top of page
Moonlightl

Chương 46

“Conan?” Shinichi và Kid đồng thời ngẩng đầu lên và nhìn thấy Ran đang đi tới chỗ họ từ phía bên kia đường. “Conan, em đang làm gì ở đây vậy? Đây là?”

Trước khi Shinichi kịp trả lời, Kid đã vươn tay vòng qua vai và kéo cậu lại sát gần mình. “Oh, em chắc là Mori Ran đi!” Kid mỉm cười với cô, thật vô tư và ngọt ngào.

Shinichi kiềm chế tiếng hít mạnh của bản thân khi Ran chớp mắt ngạc nhiên. “Đúng rồi, là em.”

“Chị Ran, đây là chị Katsumi! Em có nói với chị về chị ấy rồi đó, chị có nhớ không?”

Gương mặt Ran thoát khỏi sự ngỡ ngàng, và cô ngập ngừng mỉm cười với Kid trước khi ánh mắt lướt qua lại giữa hai người. Shinichi đột nhiên ý thức được cảm giác khi đùi của họ chạm vào nhau, cả nhịp tim của người đằng sau thông qua chất liệu của lớp áo khoác. Cậu tự hỏi… nếu là Ran thì sẽ như thế nào, ai mà biết Conan sẽ trở nên bối rối như vậy khi bị chạm vào. “Mà làm sao chị biết Conan vậy ạ?”

“Mẹ chị và mẹ em ấy là bạn tốt của nhau.” Kid mỉm cười khúc khích, còn Shinichi thì liếc mắt nhìn về phía anh. “Khi chị nghe bảo Conan sẽ đi gặp bác sĩ ở gần chỗ làm, chị đã quyết định đi xem thử cậu nhóc như thế nào. Hôm nay chị có công việc ở đây, với lại nhớ Conan cũng đang học ở trường tiểu học Teitan, nên trong lúc rảnh, chị quyết định quấy rầy thằng nhóc này một tí.” Kid cọ má vào mặt Shinichi.

“Oh!” Cô lại tiếp tục quan sát gương mặt của hai người, và dường như có chút thở phào khi thấy Shinichi không hoảng loạn. “Vậy, chị sẽ dẫn em ấy đi ăn tối, hay là để em dắt em ấy đi về? Bố em đang có một vụ án, và Conan thường giúp ông ấy rất nhiều, nên là…”

“À, được thôi,” Kid nới lỏng vòng tay và giơ tay luồn vào tóc Shinichi như anh đã từng làm ở cửa tiệm đồng hồ. Hình ảnh là thứ tốt nhất, Kid đã từng nói như vậy. Nhưng, với khung cảnh hai người hiện giờ, hình ảnh mà nó đưa ra cho người khác là gì? “Vậy chị đành để cho em đi về vậy. Dù gì, thì chị chắc chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.”

Shinichi ngước mạnh đầu lên để có thể tức giận trừng mắt nhìn Kid, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra vụ trộm của tên này sẽ diễn trong vòng hơn một tuần nữa. Kid nháy mắt với cậu khi anh thu dọn lại túi xách nhỏ màu nâu và đeo nó lên vai, để cho Ran vươn tay và ôm lấy hai vai của Shinichi kéo về phía mình.

Bất chợt Ran lên tiếng, khiến cho cả cậu và Kid đồng thời đều nhìn về phía cô. “Chị Katsumi, ngày nào đó chị có thể ghé qua văn phòng thám tử Mori uống trà nhé. Sẽ thật tuyệt nếu như có thể biết thêm về những người bạn của gia đình Conan.”

“Oh, nhưng chị nghĩ em đã hiểu quá rõ về thằng nhóc này rồi ấy chứ,” Kid trả lời, và gửi tặng cho Shinichi một nụ cười xấu xa khiến cho cậu phải quay mặt đi ngay lập tức. “Chị phải đi rồi, tạm biệt nhé Conan.”

“Chị ấy… rất thú vị.” Trên đường họ về nhà, Ran đã bình luận người con gái mới gặp như vậy. Bàn tay cô lơ đễnh vòng nhẹ qua cổ Shinichi, thật ấm áp và thoải mái.

“Nếu chỉ nhắc đến thú vị, em nghĩ ý của chị là phiền phức.” Shinichi cau mày. “Hoặc là chỉ khiến người khác tức giận. Hoặc là một người bất cẩn.”

“Em không có vẻ gì là tức giận cả.” Ran trả lời, thật yên tĩnh, ánh mắt nhìn xuống cậu đều là sự mềm mại và ngọt ngào. “Nhìn em trông giống như rất tận hưởng cảm giác này vây. Mặc dù trông nó thật sự rất lạ.”

“Cái gì?”

“Em không giống như Conan mà chị đã từng biết. Một thứ gì đó về em…” Cô ngập ngừng, bàn tay di chuyển từ cổ Conan sang cánh cửa ở cầu thang. “À, không biết nữa. Dù gì chị cũng không phải là thám tử. Không giống Shinichi, mà cũng không giống em.” Cậu không thể nhìn thấy gương mặt đó, nhưng dường như cậu nghe được trong giọng nói kia le lói tia run rẩy.

Đã hai năm trôi qua, nhưng hình như điều tồi tệ vẫn chưa hề tăng lên.

Kid đã từng hỏi. “Còn Mori thì sao? Cậu đang hẹn hò với cô ấy à?”

“Chị Ran.” Shinichi nắm chặt áo đồng phục Ran, các đốt ngón tay lướt qua làn da trên lưng cô ấy. Cô dừng lại, một chân giẫm lên bậc cầu thang, ngước nhìn lại qua vai của cô như cả ngàn lần trước đây, chỉ là lúc đó Shinichi cao hơn, Shinichi đã từng…

“Có chuyện gì vậy, Conan?”

“Em xin lỗi.” Cậu nói, và ánh mắt kia mở lớn. Ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào khiến cả người cô như nhuộm ánh đèn vàng, và như vậy, trông cô ấy thật dễ thương. Shinichi nghĩ, có lẽ đây là cách mà cậu muốn khi nghĩ về cô, luôn… đặc biệt và hoàn hảo, cậu cố gắng chỉnh lại những cảm xúc của cô trong trí nhớ của mình. “Em thật sự rất xin lỗi.”

“Vì chuyện gì?” Cô hỏi, quay người lại nhìn, chống tay lên đầu gối để có thể cúi xuống nhìn vào mắt cậu.

Vì đã lừa dối, lừa dối cậu trong một khoảng thời gian dài, cũng như vì đã không đối xử tốt với cậu, và đã quá ích kỷ trong mọi khoảnh khắc. Cuối cùng là vì đã dựng nên cái chết của mình, một cái chết đáng sợ nhưng lại kéo dài khoảng thời gian bắt cậu cảm nhận nó.

“Em không thể ở lại ăn tối được.” Cậu nói trong âm thanh thật bình tĩnh. “Em quên mình còn chuyện cần phải làm.”

“A!” Ran mỉm cười và vò đầu cậu. “Em không cần phải trịnh trọng xin lỗi vì chuyện cỏn con như vậy!” Cô đứng thẳng người dậy. “Đừng về nhà quá trễ nhé.” Cô vươn tay và cầm lấy balo cậu. “Chị sẽ mang thứ này lên lầu cho em.”

“Dạ!” Cậu mỉm cười sau đó quay đầu chạy ra cửa, chạy xuống đường, tầm nhìn của cậu mờ dần một cách kỳ lạ khi cậu tiến về phía công viên.

Bây giờ mặt trời đã đổ bóng và khung cảnh xung quanh đều tắm trong màu sắc đỏ tím khi cậu gục xuống bãi cỏ gần đồng hồ trong công viên. Đám nhóc thám tử có lẽ đã gần về tới nhà, trận bóng đá chắc chắn phải kết thúc lâu rồi, và trong lúc những người già đang tận hưởng những bước dạo của mình, cậu là đứa con nít duy nhất. Cậu nằm úp sấp trên mặt cỏ, những phiến lá khiến má nhột nhột nên cậu đã quay mặt sang một bên, gối đầu lên một cánh tay trong khi cậu dùng tay khác để nắm nhẹ lên con hạc đã có chút nhàu. Bề mặt cỏ tựa như một lớp giấy ngăn cách thứ này chạm vào lớp đất bẩn.

Cậu không biết vì sao mình lại giữ nó. Có lẽ lý do là vì câu đố mà cậu vẫn chưa giải ra, cũng có thể cậu nghĩ rằng đây là lời gợi ý cho thông báo của Kid.

Dường như dễ dàng để nghĩ tới vụ trộm của Kid hơn là nghĩ tới Ran, tổ chức áo đen hay là bất kỳ thứ gì khác lúc này. Cậu nhìn chằm chằm vào lớp giấy bạc được xếp hình đó, và dường như nó lung lay trước mắt cậu. Đôi mắt cậu nóng lên.

Cảm giác thật… cô đơn. Cậu đã luôn chịu đựng cảm giác này, thậm chí cả khi mọi người đang xung quanh cậu, bởi vì những tầng tầng lớp lớp của sự giả dối đã không cho phép bất cứ điều gì có thể chạm vào cậu.

“Tôi tưởng cậu đã đi về nhà ăn tối?” Một cơ thể ấm áp ngồi xuống bên cạnh cậu, những ngón tay khẽ luồn qua từng lọn tóc.

“Vậy cậu còn ở đây làm gì?” Shinichi nhắm mắt lại. Những ngón tay điêu luyện của Kid xoa bóp da đầu cậu. Mùi hương nhạt nhòa của axeton trộn lẫn với mùi cỏ, cậu quay đầu và nhìn thấy đó là một người con trai, khuôn mặt bị che khuất bởi vành mũ bóng chày màu đen và một chiếc áo sơ mi đồng màu che đi cánh tay. “Cậu thay đồ rồi à?”

“Có chút chuyện cần làm.” Giọng nói của Kid có chút đùa giỡn. “Tôi chỉ vừa mới tới trạm tàu điện ngầm thì thấy một vị thám tử nhỏ con trông có vẻ buồn bã, mà tôi thì không thể cậu ta rời đi với tình trạng như vậy được.”

“À.” Shinichi thở dài, tiếp đó cậu quay mặt về hướng con hạc. “Cậu có nhất thiết lúc nào cũng bôi lên thứ đồ làm móng kia không?”

“Ừ thì… Thật ra nó có chút đau đấy, nhưng đó là chi tiết nhỏ bán đứng lớp hóa trang mà đúng chứ. Là một người chuyên khám phá, cậu hiểu mà phải không.” Anh bật cười, trầm thấp và thích thú. “Không phải đó là cách mà cậu hay bắt tôi sao?”

Shinichi không trả lời bởi vì câu trả lời vốn dĩ rất rõ ràng. Bàn tay của anh vẫn tiếp tục chải nhẹ tóc cậu. Thật thoải mái, dường như cậu chưa từng nghĩ sẽ có lúc Kid là người mà duy nhất cậu cảm thấy nhẹ nhàng khi ở cùng. Ở khoảnh khắc này, Shinichi sẽ không cần phải giả vờ gì cả, cậu sẽ chỉ là cậu, không phải nhịn xuống những cảm xúc chân thật của bản thân, mà Kid, cũng sẽ không giống những người khác, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu.

“Cậu biết không, thám tử, tôi cũng thích người bạn thời thơ ấu của mình.” Cảm giác Kid dịch chuyển sang bên cạnh mình, đầu gối khẽ chạm nhẹ cùi chỏ Shinichi. “Cô ấy thật sự… rất quan trọng đối với tôi. Tôi không biết mình đã chìm đắm từ khi nào, tôi chỉ luôn theo dõi cô ấy, và một ngày chợt nhận ra mình đã luôn thích người con gái đó.”

Shinichi tự hỏi liệu rằng mình có nên đáp lời cho câu trả lời kia, nhưng Kid chỉ tiếp tục nói tiếp.

“Cô ấy rất khó chịu và cũng cực kỳ thèm ăn, ba vòng thì không hề xuất sắc một chút nào. Cô ấy lúc nào cũng la hét hoặc cằn nhằn tôi, nghĩ rằng những trò ảo thuật mà tôi nghĩ ra là một trò phiền phức.” Anh bật cười. “Nhưng cô ấy cũng là một người tốt bụng, ngọt ngào và chân thành nhất mà tôi từng gặp. Tôi thật sự rất yêu cô ấy.”

Vẫn nhìn chằm chằm vào con hạc giấy bạc, Shinichi hơi nhích người, để phần nhiều trọng lực của mình áp vào bên hông Kid, cảm nhận phần đùi ấm áp và mạnh mẽ của Kid, khẽ khàng ngụ ý mong đợi những lời tiếp theo.

“Nhưng nếu cô ấy biết về tôi… Về sự thật tôi là ai, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ.”

“Cô ấy ghét Kaito Kid sao?” Shinichi hỏi, vươn ngón tay cái để vuốt dọc chiếc cánh ngắn ngủi bị uốn cong, mải miết cho tới khi gần như không còn bất kỳ nếp gấp nào trên đó.

“Không,” Âm thanh của người nói mang theo vài nét đứt quãng. “Tôi nghĩ cô ấy ghét toàn bộ những kẻ trộm, và cô ấy cũng không thích thú việc tôi nổi tiếng như thế này. Cô ấy luôn chế nhạo Kaito Kid, và than phiền về việc tại sao lại có nhiều sự chú ý tới hắn ta như vậy.”

“Tất nhiên là mọi người sẽ điên tiết lên vì việc một tên trộm lại trở thành idol rồi.” Shinichi trả lời. “Nhưng nếu cô ấy biết cậu có lý do để làm như vậy…”

“Tôi lừa dối cô ấy mỗi ngày. Những ngày gần đây, nếu có mười thứ mà tôi từng nói với cô ấy, có lẽ chỉ có một là đúng với sự thật.” Anh hít sâu, và sau đó tiếng nói của một người khác vang lên. “Tên ngốc nhà cậu rốt cuộc lại định đi đâu nữa vậy? Không phải chúng ta đã lên kế hoạch rồi sao?” Những câu nói đó thật giống như những thứ mà Ran sẽ nói, và nó khiến ngực cậu thắt lại. “Cô ấy sẽ nói những điều tương tự như vậy, và rồi tôi sẽ lừa cô ấy và bảo rằng có việc gấp trong nhà, hoặc là tôi đã lên kế hoạch với một người nào đó, hoặc là bất cứ thứ gì mà tôi nghĩ tới. Tôi là một thiên tài trong việc bịa chuyện mà, cậu cũng không ngạc nhiên vì điều đó đi.”

Bàn tay của Kid vẫn còn ở trên tóc cậu và Shinichi chỉ nằm đó quan sát ánh nắng đang tắt dần và phản chiếu một vài tia sáng nhỏ trên đôi cánh bạc của con hạc đó.

“Vì vậy cô ấy có lẽ sẽ tha thứ cho việc tôi là Kaito Kid, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ việc tôi đã lừa dối cô ấy.” Anh dùng một ngón tay quấn lọn tóc ngổn ngang trên đầu Shinichi, khẽ giật. “Thật sự rất khó khi mà cậu chỉ có thể bày ra một phần của bản thân cho một người vì mong muốn họ được an toàn.”

“Vấn đề là,” Shinichi nói, “Ran sẽ tha thứ cho tôi vì đã lừa dối cô ấy. Cô ấy đã luôn như vậy. Nhưng vấn đề chẳng phải là việc cô ấy có tha thứ hay không, bởi vì tôi vẫn…” Cậu nắm một bàn tay đầy cỏ dại và giật mạnh nó, lớp đất dính vào kẽ móng bàn tay cậu.

“Cậu vẫn gì?” Kid hỏi. “Nếu như cô ấy sẽ tha thứ cho cậu, tại sao cậu lại không nói cho cô ấy biết?”

“Bởi vì nó sẽ chỉ khiến cô ấy càng đau đớn.” Móng tay Shinichi chìm sâu vào lớp đất. “Về việc Shinichi sẽ không bao giờ quay về.”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

96 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page