Vẫn còn rất nhiều học sinh khác đang tụ tập xung quanh cánh cửa, và Shinichi ngạc nhiên bởi vì bọn chúng thảo luận thật sự rất nhiều về vụ trộm của Kid,
“Hắn ta nổi tiếng một cách phi lý.” Haibara bình luận. “Tôi không có cảm giác mình bị thu hút một chút nào.”
“Chính là những màn ảo thuật.” Shinichi cười trừ. “Những vụ trộm của anh ta đều hướng về sự trốn thoát một cách hoàn hảo.”
“Có lẽ đó là lý do vì sao cậu lại thích chúng đến như vậy.” Cô nhún vai. “Tôi nghĩ là tôi có thể hiểu điều đó.”
“Tôi không…”
“Ai vậy?” Ayumi cắt ngang lời Shinichi. “Chị ấy đẹp quá đi!”
Shinichi nhìn về hướng mà cô bé chỉ và nhìn thấy một gương mặt quen thuộc dựa người vào cổng trường học trong bộ dạng mặc một chiếc quần jean cùng với đôi giày cao gót màu hồng không ra gì kết hợp với chiếc áo len rộng đồng màu. Cô lướt ánh mắt qua từng học sinh mỗi khi chúng đi ra khỏi cổng trường, và ánh mắt ấy sáng lên khi cô nhìn thấy Shinichi.
“Tên ngu ngốc chết tiệt.” Shinichi lẩm bẩm khi nhìn thấy Kid nhiệt tình vẫy tay với mình. Tất nhiên Mitsuhiko và Genta sẽ đột nhiên áp sát cậu, liên tục hỏi “Conan, tại sao chị ấy lại vẫy tay với cậu?!” và“Conan, cậu biết chị xinh đẹp đó à?”
“Xem ra Edogawa lại bận công việc sau giờ học rồi?” Haibara nói nhẹ bâng, nhưng trong ánh mắt kia, cô ấy đang hỏi xem mọi chuyện có ổn không, hoặc là người đang cười hào hứng với cậu đằng kia có gì nguy hiểm hay không.
Với mức độ nguy hiểm từ bức ảnh mà cậu đã đưa cho cô ấy vào sáng hôm nay thì hoàn toàn không thể trách cô ấy về sự thận trọng này được.
“Tôi không biết người đó rốt cuộc tới đây có chuyện gì.” Cậu điều chỉnh cặp sách. “Nhưng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Không cần phải lo lắng về điều đó. Người này không liên quan gì tới bọn họ đâu.”
“Nếu cậu đã nói vậy,” Haibara lên tiếng, sự lo lắng trong ánh mắt thay bằng nét hứng thú. Thật đáng sợ, phần nhiều chính là việc hóa ra cậu hiểu Haibara đến mức độ này.
“Conan!” Kid bước tới khi bọn họ đi tới cổng trường. “Chị chờ em lâu lắm rồi đấy!”
“Em không biết chị sẽ ở đây, chị Katsumi!” Shinichi nhếch miệng nhìn về phía anh. “Chị lẽ ra nên nói với em việc chị sẽ tới! Em dự định đi chơi đá bóng với mấy bạn rồi!”
“Giới thiệu cho bọn tớ đi Conan!” Ayumi chống tay lên hông càu nhàu. “Đừng thô lỗ như vậy.”
“Đúng vậy đó Edogawa, đừng thô lỗ,” Haibara thêm vào trong lúc cô nàng tranh thủ quan sát từ trên xuống dưới Kid. Anh trông có vẻ hơi khó chịu trước cái nhìn của cô, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô nhóc cho tới dường như có một sự thở phào không thể thấy toát ra từ người cô.
Một cách miễn cưỡng, Shinichi giới thiệu Kid với đội thám tử nhí, người nhanh miệng khen cái cài tóc của Ayumi và nói lời xin lỗi với bọn họ vì đã cướp mất một bạn chơi bóng. “Chị chỉ mượn cậu ấy vào ngay hôm nay thôi.” Anh nói, chơi đùa với mái tóc của Shinichi, trước khi đặt tay xuống sau cổ cậu. “Thật xin lỗi vì điều đó nhé.”
“Không có gì.” Haibara chậm rãi nói. “Sẽ tốt hơn nhiều nếu chỉ có bốn người. Hai đội chẵn. Chị có thể giữ cậu ấy.”
“Oi, oi,” SHinichi kháng nghị cùng lúc với tiếng la bất mãn của Ayumi “Ai-chan sao lại nói như vậy chứ?! Conan là một thành viên trong đội chúng ta mà!!”
“Vậy chị sẽ giữ cậu ta nha,” Kid chọc, sau đó thì bắt lấy tay Shinichi và dẫn cậu đi về hướng ngược lại với đội thám tử nhí, thẳng tiến tới bưu điện. “Beika thật sự rất đẹp đấy thám tử. Tôi đã đi lòng vòng một lúc trước khi trường học của cậu tan học để hiểu thêm về con phố này đấy.”
“Cậu không phải lên lớp à?” Shinichi thắc mắc. “Đồng thời cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Không phải tôi đã nói là tôi sẽ liên lạc với cậu rồi à?” Kid dường như có vẻ rất thích thú trước sự bực bội của Shinichi. “Cậu có thích lời nhắn về vụ trộm mà tôi gửi tới không?”
“Rốt cuộc thì cậu đã suy nghĩ về cái gì vậy?” Khi cuối cùng họ cũng rời khỏi tầm mắt của mọi người, Shinichi lên tiếng hỏi, cảm giác như đôi mắt của Haibara vẫn không ngừng dõi theo khiến lưng cậu toát cảm giác ớn lạnh. “Một vụ trộm? Ngay lúc này?”
“Tôi nghĩ điều này sẽ có ích cho hai việc. Thứ nhất, điều nãy sẽ khiến cho chúng nghĩ tôi không biết hoặc không quan tâm về những việc mà họ đang cố gắng làm. Một cái khác là tôi đang thử xem nếu như những vị khách trong các vụ trộm thường xuyên của tôi có mối liên kết nào đó với tên sát nhân này hay không.”
“Vậy xem ra là cậu đã suy nghĩ đâu ra đó rồi.”
“Tôi đã suy xét mọi thứ. Thậm chí việc tới nói chuyện với cậu hôm nay cũng là một trong những việc mà tôi đã suy nghĩ kỹ càng.” Bộ tóc giả dài của Kid hôm nay buông xõa theo kiểu sóng màu mật ong, khi nhìn về phía cậu, vài lọn tóc vắt ngang vai. “Tính toán để cả độ nguy hiểm.”
“Vậy cậu thu được cái gì?” Điều chỉnh kính mắt, Shinichi liếc nhìn anh. “Tính toán đến mức độ nguy hiểm ngụ ý rằng việc cậu đứng ở đây, nói chuyện với tôi là muốn đạt được thứ gì đó.”
Shinichi bắt được tia chần chừ rõ ràng trong đôi mắt Kid trước khi nó bao bọc lại bởi nụ cười tự nhiên. “Thì cậu biết đấy, nếu chỉ có tôi, thì có chút gì đó buồn chán.” Khóe miệng anh hơi nhếch lên. “Tôi hoàn toàn không là chính mình khi ở cạnh bạn bè bình thường của tôi. Nếu như tôi hành động như vậy, tôi có thể sẽ bị bắt, không phải tôi quá xinh nếu như đeo vào còng tay số tám sao.” Anh nháy mắt, và gương mặt Shinichi chợt đỏ ửng, cậu nhìn đi chỗ khác.
Xe tuần tra giao thông của sĩ quan Yumi đang đậu ở một góc đường vì vậy nên Shinichi hơi tiến lại gần Kid để huých nhẹ vào người anh ta và dẫn hai người hướng về phía bảo tàng. “Cậu cũng có bạn?” Shinichi trả lời một cách khô khốc. “Nếu thật sự như vậy, bọn họ chắc chắn đều là những tên biến thái.”
“Tôi sẽ cho cậu biết là có nhiều người cảm thấy tôi rất thu hút.” Kid nháy mắt, sau đó đột nhiên xuất hiện một cây bông hồng tươi mới, và anh đưa nó cho cậu, người đang nhìn chằm chằm vào thứ đó. “Ví dụ như người bạn của cậu, quý cô Suzuki.” Kid xoay bông hồng giữa hai ngón tay, sau đó nó đột nhiên gắn chặt ở sau tai anh và rồi biến mất ở sau tóc.
“Phẩm vị của Sonoko là thứ không nên đề cập.” Shinichi nghịch đồng hồ, liếc nhìn về phía bông hồng và tự hỏi đó là thật hay giả. “Vậy để tôi đúc kết lại, cậu thà rằng là đến nói chuyện với tôi, mặc cho việc tôi là một thám tử có trách nhiệm phải truy bắt cậu?”
“Tôi khá chắc là cậu sẽ hiểu nó theo cái cách mà nhiều người khác không thể. Sống cuộc đời hai danh tính.”
Không phải đó là những gì mà Shinichi đã từng nghĩ trước đây khi cậu nói cho Kid biết bí mật của cậu? “Nếu như nó đã khiến cậu phiền lòng, vậy thì dừng việc làm một tên trộm và sống cuộc đời bình thường đi.”
“Liệu cậu có thể dừng việc trở thành một thám tử?” Kid lúc lắc ngón tay trước mặt Shinichi. “Thậm chí nó khiến cho cậu trông trẻ hơn tận mười tuổi và đe dọa cuộc sống hằng ngày của cậu?”
“Hai thứ đó không giống nhau.”
“Thật sao?” Kid dẫn cậu đi tới một ghế dài và ngồi xuống. Shinichi đành phải nhón người để leo lên ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận chừa một khoảng trống giữa hai người trước khi đặt chiếc ba lô màu nâu của mình xuống đất, nhớ lại khoảnh khắc trái tim mình đã đập nhanh thế nào cùng với mùi hương hoa nhài đã bám vào trên áo khoác mình. “Vậy, thám tử nhỏ của tôi, cậu đã giải được câu đố về lời nhắn của tôi chưa?”
“Hầu hết,” Shinichi đưa tay lên chống cằm. “Tôi vẫn chưa suy nghĩ ra phần kimono.”
“Nhưng đó là trọng tâm của toàn bộ lời nhắn.” Anh vươn tay và nắm lấy bàn tay đang chống cằm của cậu, bàn tay to lớn đó hoàn toàn ôm trọn nắm tay cậu. “Cậu trông giống như một ông già đang vuốt râu vậy, đặc biệt là trong chiếc nơ và dây đeo đó. Không giống gương mặt của một đứa trẻ tám tuổi chút nào.” Anh bật cười, dần hạ thấp bàn tay và đặt lên đùi Shinichi. “Đồng thời, cả trí não của cậu nữa.”
“Hình như cậu không có ý thức về khoảng cách cá nhân nhỉ?”
“Có đấy,” Kid trả lời. “Tôi chỉ không quan tâm thôi.” Anh nhìn lên Shinichi qua đôi lông mi mình, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Đôi mắt kia thay đổi màu sắc khi sự tầm trung của nó di chuyển, Shinichi chợt nghĩ, hình như đây là điều không thể xảy ra, vậy màu sắc mà nó đang nhìn cậu lúc này hẳn là đôi mắt thật của Kid. “Vậy cậu cảm thấy khó chịu khi bị đụng chạm sao?”
Câu trả lời nên là có, nhưng khi nhìn những biểu hiện trên gương mặt Kid, không hiểu sao những lời nói như nghẹn lại trong cổ họng. Trong mỗi lần đụng chạm của người này dường luôn ẩn chứa một điều gì đó giống như… sự thân thiện, mà cậu vẫn chưa bao giờ mong đợi Kid sẽ đối xử với mình như một người bình thường trong lúc anh ta có cơ hội để chọc ghẹo cậu.
“Tôi…” Cậu nhìn xuống bàn tay của Kid, đột nhiên lật nó lên để quan sát các vết chai sạn trên lòng bàn tay. “Cậu có tập thể dục đi.”
Kid hơi liếm môi, sau đó gật đầu. “Kể từ lúc tôi ba hay bốn tuổi gì đó.” Anh hơi cuộn ngón tay, sau đó đồng xu năm yên giống như thứ mà anh đã đùa vào hôm thứ hai xuất hiện giữa ngón út và ngón đeo nhẫn, dễ dàng lướt qua lướt lại giữa các ngón tay trước ánh mắt giật mình của Shinichi. “Tất nhiên, là cùng với ảo thuật.”
“Cậu đã luyện tập cả cuộc đời mình chỉ để trở thành một tên trộm?” Shinichi lướt ngón tay cái của mình trên lòng bàn tay của Kid, và anh mỉm cười khúc khích trước khi thu tay lại, sau đó nắm chặt nó và mở ra để cho người đối diện thấy rằng đồng xu đã biến mất.
“Không được nói vậy nha, tôi rất đa cảm đấy!” Anh hất tóc. “Tôi đã dành cả cuộc đời mình luyện tập để trở thành một ảo thuật gia. Chỉ là đồng thời nó cũng giúp ích rất nhiều trong việc trở thành một người sành sỏi về đá quý mà thôi.”
“Trộm thì vẫn là trộm.”
“Nhưng không phải từ đó rất chán khi mô tả tính nghệ thuật của tôi sao.” Không biết từ nơi nào, Kid tạo ra ba viên socola nhỏ với các màu sắc bao bì khác nhau trên mỗi loại. Anh đưa chúng cho Shinichi xem, mỗi viên được giữ giữa hai ngón tay. Tiếp đó anh lại tiếp tục khiến cho từng thứ biến mất và xuất hiện, rồi lại khiến chúng đổi vị trí trong thời gian anh lật bàn tay của mình từ đằng sau ra đằng trước. “Cậu tìm hiểu Baal Villon tới đâu rồi?”
“Anh ta tên thật là Claude Arbogast, tất nhiên hoặc là đã chết, hoặc là đã sống hơn một thế kỷ.”
Với một tiếng huýt sáo trầm thấp, Kid bóc một trong những viên socola và đưa vào miệng mình, sau đó mới kéo ra vỏ bọc của nó, và ngạc nhiên là thứ đó đã được xếp thành hình con cò.
Shinichi trố mắt nhìn Kid đặt thứ đó lên đùi mình, nhưng nó hoàn toàn khô ráo, không hề dính chút nước miếng nào, và với kết cấu của nó, cậu đoán rằng mình có thể lấy được dấu vân tay của anh ta từ nó. Nhưng mà, thứ đó trông có chút… dễ thương.
“Cậu…” Shinichi thậm chí không biết cách để hoàn thành câu nói của mình. “Thứ đó có thật sự đi vào trong miệng cậu không vậy?”
“Tôi không biết,” Kid nói. “Có như vậy không nhỉ? Cậu là thám tử mà, kết luận là gì?”
“Một con cò, giống như trong lời thông báo vụ trộm của cậu.”
“Chà, chà, cậu có lẽ đã rất chăm chỉ.” Anh vỗ nhẹ vào má, nhếch mép. “Nhưng còn phải cố gắng nhiều hơn, thám tử à.” Đột nhiên gương mặt anh biến chuyển có chút nghiêm trọng như thể có điều gì vừa xảy ra. “Có một người thẩm định đá quý nổi tiếng có họ là Arbogast, hiện tại đang sống ở London. Đương nhiên đây cũng có thể chỉ là sự tình cờ.”
“Tôi không nghĩ tình cờ là thứ gì đó mà chúng ta nên bỏ qua.” Shinichi thở dài, dựa người ra sau. Cánh tay của cậu đang đè lên cánh tay của anh ta, ngạc nhiên là thật sự rất thoải mái. “Tôi có thể nghỉ học nếu cần thiết, để đi kiểm tra thứ đó.”
“Tôi sẽ đi với cậu.” Kid nói, gần như ngay lập tức. Shinichi liếc xéo anh.
“Cậu có thể nghỉ học một tuần sao?”
“Tôi có điểm số rất đáng nể đấy, và nếu như tôi không ngủ gật, tôi có thể được xem là một mối phiền phức. Giáo viên của tôi sẽ ký giấy ngay lập tức và cảm tạ thần linh vì sự vắng mặt này.” Môi anh nhếch lên. “Một vài người bạn của tôi chắc cũng sẽ học theo đấy.”
“Cậu thật sự là một kẻ rất đáng sợ đấy.” Shinichi thích thú trước suy nghĩ về những trò hề hằng ngày của Kid rốt cuộc phải như thế nào.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments