top of page
Moonlightl

Chương 45

“Cậu thật sự là một kẻ rất đáng sợ đấy.” Shinichi thích thú trước suy nghĩ về những trò hề hằng ngày của Kid rốt cuộc phải như thế nào. Có vẻ như gần đây cậu đã dần quen với phẩm vị hài hước của Kid, và mặc dù có lúc rất khó để dự đoán và cũng có khoảnh khắc xấu hổ, nó đồng thời cũng… rất vui. Giống như những vụ trộm của anh ta vậy. Nói tổng thể thì Kid là một điều vui nhộn.

“Không nha, không có người nào sẽ bị thương hết.” Kid nói, mở viên socola thứ hai theo cách bình thường, đặt mặt hình vuông của viên kẹo lên lưỡi, nhắm mắt và tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc. Đó là một biểu cảm mới lạ và cậu sẽ cố gắng để không ghi nhớ nó, nhưng gần như là không có cách nào, khi gương mặt thật của Kid hoàn toàn khác với lớp ngụy trang này. "Cậu có muốn thử một viên không?"

“Tôi không thích kẹo. Quá ngọt, tôi thích bánh vani hơn.”

“Tôi nghĩ vị giác của cậu mới là thứ cần được quan tâm đến.” Quanh miệng là hương vị socola chảy còn dính vài vết trên răng, “Tôi đoán máu cậu chỉ được làm từ những đồ uống vừa nóng vừa không có đường, không những vậy có khi còn là những món thiếu đi sự tinh tế…”

“Rồi cậu sẽ bị sâu răng thôi.” Shinichi cầm con hạc lên, lớp giấy bạc được xếp gấp trong bàn tay nên cậu cẩn thận đưa nó lại gần mặt để quan sát. Mỗi nếp gấp đều rất tỉ mỉ. Vì một vài lý do, những điều như vậy lại không hề khiến Shinichi ngạc nhiên. “Tôi có thể hỏi cậu một câu hỏi có chút riêng tư được không?”

“Tùy thuộc thứ cậu muốn hỏi là gì.” Anh quay cả người về phía Shinichi, lần này đầu gối của hai người chạm vào nhau. “Tôi sẽ nói cho cậu những bí mật rất riêng của tôi. Ừm, món ăn yêu thích của tôi là đồ ngọt, nhưng đặc biệt là socola. Tôi thích đi bộ dọc theo bờ biển, còn nữa, tôi khá thích mèo, nhưng người bạn thân của tôi lại nói rằng tôi thích chó…”

“Đừng có mà ve vãn tôi.” Shinichi khô khốc nói, cuộn nhẹ ngón tay qua con hạc gấp. “Không thể nào là những câu hỏi như vậy. Có chuyện gì với cậu thế nhỉ?”

“Vậy là gì?” Với một cánh tay gác dọc theo lưng ghế, và việc Kid dựa vào quá gần như vậy, Shinichi cảm thấy như xung quanh cơ thể mình được bao bọc bởi hương hoa nhài. Rất mờ nhạt, đồng thời, cũng nồng đậm hương vị. “Cứ hỏi đi thám tử! Điều tệ nhất chỉ là tôi không trả lời thôi mà.”

“Tôi muốn biết về nhóm người đã giết Kaito Kid trước đây.”

Cơ thể của Kid dường như khựng lại, mọi thớ cơ trong cơ thể như đồng thời kéo chặt khi cắn chặt môi giữa hàm răng, mỗi nỗi lo lắng tràn ngập. “Cậu muốn biết gì?”

“Mọi thứ. Bất kể là thứ gì mà cậu sẵn sàng kể với tôi.”

“Tại sao?” Nụ cười kia có chút lười biếng, nhưng với khoảng cách gần thế này, khi mà Kid cho phép cậu ở gần anh ta đến thế, dường như cậu thấy được ẩn giấu sau đó là một nét lạnh lùng.

“Cậu từng nói bọn chúng là một tổ chức.” Cậu đối mặt trực tiếp với Kid, cố gắng không để mình rời khỏi ánh mắt đó mặc cho đôi mắt đó thu hút như thế nào.

Họ đối mặt nhau trong im lặng, những người đi ngang qua đều tặng cho họ một ánh mắt bối rối. Cậu có thể nhìn thấy những dòng suy nghĩ của Kid đang đấu tranh, và chúng lấp lánh trong đôi mắt màu xanh dương rực rỡ kia.

“À…” Kid thở dài và nhắm đôi mắt lại. Shinichi nhận ra hình như trong khoảng thời gian vừa rồi cậu đã ngừng thở, vậy nên nhanh chóng hít sâu một hơi nhưng lại đột nhiên biến thành tiếng nấc cụt. Gương mặt đã từng không bao giờ thể hiện suy nghĩ cho bất cứ ai, bây giờ lại hiện lên nụ cười ngạc nhiên, cùng với sự xuất hiện của đồng xu liên tục đảo qua đảo lại nhanh chóng trên những ngón tay khéo léo của Kid. “Tôi làm mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng rồi có phải không?”

Shinichi cau có nói: “Thỉnh thoảng cậu có thể xem xét mọi thứ một cách nghiêm túc. Tôi không có ý định khiến cậu khó xử.”

Kid thay đổi tư thế, lúc này lưng anh đều dựa vào ghế dài và cánh tay thì vẫn giang rộng đằng sau Shinichi. “Tôi nghiêm túc với rất nhiều thứ. Nhưng nếu chúng ta chìm đắm quá nhiều vào những suy nghĩ tiêu cực không phải sẽ rất phí thời gian sao?”

Điều đó đúng là rất có ý tứ, và nó cũng rất mang phong cách của Kid nên Shinichi đã không thể kìm nén mà nở nụ cười khẽ. “Cậu không cần phải trả lời. Chỉ là… những người đã nhắm tới tôi cũng là một phần của tổ chức. Tôi tự hỏi có bao nhiêu tổ chức cực kỳ hùng mạnh có thể song hành cùng nhau ở Tokyo mà không bị tấn công.”

“Biết đâu có thể xem xét đến trường hợp chúng ta có cùng chung một kẻ thù?” Tầm nhìn của Kid đột nhiên trở nên sắc bén. “Cậu nghĩ tổ chức của cậu có liên quan đến trường hợp của chúng ta”

“Trường hợp của chúng ta?” Shinichi kín đáo đưa ngón tay lên cánh con chim gấp, cau mày nhìn Kid. “Từ khi nào mà tôi và cậu nghe như mối quan hệ hợp tác thế?”

“Tôi là Bonnie, còn cậu là Clyde…” Kid trêu chọc, tiếp đó vươn tay và rút ra đồng năm yên từ phía sau tai của Shinichi. “Phải vậy không, thám tử?”

“Bonnie và Clyde là tội phạm.” Shinichi dẹp bỏ tư tưởng so sánh của Kid. “Cậu có thể thể là tội phạm, nhưng tôi thì nhất quyết không.”

“Sherlock cùng với Watson?” Kid nhún vai. “Không, không, tôi đã phải đối phó rất nhiều với những kẻ cuồng Sherlock Holmes như cậu, cho tôi xin khiếu khỏi cái đó đi.” Sau đó thì nhếch miệng. “Có lẽ tôi là cái bóng trong ánh sáng của cậu.”

“Cậu chẳng phải là ánh sáng rồi sao? Trong bộ đồ vest trắng bóng bẩy đó.” Shinichi ngước nhìn lên bầu trời, nơi những nhánh cây phủ đầy lá vàng và đỏ, che khuất đi ánh nắng trời chiều cho bọn họ. “Tôi mới là cái bóng, bị mắc kẹt và phải che giấu.”

“Có nhiều nơi để trốn tránh hơn là cái bóng.” Kid lên tiếng. Shinichi quay đầu về người con trai dưới lớp hóa trang, ngạc nhiên là gương mặt kia tràn đầy sự trang nghiêm. “Tại sao cậu lại nghĩ tổ chức của tôi và tổ chức của cậu hợp tác với nhau.”

“Do kẻ giả mạo đóng giả làm mẹ của Scarlett Shimamoto tại trạm cảnh sát. Tôi… Bà ta là một thành viên của tổ chức… Ừ thì, bà ta là người duy nhất còn sống trong tổ chức biết thân phận thật của tôi. Tôi nghĩ…” Shinichi vò đầu. “Chúng tôi có một… Không biết nữa, giống như sự quen biết. Bà ta… Tôi đoán bà ta biết mẹ tôi, và… nó khá phức tạp.”

“Nghe cứ như cậu đang hẹn hò với bà ta vậy.” Kid ậm ừ. “Mặc dù tôi nghĩ cậu đang hẹn hò với quý cô Mori, ít nhất là phiên bản người lớn đi. Tôi không sai chứ?”

“Tôi không có hẹn hò với Vermouth!” Shinichi nổi da gà. “Ít nhất thì bà ta cũng ngang tuổi mẹ tôi đấy!”

“Và cô Mori?” Anh tung đồng xu năm yên lên trời và bắt nó, vẫy bàn tay một cách chế nhạo về phía Shinichi. “Cậu có đang hẹn hò với cô ấy?”

“Không phải chuyện của cậu.” Nhìn xuống đùi, Shinichi dùng hết sức để không suy nghĩ tới ánh mắt buồn bã của Ran, hay là những gì mà cô đã nói với cậu trong nhà tắm ở khách sạn. “Đừng có mà chuyển sang đề tài khác.”

“Vậy thì tại sao bà ta lại có mặt ở đó?” Kid hỏi sau một khoảng thời gian dài im lặng. “Người phụ nữ trong tổ chức đó của cậu?” Shinichi nuốt một ngụm, ngẩng đầu ngạc nhiên khi cánh tay đặt lên lưng ghế sau rút về và vòng tay lại. Chiếc áo len nhàu nhĩ và bị kéo vì hành động đó khiến nó lộ ra một phần xương quai xanh.

“Khi tôi đối chiếu một vài thứ với bà ta, bà ta nói mình ở đó… hoặc là ngụ ý rằng mình ở đó bởi vì bà ta hứng thú với cậu.”

Kid rùng mình. “Về những người đã đuổi theo tôi… Tôi không biết quá nhiều về họ. Người họ biết là Kaito Kid trước đây, không phải là Kaito Kid của hiện tại. Chúng đang đuổi theo Pandora, và chắc chắn là chúng sẽ làm mọi chuyện để có được nó. Tôi biết một người trong số chúng là Snake, một người đàn ông có bộ ria mép khủng khiếp và đội mũ phớt, và cũng chỉ có như vậy.”

Snake. Cái đó có phải là tên của một loại rượu nào không? Shinichi không chắc. Nhưng cậu biết nếu như đã có một biệt danh như vậy, nếu như không có một sự liên quan cụ thể, sẽ không phải là thứ gì đó rất phổ biến.

“Nhưng mà không cần phải quá lo lắng về hắn ta. Hắn không thông minh, chỉ tốc độ bắn cũng rất nhanh, tàn nhẫn và bạo lực.”

“Vậy cậu nghĩ tôi là tên bạo lực rồi.” Shinichi chỉ ra, nhưng Kid chỉ cho cậu một cái nhìn nghiêm túc.

“Không giống như Snake.”

Shinichi nhìn vào đôi mắt Kid, và thấy trong đó phảng phất hình bóng của mình.

“Chúng tôi gọi chúng là Tổ chức áo đen.” Cậu thở dài. “Tổ chức đang tìm kiếm tôi. Lý do vì sao gọi như vậy là vì toàn bộ trang phục mà họ mặc từ đầu tới chân đều là màu đen, giống như bộ đồng phục vậy. Mỗi thành viên được đặt tên dựa theo một loại rượu, nhưng… có lẽ sẽ có những quy tắc đặt tên ở những vị trí khác nhau hoặc là… Tôi không biết quá nhiều, thậm chí khi đã có một thành viên cũ của bọn chúng đang cùng phe với tôi.” Shinichi kéo kéo tóc. “Nhưng nếu như tổ chức của chúng ta không phải là một… Vậy thì tôi có chút lo lắng, Kid. Cậu chắc chắn sẽ không thích thú với việc người phụ nữ kia có hứng thú với cậu.”

“Tôi…” Kid định nói, nhưng anh bị cắt ngang bởi người nào đó đang gọi Shinichi.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

98 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page