top of page
Moonlightl

Chương 48

Updated: Aug 3, 2022

Trong tuần kế tiếp, dưới lớp cải trang của Katsumi, Kid lại xuất hiện hai lần và cướp lấy cậu khỏi những kế hoạch vào buổi chiều của mình.

“Cậu... không nhất thiết lúc nào cũng kiếm tôi đi?” Vào buổi chiều thứ Năm trong tuần đó, Shinichi rốt cuộc cũng phải càu nhàu với anh sau khi Kid vẫy tại gọi cậu về phía mình. Kid đội một chiếc mũ vành mềm lớn và đôi một bốt cao tới đầu gối, cùng với chiếc váy hoa ngắn sáng màu đã mang về cho mình một loạt những ánh mắt bất mãn của mấy bà vợ đang bắt gặp cảnh chồng mình liếc về phía này. “Không phải rất lạ khi mặc như vậy trong mùa thu sao?”

“Đôi khi cậu phải xáo trộn một tí lên.” Anh nhăn mặt. “Hơn nữa, tôi cũng có rất nhiều thứ để làm. Tôi chỉ là đang ở trong khu vực này thôi. Đương nhiên, tôi cũng tận dụng một vài cơ hội để ghé thăm vị thám tử yêu thích của tôi nữa, cậu có nghĩ như vậy không?”

“Sao cũng được,” Mặc dù nói như vậy nhưng Shinichi không hề phản đối. Cả hai người tiến về phía công viên, và không biết từ đâu, trong bàn tay Kid bỗng xuất hiện một đống đồng tiền xu 5 yên và bắt đầu bày trò với chúng. Anh nắm chặt tay lại rồi la lên khi mở ra lòng bàn tay, một con chim bồ câu xuất hiện.

“Ấn tượng không, ngài thám tử?” Kaito Kid nhếch miệng.

Shinichi hơi híp mắt, thả rơi quả bóng đá đang ôm trong cánh tay xuống đất và nhặt nó lên lại bằng mũi đôi giày, tận hưởng khuôn mặt nhăn nhó theo phản xạ của Kid và bắt đầu tâng bóng.

“Thật là tội nghiệp cho con bồ câu đó, bị cậu giấu dưới mũ cho tới khi thành công trong trò vặt kia.” Sau cùng, Shinichi lên tiếng, cùng với đó là tiếng thở dài giận dỗi.

“Cậu không hề có tí cảm kích nào với thứ tốt đẹp hết, thám tử nhí à.” Kid vẫy một ngón tay. “Nhưng không sao, tôi là một kẻ săn mồi kiên nhẫn và tôi sẽ ăn sự hoài nghi của cậu cho bữa tối.”

“Hy vọng là cậu sẽ ngon miệng.” Shinichi giấu đi nụ cười, đá quả bóng theo một đường cong để nó đi từ đằng sau người lên đằng trước, và kết thúc một cách đẹp mắt với đầu gối mình. “Mấy thứ đánh lừa thị giác như vậy không có khả năng qua mặt tôi.”

“Bởi vì cậu là một kẻ khó chịu.” Kid vươn tay và bắt lấy quả bóng của Shinichi, xoay tròn và khiến nó biến mất sau một làn khói. “Mà thôi, không có ai là hoàn hảo cả.”

“Trả quả bóng lại cho tôi.” Shinichi tiến lại gần Kid, nhưng anh lại giơ hai tay lên và lắc lắc ngón tay.

“Ai mà biết thứ phiền phức đó đi đâu rồi chứ?” Anh bật cười khi nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn mình. “Tôi sẽ không khuyến khích việc cậu nhìn xung quanh để tìm kiếm nó đâu, thám tử. Cậu sẽ nhận được sự ngạc nhiên không dễ chịu đấy.” Tiếp đó anh đặt tay lên đầu Shinichi và tất nhiên là nhận lại cái nhìn cau có. “Nhưng nói về khẩu vị, không phải cậu bé dễ thương của chúng ta phải về nhà ăn tối rồi sao?”

Shinichi nhìn xuống thảm cỏ dại, màu vàng úa của sự chết chóc, làn gió khiến chúng lạo xạo dưới lòng bàn chân. “Cô ấy không về nhà. Tối nay cô ấy có hẹn đi ăn tối với Hondou. Ngày mai nhà Sonoko sẽ có bữa tiệc Halloween, nên hai người họ tranh thủ học cho bài kiểm tra chuyển cấp.” Cậu đã luôn tưởng tượng người sẽ học chung với cô ấy là Shinichi, nhưng hoàn toàn không có khả năng nữa, nhưng cậu cũng sẽ không ghen tị với người mà cô ấy sẽ đồng hành, cho dù là chưa từng nghĩ rằng người đó sẽ là người đã từng sống ở Mỹ.

“Oh…” Bàn tay của Kid trượt từ trên tóc Shinichi xuống mặt và ôm lấy bên má Shinichi. Anh nâng cằm cậu, và nhếch mép cười trước sự ngạc nhiên. “Vậy đi ăn tối với tôi đi?”

Shinichi đập đi cánh tay Kid, phớt lờ cảm giác ngứa ran nơi những ngón tay thô ráp chạm vào và hơi nóng do lòng bàn tay để lại. “Bữa tối trong miệng cậu là bữa tiệc bánh ngọt sao?”

“Tôi đang nghĩ tới Katsudon. Mà ý kiến của cậu cũng không tồi?”

“Tôi…” Shinichi nhìn vào đôi mắt Kid, ánh mắt đó tràn đầy sự ấm áp và khẽ khàng hâm nóng trái tim cậu, như dòng suối ấm nóng trong ngày đông giá lạnh. “Không phải cậu cần luyện tập cho kế hoạch sắp tới sao?”

“Tôi là thiên tài trong việc quản lý thời gian đấy.” Anh chìa tay ra, Shinichi liếc nó với ánh mắt chế giễu, thẳng thừng đút hai tay vào túi.

“Đừng quên tôi không phải là một đứa trẻ.”

“Cậu cứ nhắc mãi điều đó nhỉ?”

“Tôi có cảm giác mình cần phải làm như vậy. Để mọi người đều biết tới điều đó.”

“Chưa từng có khoảnh khắc nào tôi quên, Shinichi.” Kid lên tiếng, nghiêm túc một cách bất ngờ, nhưng sau đó lại nhanh chóng quay trở lại với nụ cười ranh ma. “Cậu là người lớn duy nhất mà tôi có thể bế lên.” Anh nháy mắt. “Tôi có nên để cậu ngồi trên vai mình không nhỉ?”

“Tôi sẽ đi bộ.” Shinichi lầm bầm, không hiểu vì sao nét u buồn thoáng qua trong ánh mắt Kid khiến cậu đột nhiên nhận ra mình đang đứng gần Kid đến mức độ nào, hoặc là ngửi thấy mùi hoa nhài tự nhiên trộn lẫn với gió thu. “Còn nữa, Katsudon cũng được.”

Một lúc sau, Ran vui vẻ trở về nhà với một cánh tay đầy những quyển sách chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia. “Em ăn cơm chưa Conan?”

“Với chị Katsumi rồi ạ.” Và rồi Ran đã nhìn chằm chằm thăm dò tính xác thực của câu nói trước khi nhắc nhở cậu đi tắm.

“Cậu với Kaito Kid rốt cuộc đang chơi gì vậy?” Vào ngày tiếp theo ở trường, trong lúc mà họ đang bận rộn chép lại những từ tiếng anh vào trong tờ giấy lớn được kẻ hàng mà giáo viên đã phát cho họ để làm bài tập, Haibara hỏi Shinichi. “Đừng có suy nghĩ tới lý do để nói với tôi rằng chị Katsumi đó không phải Kaito Kid. Chúng ta đều biết là tôi thông minh hơn mức đó.”

“Tôi không chắc anh ta đang dự định làm cái gì." Cậu trả lời, viết xuống ba chữ cái O - W - L bên cạnh bức vẽ hình con cú. “Có lẽ là giúp đỡ đi.”

“Giúp chuyện gì?” Haibara nghiêm túc nhìn Shinichi, nhưng cậu chỉ nhún vai, di chuyển tới bức hình tiếp theo, và viết xuống dòng chữ “SHARK” với bàn tay vững vàng.

Khi sự tập trung của Haibara bị Ayumi níu lấy, Shinichi rút ra đồng năm yên mà cậu tìm thấy nó nằm trong cái nơ bên trái của mình vào tối hôm qua. Cậu biết nó là của Kid bởi vì lớp acetone, mùi nước rửa móng tay mà cậu từng ngửi thấy ở Kid, bao bọc xung quanh đồng xu. Tất nhiên không có dấu vân tay nào được lưu lại cho cậu. Shinichi nhấn chặt nó vào lòng bàn tay bằng ngón tay cái để che giấu nó khỏi ánh mắt của người khác, và cứ cầm như vậy cho đến khi ngày học hôm đó kết thúc.

***

Buổi sáng của ngày trăng tròn, ngày đầu tiên của tháng Mười một, Shinichi đi xuống trạm cảnh sát trước cả lúc ông Mori tỉnh dậy, chỉ để kiểm tra tình trạng vụ án Takizawa. Cậu không biết là có bao nhiêu thông tin mình có thể lấy từ Takagi, nhưng chắc chắn tỉ lệ thành công đối với anh sẽ cao hơn nhiều so với Sato, đồng thời thanh tra Shiratori cũng không có mặt ở vụ án.

Dù vậy, lúc cậu nhìn thấy Takagi, chỉ thấy anh ta đang điên cuồng tìm kiếm những tờ giấy trên bàn. “Anh đang tìm gì vậy, anh Takagi?”

“Oh, chào buổi sáng Conan.” Anh dừng lại, hơi mím môi, sau đó nhìn xuống Shinichi với vẻ thích thú. “Em có thứ nào giống như… radar để quét nhanh xem thứ mà mình cần tìm kiếm được không?”

“Không có ạ. Em chỉ có thời gian rảnh thôi, bởi vì chị Ran đang đi ra ngoài với bạn bè để làm móng cho bữa tiệc tối nay của bác Suzuki, nên là...” Cậu mỉm cười rạng rỡ. “Có chuyện gì sao ạ? Em có thể giúp anh tìm món đồ đã bị đánh mất. Em rất giỏi trong việc đó đấy.”

“Anh không thể tìm ra số của bà Kanami. Anh có việc cần phải gọi cho bà ấy, bảo bà đi một chuyến tới trạm cảnh sát.”

“Tại sao?” Cậu nhún chân, nhìn vào đống lộn xộn trên bàn Takagi và nhận ra anh ấy đang rất may mắn bởi vì Sato hiện không có ở đây. “Anh không phải đã viết số điện thoại vào sổ tay của mình rồi sao?”

“Ah!” Mắt Takagi sáng lên. “Đúng rồi! Em lại cứu anh lần nữa!” Anh rút quyển sổ từ túi sau ra. “Thật ra thì có một thứ kỳ lạ đã xảy ra. Tụi anh vừa tìm ra người phù hợp với bức họa mà bà Kanami đã nói với người họa sĩ, Louis Redhouse. Nói đúng hơn là giống y hệt. Rất nhiều người nhận ra anh ta ngay lập tức.”

Kinh ngạc, Shinichi hơi run chân, cậu vịn vào thành bàn để giữ vững cơ thể. “Thật không ạ?”

“Thật. Nhưng chúng ta sẽ gặp chút vấn đề nếu như thật sự là anh ta.” Anh cầm điện thoại mình lên, nhưng lại suy xét điều gì đó mà đặt nó xuống, và cầm điện thoại từ đường dây cảnh sát. Anh bấm nút số điện thoại của bà Kanami, liên tục nhìn đi nhìn lại số ghi trong quyển sổ và số hiện lên trong màn hình.

Shinichi nới rộng cái khăn quàng cổ mà Ran đã quấn quanh cổ mình lúc cậu rời nhà vào ngày hôm nay. “Có vấn đề gì sao ạ?”

“Nếu đúng là anh ta, thì không có cách nào mà người đó có thể thực hiện được vụ án, bởi vì anh ta đang phải chịu tù dài hạn ở trại giam Beika.”

“Cái gì?”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

99 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page