“Ấn tượng mà cậu để lại cho tôi là một người chưa bao giờ bỏ cuộc.”
Bụng Shinichi cuộn lại, cậu không biết nguyên nhân là do những lời nói của Kid hay là do cơn buồn nôn vẫn chưa từng ngừng lại của mình. Haibara từng nói tình trạng này sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn bởi vì các chức năng duy trì sự sống trong cậu đang ngày càng suy giảm. “Tôi không từ bỏ. Tôi chỉ là chấp nhận sự thật, và tiếp tục mọi chuyện trong lớp vỏ bọc này.”
“Nói nghe cứ như là thám tử thực thụ vậy.” Anh dựa vào người Shinichi, bàn tay rời đi khỏi tóc cậu và nhặt lên con hạc. “Cậu nên tin tưởng hơn vào ma thuật.”
“Ma thuật không thể thay đổi cái chết.”
“Tôi biết điều đó rõ hơn bất cứ ai.” Kid nói thật khẽ. “Tin tôi, tôi biết nó, nhưng Kudo Shinichi không hề chết.”
“Hoàn toàn có thể.” Shinichi quay người nằm ngửa, cánh tay đặt lên chân Kid, quan sát những ngón tay của anh ta nhanh nhẹn và dễ dàng loại bỏ những nếp nhăn trên hạc giấy. “Tôi không muốn nói về chuyện này.”
“Được thôi.” Anh đặt con hạc lên trên mũi Shinichi, và cậu đã phải híp mắt để nhìn thấy nó, tất nhiên những hành động đó đã khiến Kid bật cười. “Tôi phải nói, thám tử à, lúc này trông cậu rất dễ thương.”
“Im đi.” Cậu lầm bầm, nhưng cảm xúc đã trở nên bình tĩnh hơn khi nhặt lại con hạc và đặt nó gần ngực. Cậu ngước nhìn lên khuôn mặt bị bóng tối che khuất của Kid. Dường như có thứ gì đó còn dính lại trên cổ anh, và một mảnh nhựa mỏng lộ ra dưới lớp cổ áo sơ mi. Bờ môi kia hơi mím lại thành một đường thẳng, và…
Shinichi đoán rằng đây có lẽ là gương mặt thật của Kid, nhưng cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì, vì cho dù có phải hay không, lần đầu tiên Shinichi cảm nhận như mình có thể thấy Kid, không chỉ là nụ cười tự mãn cùng với những lời lăng mạ chế giễu và nguy hiểm khiến cho người quan sát phải bực mình. Kid là người duy nhất có thể hiểu được cảm giác của Shinichi, cho dù là Haibara đang ở cùng hoàn cảnh giống với cậu, chỉ là cô ấy không còn gì để mất, còn Shinichi - cậu đang có tất cả.
Mỗi một động tác chạm vào của Kid đều khiến cậu hoàn toàn cảm nhận được điều đó.
“Nhưng, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn vì đã khen cậu dễ thương?” Kid cười toe tóe với cậu. Môi trên của anh có vẻ không đều lắm, nhưng hàm răng kia lại rất trắng và thẳng, cùng với chiếc răng nanh nhọn tạo cho người khác cảm giác anh giống như một kẻ săn mồi. “Bất cứ lúc nào! Tôi luôn là một người đánh giá cao…”
“Không phải điều đó.” Shinichi ngắt lời, nhận ra gương mặt hơi nóng lên cùng với cảm thấy bản thân mình nhẹ nhõm. Không phải bởi vì một thứ nào đó trở nên tốt đẹp hơn, trong khi người nào đó mà Shinichi không biết được danh tính đã đưa tấm hình Conan cho Bourbon và Chianti, và Ran vẫn còn nỗi buồn phiền, và cậu không biết điều mà Vermouth muốn hay ai là người muốn sát hại Kid, đồng thời cơ thể của Shinichi đang dần chết đi. Nhưng ít nhất, ngay tại lúc này, cậu không hề cảm thấy như tất cả mọi thứ đang muốn nghiền nát mình. “Vì…”
“Có đối thủ để làm gì chứ?” Kid trêu chọc. “Nhưng thám tử à, cậu thật sự nên trở về rồi. Đã quá trễ so với một đứa trẻ như cậu ở ngoài một mình rồi đấy.”
“Tôi cũng chẳng phải đang ở một mình.” Shinichi nhắm mắt trước tia sáng cuối cùng trong ngày dập tắt. “Phải không, chị gái?”
“Nghe nè nhóc, tôi lúc này không có hóa trang, nên tốt hơn hết cậu nên gọi tôi là ngài Kid!”
“Cứ mơ đi.” Shinichi trả lời. Cậu hít sâu, bầu không khí thật lạnh, nhưng người ở bên cạnh lại thật ấm áp. “Nhưng cậu nói đúng, tôi nên đi về, nếu không Ran sẽ lại lo lắng mất.”
“Tôi cũng cần phải quay về. Tôi có bài tập phải hoàn thành trước cuối tuần.” Anh phát ra một tiếng rên rỉ trong cổ họng mình. “Chán quá đi!”
Shinichi khịt mũi. “Cậu có muốn đổi không? Tôi có một đống bài tập phép chia cần phải giải quyết đây.”
Cười khúc khích, anh lắc đầu và kéo vành mũ xuống. “Không, tôi sẽ làm bài tập vật lý của mình thì hơn. Nó dễ, nhưng không dễ như thứ đó.” Anh đứng dậy, đôi chân dài phô ra vẻ duyên dáng bất ngờ mà Shinichi chưa từng thấy ở sân bóng, như thể Kid có khả năng kiểm soát mọi bộ phận trên cơ thể mình bất cứ lúc nào. “Tôi sẽ dẫn cậu về nhà, phòng trường hợp cậu mách lẻo với thiếu úy Sato.”
“Không cần thiết phải như vậy, văn phòng không cách đây quá xa.”
“Vậy là để tôi cảm thấy yên lòng đi.” Kid giơ tay ra để giúp cậu đứng dậy và Shinichi bắt lấy nó.
Lúc sau, khi mà cuối cùng cậu cũng hoàn thành được phép chia dài thòng trong phần bài tập của mình, Ran - người vừa mới tắm xong - nghiêng mình qua vai cậu và nhặt lên con hạc gấp vừa tìm thấy ngôi nhà mới của mình trên chiếc bàn học của cậu, bên cạnh những tấm hình chụp với Đội thám tử nhí và gia đình Mori, cùng với một chiếc xe màu xanh ngọc lục bảo 1954 Pontiac Bonneville Special mà bố đã tặng cho cậu vào dịp sinh nhật năm nay.
“Cái này là gì vậy Conan?” Cô khẽ khàng cầm nó như thể sợ nó sẽ bị rách trong lòng bàn tay mình. “Em không thường giữ lại mấy thứ này.”
Đúng vậy. Shinichi không quá đa cảm. Có thể nói là chưa từng. Nhưng việc giữ lại thứ này lại không giống như vậy, nó mang theo cảm giác là… một thứ gì đó mà cậu vẫn chưa tìm ra.
“Một người đã đưa nó cho em vào ngày hôm nay… Một người bạn.” Những câu chữ khi được phát âm có chút lạ lẫm bởi vì cậu đã dùng nó với ý chỉ Kid, nhưng cũng không hoàn toàn là sai. “Nó được làm từ giấy bọc của viên kẹo socola.”
“Người nọ chắc phải rất khéo tay.” Ran trả lời, mái tóc ướt của cô ấy hơi chọc vào má của Shinichi. Người con gái này có mùi như anh đào vậy. “Thật sự rất khó để có thể gấp một thứ từ tờ giấy nhỏ này trừ khi em đã luyện tập rất nhiều lần.” Cô quay lại, mũi của hai người gần như chạm vào nhau. “Bạn em chắc chắn phải rất giỏi đấy.”
“Có lẽ là vậy.” Shinichi thì thầm và khi Ran mỉm cười với cậu, cậu đã mỉm cười lại nhưng mang theo chút cảm giác bất lực, và tự hỏi từ trước đây nay có khoảnh khắc nào mà tình cảm cậu dành cho người con gái này lại ít đến thế này không.
“Nhưng, ừm…” Ran cẩn thận dùng ngón tay hồng hồng của mình mở rộng cánh của con hạc. “Nó không giống với những con hạc gấp khác nhỉ?”
“Eh?” Shinichi nhìn chằm chằm vào nó. Lúc ban đầu cậu đã chú ý thấy cánh của nó có ngắn hơn, nhưng thật sự đối với cậu mà nói, nó vẫn chỉ là con hạc thôi.
“Cách gấp rất khác nhau, em nhìn này ở phần trung tâm, nó đã làm cho bụng của con hạc trông có vẻ to hơn. Hơn nữa, cái mỏ và cái cánh cũng ngắn đi nhiều. Giống như là bạn em đang cố làm ra một con chim khác vậy.” Cô mỉm cười. “Nhưng mà, để có thể điều chỉnh được kỹ thuật của những nếp gấp này, xem ra bạn em còn tài năng hơn những gì mà chị tưởng tượng nữa.”
Một con chim khác? Shinichi chợt nghĩ, rồi than thở trong lòng khi nhớ lại nụ cười nhếch miệng của Kid khi cậu đã chắc chắn rằng nó là một con hạc. “Cậu cần làm việc chăm chỉ hơn đấy, thám tử.”
“Hắn ta chắc chắn là thiên tài trong việc khiến người khác bực bội.” Shinichi càu nhàu, nhưng đôi môi lại thích thú mà mỉm cười.
Điện thoại của Ran chợt reo lên và cô ấy rời đi, rút điện thoại ra khỏi từ túi áo và mỉm cười khi nhìn thấy tên người gọi. Shinichi nhìn người đang trả lời điện thoại càng ngày càng vui vẻ.
“Hondou?” Cô bước dần về phía cánh cửa. “Bài tập về nhà? Tớ đã hoàn thành nó xong rồi.” Không biết người bên kia đã nói gì mà khiến cô bật cười. “Chắc tớ phải mang cậu tới lớp karate dành cho người mới bắt đầu quá!”
Shinichi dừng việc nghe lén lại, tiếp đó lôi ra một mảnh giấy trắng và viết nguệch ngoạc về những câu đố của Kid, chợt nghĩ tới cảm giác khi bàn tay của Kid ở trên đầu mình, cùng với những cảm xúc mà những lời nói của Kid khi nói với mình.
Cảm giác thoải mái đến bất ngờ.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments