Tôi không hối hận vì đã cứu cô. Cho dù mọi việc có diễn ra, tôi vẫn sẽ làm điều đó một lần nữa. Tuy nhiên, tôi phải xin lỗi nhưng thực tế của vấn đề là cô đã trở thành trách nhiệm của tôi. Mà thứ tôi muốn là rửa sạch tay ra khỏi vấn đề này. Để có thể giả vờ rằng tất cả những điều này không liên quan đến tôi… mà thay vào đó, kẻ chủ mưu chính là Akai.”
“Bourbon-san, mọi thứ mà anh đã làm cho tôi và… đối với tôi nó thật tuyệt vời,” Akemi chân thành nói, “tôi không cảm thấy khó chịu khi anh không muốn bao che cho tôi nữa. Nhưng Dai-kun, em cũng không muốn làm phiền anh. Em… Em có thể tự tìm thứ gì đó cho bản thân.”
“Đôi khi cần giúp đỡ không khiến cô trở nên vô dụng, Miyano-san,” Bourbon lặng lẽ nói, giọng ân cần khác thường khiến Shuichi phải nhìn chằm chằm. Bourbon bật cười và liếc sang một bên. “Tôi biết khi tôi nói, điều này nghe có vẻ lạ nhưng có ai đó đã nói nó với tôi, và tôi sẽ thừa thận cuối cùng mình cũng nghe lời khuyên của họ.”
Shuichi cố gắng phát hiện ra tia sáng của thứ gì đó đen tối, thứ gì đó đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt của Bourbon trước khi nó biến mất dưới chiếc mặt nạ điềm đạm.
“Mặc dù không may là, tôi không tin họ còn có thể giúp tôi thêm nữa,” Bourbon lặng lẽ nói. Tay cậu ấy bồn chồn, bàn tay phải lướt lên những ngón tay của bàn tay trái - nhưng cậu ấy có thực sự lo lắng về việc thẳng thắn với cảm xúc của chính mình hay đây chỉ là một phần của hành động để khiến Akemi làm theo ý muốn của cậu ấy?
Shuichi liếc xuống đất, có phải hành động hay không thì anh vẫn cảm thấy nặng nề. Sự hối tiếc về những gì đã xảy ra với Scotch. Nó không thực rời bỏ anh.
“Tôi…” Akemi ngập ngừng. Anh nghe thấy âm thanh của những ngón tay lo lắng nhịp lên đùi.
Shuichi ngước nhìn lên.
“Akemi, FBI và anh rất sẵn lòng giúp đỡ,” Shuichi nói chắc nịch, cơ thể hơi nghiêng qua bàn. Nở nụ cười nhẹ với cô, anh đặt tay mình lên tay Akemi, dừng lại hành động trong vô thức của cô ấy. “Em không cần phải chịu đựng điều này một mình nữa.”
Akemi khẽ thở dài và mỉm cười đáp lại Shuichi một cách bất lực.
“Được rồi,” cô thì thầm. Shuichi tựa lưng vào ghế, cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm - nhưng đột nhiên ánh mắt cô đanh lại. Cô ấy tiếp tục, “nhưng em sẽ không tham gia vào Chương trình Bảo vệ Nhân chứng.”
“Cái gì!?”
“Dai-kun, em chỉ vừa mới gặp lại anh,” Akemi nói, trông có vẻ bướng bỉnh. “Em đang ở tại Tokyo. Em sẽ không rời bỏ anh hay… một lần nữa. Bourbon-san đã dạy em cách ngụy trang cơ bản, em có thể tự bảo vệ mình… em chỉ trông như thế này bởi vì em cần anh nhận ra em.”
Không phải là Shuichi muốn tách ra, nhưng anh thà rằng là để Akemi ở bên người khác và còn sống hơn là ở bên anh và đã chết. Tuy nhiên, Shuichi lại không thể không mỉm cười trìu mến trước những lời nói của cô ấy, bởi vì chính những điều như thế đã khiến anh phải lòng Akemi ngay từ lúc đầu tiên.
(... Chờ chút, Bourbon đã học cách hóa trang từ khi nào?)
“Anh sẽ xem xem liệu mình có thể làm được gì,” Shuichi đáp lời. Anh không nhận ra mình đã để một vài khoảnh khắc trôi qua khi nhìn Akemi với nụ cười nhẹ mà cô ấy cũng trìu mến nhìn lại anh không kém.
“Nếu hai người đã xong.” Bourbon cuối cùng cũng cắt ngang, giọng nói của cậu có chút cáu kỉnh.
Ngước nhìn lên, Shuichi có thể nhìn thấy nụ cười cứng ngắc hơn so với thường ngày. Anh tự giác ho nhẹ.
“À, xin lỗi, Bourbon-san,” Akemi nói.
“Không sao,” Bourbon khẽ thở dài. “Tôi… biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu để cô và Akai gặp nhau.” Cậu ấy im lặng một cách kỳ lạ trước khi tiếp tục, “dù sao thì, Akai. Anh có sẵn sàng chịu trách nhiệm cho việc làm giả cái chết của Miyano-san? Tất nhiên, lý tưởng nhất chính là việc Tổ chức sẽ không bao giờ phát hiện ra, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tôi muốn họ có ai đó để làm tầm ngắm thay. Họ chắc chắn biết rằng Miyano-san không có đủ nguồn lực để tự mình làm ra những việc thế này.”
“Vậy thì cậu đã lấy nguồn lực của mình ở đâu?” Shuichi nhướng mày. Đó là một câu hỏi hợp lệ - Bourbon đã làm điều này mà không có sự hỗ trợ của Tổ chức, nên chắc chắn cậu ấy phải tự mình chuẩn bị mọi thứ.
Mặc dù công bằng mà nói, Tổ chức đã trả lương hậu hĩnh và không khó để tìm thấy xác chết khi lảng vảng quanh các thành viên của Tổ chức. Có khả năng Bourbon có thể tìm được mọi thứ cậu ấy cần và một mình sắp xếp cho Akemi an toàn trong căn hộ.
“Anh có muốn biết không?” Bourbon đáp lại, một nụ cười nhếch mép nở trên môi.
“Tôi sẽ phải biết liệu tôi có đang giả vờ lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này hay không,” Shuichi chỉ ra một cách hợp lý, để đôi môi hơi nhếch lên đáp lại.
“Anh không cần phải biết mọi thứ,” Bourbon đáp trả, “tôi sẽ nói anh biết những gì tôi nghĩ anh cần biết và chỉ vậy thôi.”
“Tôi cho rằng tôi nên mong đợi điều đó,” Shuichi nói một cách khô khan.
“Đúng vậy, đúng là anh nên làm thế,” Bourbon có chút thích thú nói. “Chúng ta sẽ lại nói chuyện vào một ngày khác, vì tôi không có ý định làm gián đoạn hai người lâu hơn mức cần thiết, nhưng vẫn còn một điều nữa.”
Đột nhiên, trước khi Shuichi kịp phản ứng, Bourbon đã ghé sát vào tai Shuichi, tay nắm nhẹ vai anh.
"Nếu như anh cố bắt hoặc giết tôi, tình trạng còn sống hiện tại của Miyano-san sẽ bị tiết lộ cho Tổ chức trước khi anh kịp làm bất cứ hành động gì,” Bourbon thở ra bằng một giọng lạnh như băng, những âm thanh câu chữ phát ra như đang đâm thẳng vào đầu óc của Shuichi. Bourbon siết vai Shuichi trước khi đứng thẳng dậy và lùi lại một bước, nở nụ cười hòa nhã trên môi.
Nhưng còn bản thân anh, Shuichi nuốt nước bọt. Anh… lại để bản thân mất cảnh giác. Bourbon dường như có xu hướng khiến anh làm điều đó.
… Không, chờ đã, lời đe dọa đó… mặc cho giọng điệu có đáng sợ, lời đe dọa đó…
“Có chuyện gì vậy?” Akemi hỏi, cau mày liếc nhìn Shuichi và Bourbon.
“Aha, chỉ là câu bông đùa ngu ngốc thôi,” Bourbon trả lời, bật ra nụ cười vô tư.
“Là rất ngốc nghếch,” Shuichi đồng ý, giọng bình tĩnh một cách cẩn thận. Rốt cuộc thì anh không muốn để cô ấy lo lắng. Akemi đã chịu đủ điều đó rồi.
"Có thể cho em biết được không, Dai-kun?" Akemi nhìn Shuichi.
Trong lúc anh chưa kịp suy nghĩ ra, Bourbon đã hơi cúi người, tự nhiên nói với cô. "Chỉ là gần đây tôi phát hiện có một chiếc ghế bệt rất đẹp, và tôi nghĩ nó khá hợp với căn hộ này." Cậu mỉm cười. "Tôi nghĩ bây giờ hai người hiếm lắm mới có dịp gặp lại, dù gì cũng nên sắm sửa tân trang một chút, vừa hay tôi nhớ tới nó nên mới nói nhỏ với Akai để tạo bất ngờ cho Miyano-san, nhưng nếu cô đã muốn biết thì tất nhiên tôi phải thay anh ta nói rồi."
Amuro cầm lấy điện thoại ra từ nơi nào đó. Shuichi liếc nhìn qua. Là điện thoại sài tạm. Không phải cái được sử dụng lâu dài. Cậu bấm bấm vài cái rồi đưa nó cho Shuichi. Trên điện thoại hiện lên hình ảnh của một chiếc ghế tựa lưng hình vương miệng nho nhỏ nhiều màu sắc.
"Đẹp chứ." Amuro tiếp tục. "Vỏ ngoài được làm từ lông nhung mịn đảm bảo không xù, bên trong nhồi đầy bông gòn rất tốt cho lưng đấy. Thử nghĩ tới trời đông của Tokyo xem, không phải có ghế lông như này mới tạo cảm giác ấm áp à. Nếu lúc này anh đặt thì sẽ vừa kịp cho lễ sắp tới. Không phải cũng nên mua món quà chúc mừng gặp mặt chứ.... Haiz, Akai à, cô ấy đã phải trải qua một đoạn thời gian quá cực khổ rồi, anh sẽ không tiếc chỉ vì mấy thứ cỏn con này đấy chứ."
"..." Shuichi liếc mắt nhìn cậu. Anh thậm chí còn chưa kịp nói bất cứ điều gì.
Akemi trông vẫn còn nghi ngờ, nhưng cô ấy bỏ qua sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng khuôn mặt của Shuichi. Anh thầm hy vọng cô ấy không nhìn ra bất kỳ điều gì tội lỗi.
“Dù sao thì, Bourbon,” Shuichi nói ngắn gọn, mắt liếc nhìn về phía cậu ấy. “Chỉ như vậy thôi?”
“Chỉ như vậy,” Bourbon trả lời, hai tay vỗ vào nhau trước khi chắp nó sau lưng một lần nữa. Cậu mỉm cười rực rỡ. “Vậy tôi xin phép được rời đi. Tạm biệt, Akai. Anh sẽ sớm nhận được tin từ tôi thôi.”
Mạnh mẽ xoay người lại, Bourbon rời đi. Tốc độ đầy tự tin thông báo cho việc cậu ấy sẽ không dừng lại. Mặc dù tràn ngập sự cảnh giác, vẻ tự tin đó không phải hoàn toàn không có cơ sở.
Shuichi bình tĩnh quan sát Bourbon rời khỏi khu vực - nhưng ngay khi nghe thấy tiếng đóng cửa, anh thấy mình nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Akemi ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh…” Shuichi không hoàn toàn chắc chắn bản thân mình đang làm gì. “Còn một thứ anh muốn nói chuyện với cậu ấy.”
Bởi vì ngay cả khi Bourbon là một thành viên của Tổ chức không biết đến hai chữ ‘hối hận’... vẫn có điều gì đó anh cảm thấy mình cần phải nói, và thứ gì đó anh cần phải hỏi. Đặc biệt là sau lời đe dọa đó.
Shuichi không đợi Akemi trả lời đã lao ra khỏi cửa căn hộ. Đôi tất của anh rơi xuống sàn cùng với cánh cửa đóng lại sau lưng.
“Bourbon!” Shuichi hét lớn.
Anh ngăn được Bourbon chỉ cách cửa căn hộ một vài bước chân. Bourbon dừng lại, liếc nhìn Shuichi với một bên mày nhướng lên.
Hít một hơi, Shuichi nói với Bourbon một cách chân thành, những câu chữ rất dễ dàng bật ra. “Cảm ơn vì đã cứu Akemi.”
Bourbon có vẻ sửng sốt, cậu mở to mắt nhìn Shuichi và miệng hơi há ra một lúc trước khi bình tĩnh ngậm miệng lại.
“Hừm,” Bourbon cười khẩy, ánh mắt trở nên kiêu ngạo, “chà, tôi đoán là ngay cả anh cũng sẵn sàng gạt bỏ cái tôi của mình khi nói đến… người anh yêu nhỉ.”
Shuichi nghĩ nếu có ai đó là người có cái tôi cao hơn giữa hai người thì phải là Bourbon, nhưng anh không phản bác điều đó. Sau một chút do dự, anh tiếp tục, bởi vì anh cảm thấy mình phải làm thế.
“Bourbon,” Shuichi nói, có chút khẽ khàng. “Cậu là người mà tôi ước không phải là thù của mình nhất.”
“Anh ước gì tôi không phải kẻ thù sao,” Bourbon lặp lại, biểu cảm trên mặt không cách nào có thể đọc được. Đột nhiên, cậu ấy bật cười khúc khích, những lời tiếp theo được phát ra với giọng điệu vô cùng thích thú, “tôi cũng có thể nói như vậy. Anh là người mà tôi không muốn trở thành kẻ thù nhất, Akai Shuichi.”
Bourbon lại bật cười. Shuichi không biết có gì đáng cười khi diễn đạt lại những gì anh đã nói, nhưng thật khó chịu khi anh đã rất nghiêm túc với những lời mình nói.
“Aha, xin lỗi,” Bourbon nói, bật ra một tràng cười khác, “chỉ là một trò đùa thôi. Dù sao đi nữa…” lúc này, sự thích thú biến mất khỏi khuôn mặt của cậu ấy, “...bất kỳ cảnh sát nào cũng là kẻ thù của tội phạm. Không có điểm nào có thể đáng cho chúng ta bàn tán thêm. Quay về với bạn gái anh đi. Anh… vẫn sẽ yêu cô ấy hơn bất kỳ ai khác ngay cả khi cô ấy đã chết, phải không? Vì vậy hãy ở bên nhau khi cả hai còn có cơ hội.”
Shuichi nhăn mày, liếc nhìn Bourbon một cách cẩn thận, nhưng biểu cảm trên gương mặt đó, anh không cách nào nhìn thấu.
“Cậu tin tưởng tôi rất nhiều,” cuối cùng Shuichi cũng nói.
“Không, tôi chỉ tin tưởng anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với Miyano-san,” Bourbon phủ nhận, nhưng không, điều này không đúng, phải không?
“Ồ? Là vậy sao?” Shuichi nói, bước một bước nhỏ về phía trước. Bourbon lùi một bước, ánh mắt trông có hơi lo lắng. “Nhưng mối đe dọa đó không hẳn là một mối đe dọa.”
“Xin lỗi?” Bourbon nghiêm túc, chiếc mặt nạ lạnh lùng đó lại đeo trên mặt cậu.
“Cả cậu và tôi đều biết dù chúng ta có đấu tranh thế nào đi chăng nữa, Tổ chức cuối cùng vẫn sẽ nghi ngờ việc Akemi còn sống, đặc biệt là khi Shiho tìm thấy cô ấy,” Shuichi chỉ ra, phớt lờ cái nhìn băng giá của Bourbon. “Điều chính tôi cần làm để giữ an toàn cho cô ấy là cung cấp một danh tính mới và… cậu không hề đe dọa sẽ tiết lộ điều đó cho Tổ chức hay giết cô ấy. Tất cả những gì cậu nói là việc cậu sẽ báo với Tổ chức chuyện cô ấy còn sống mà đó là điều gần như chắc chắn Tổ chức sẽ tìm hiểu.”
Bourbon không hề trả lời.
“Bourbon…” Shuichi cẩn thận tiếp tục, “tại sao cậu lại làm điều này?”
“Có liên quan gì chứ?!” Bourbon cuối cùng cũng bùng nổ. Nhìn thấy chiếc mặt nạ băng giá của cậu vỡ ra để lộ đôi mắt rực lửa khiến anh chớp mắt ngạc nhiên. “Có lẽ tôi làm điều này vì sở thích của riêng tôi. Có thể tôi làm việc này vì tôi phát chán với cái Tổ chức, có thể tôi làm việc này vì yêu. Nhưng ai quan tâm chứ? Anh nói tôi không biết anh, còn anh thì biết cái quái gì? Đúng rồi đó. Tôi chẳng biết anh nhưng anh biết tôi chắc. Rõ ràng là anh đã phát hiện ra tôi không định làm bất cứ điều gì, vậy nên…” giọng Bourbon đứt quáng, thật sự ngắt đoạn và nó khiến Shuichi nhìn chằm chằm với vẻ hoài nghi. “Hãy để tôi yên.”
Cái quái gì vậy?
Shuichi mở miệng định nói gì đó, nhưng Bourbon đã cắt ngang trước khi anh kịp nói.
“Im đi,” Bourbon hít lên, “hôm nay tâm trạng tôi rất tệ và tôi phát ngán với việc gặp anh hay Miyano-san. Tôi đang rời đi đấy. Nếu anh muốn cố bắt tôi, cứ thoải mái. Tôi rất muốn thấy xem anh có làm được điều đó không.”
“Bour-”
“Và một điều nữa,” Bourbon cắt ngang, bước lại gần để trừng mắt với Shuichi bằng đôi mắt xanh rực lửa. Cậu chọc một ngón tay vào ngực anh. “Gọi tôi là Amuro. Amuro Tooru. Tôi cũng phát ngán khi nghe anh gọi tôi là Bourbon rồi.”
“Amuro-san?” Shuichi nhướng mày lặp lại.
Shuichi nghĩ rằng bản thân đã nhìn thấy một chút biểu hiện thất vọng thoáng qua của Bourbon ngay sau khi anh nói ra cái tên đó. Nhưng rồi anh chớp mắt và khuôn mặt của Bourbon vẫn giận dữ như trước.
Bourbon - Amuro? gật đầu cộc lốc rồi quay lưng bước đi.
Lần này Shuichi chỉ lặng lẽ nhìn cậu rời đi.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Link mua sản phẩm được nhắc đến trong truyện: ghế bệt Vương miện
Comments