Haibara đứng đợi Shinichi ở cổng trường tiểu học Teitan, cô nàng dựa vào một cái cây trong sân, khuôn mặt nhăn nhó, miệng thì trầm tư và nghiêm nghị, mọi thứ hoàn toàn trái ngược với chiếc áo len lông cừu màu hồng đáng yêu của cô.
Shinichi bước thẳng tới, và khi Haibara quan sát một lần gương mặt cậu, dễ dàng chú ý tới quầng thâm mắt đã khiến cho Ran phải giật mình sáng nay. Nhớ tới buổi sáng khi lòng bàn tay đó áp lên trán để kiểm tra xem liệu cậu có bị sốt hay không, và khi gương mặt cậu đỏ bừng vì hành động đó, đồng thời suýt nữa khiến cậu thật sự không xuống giường được.
“Rồi thì?” Cô quay đầu để nhìn trực diện vào mắt cậu. “Có thứ gì ở trong đó.”
“Một vài tấm ảnh.” Shinichi trả lời trước khi đút tay vào túi. “Tôi có in ra một tấm cho cậu…” Cậu giơ tay còn lại lên ngay khi cô nàng định ngắt lời. “Tôi đã cắm trực tiếp máy tính vào máy in, tôi cũng không sử dụng wifi và tôi cũng đã xóa ổ cứng. USB hiện tại đang nằm ở trong cặp tôi, nên là không có gì có thể tìm thấy ở văn phòng.”
“Tôi đoán là cậu có thể được đào tạo đấy.” Như mong đợi, Haibara xòe rộng bàn tay, và Shinichi đưa tờ giấy trước khi nhìn vòng quanh để kiểm tra đám bạn của họ. “Chỉ có ảnh thôi sao?”
“Có bảy bức. Chúng gần như giống nhau, nhưng Haibara… Có một kẻ lạ mặt trong số chúng cũng đang tìm kiếm thông tin về Edogawa Conan.”
Haibara nhìn xuống tấm hình, và bàn tay bắt đầu run rẩy. “Chỉ có cậu?” Đôi mắt kia mở to, cơ thể tràn ngập nỗi sợ hãi, thứ mà họ luôn cảm nhận mỗi khi biết chuyện có liên quan đến tổ chức áo đen.
“Tôi nghĩ là chỉ có mình tôi. Ít nhất là trong toàn bộ những tấm ảnh này. Tôi không biết cuộc gặp mặt đó có kéo dài chi tiết hơn nữa hoặc là…”
“Hoặc chỉ đơn giản là chúng thấy cậu thú vị.” Haibara tiếp nối câu. “Mặc kệ là như thế nào, đó vẫn là một vấn đề.”
“Chúng đang ở Ekoda.” Cậu bổ sung. “Tôi đã từng tới đó một lần, với Ran. Bức ảnh này chỉ mới được chụp gần đây thôi, bởi B… Amuro bắt đầu đeo khăn quàng cổ vào tuần trước.” Cậu chờ, nhưng Haibara không nói gì cả. Cô chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức ảnh, môi căng chặt. “Cậu biết người phụ nữ sao?”
“Không.” Cô lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ gặp cô ta. Có lẽ là người mới, hoặc là người ngoài, hoặc là một người có địa vị cao trong tổ chức mà tôi chưa được phép nghe về.” Cô lại lắc đầu một lần nữa, như thể đang cố xóa đi nỗi sợ hãi trong lòng. “Edogawa, cậu nhất định phải cẩn thận. Bourbon có thể chưa làm gì với cậu, hoặc với mỗi một người trong chúng ta, và anh ta cũng có thể là mật vụ của cảnh sát Nhật Bản, nhưng chúng ta sẽ không thể biết được anh ta sẽ làm gì để giữ vững lớp bọc đó.”
Còn một vài lời chưa nói, đó chính là việc cậu đã gọi vị cảnh sát bí mật kia tới biệt thự Shinichi để bắt Akai Shuichi cho tổ chức Áo đen. Cho dù đó có là mối hận thù mà anh ta đang nắm giữ hay là câu trả lời để giữ lấy vị thế của anh ta trong tổ chức, Shinichi hoàn toàn không chắc chắn về điều đó.
“Tôi biết điều đó.” Shinichi trả lời. “Còn Chianti là một người không thể đảm bảo. Tôi hứa mình sẽ tìm ra người đã gửi tấm hình này. Haibara tin tôi.”
“Lần đầu tiên tôi gặp cậu, tôi đã nghĩ chúng ta không hề có bất kỳ cơ hội nào.” Haibara gấp lại tấm hình và trả nó cho cậu. Bàn tay kia đã vững vàng. “Nhưng bởi vì bây giờ tôi hiểu cậu, tôi biết điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đã từ chối chương trình bảo vệ nhân chứng để có thể đồng hành với cậu, Kudo. Tôi… có nhiều niềm tin ở cậu hơn những gì mà cậu có thể tưởng tượng.”
“Cậu thật sự đang nói là cậu tin tưởng tôi?” Shinichi nhìn vào mắt Haibara, chúng lấp lánh lên với nhiều cảm xúc hơn thường ngày, và mặc cho sự kinh hoàng khiến cho Shinichi cảm thấy như cậu đang phải cật lực vận động trên một chiếc xe hết nhiên liệu, cậu vẫn muốn mỉm cười với cô.
“Cậu chưa từng chú ý tới sao Kudo? Cậu có khả năng khiến cho người khác tin tưởng vào mình.” Cô liếm môi. “Và tôi sẽ không để cậu chết trước khi sự tin tưởng của tôi được kiểm chứng.”
Đột nhiên cô nàng chuyển tầm mắt về phía sau cậu, và một khắc sau, Mitsuhiko tiến tới và dừng bên cạnh bọn họ, thở hổn hển nhưng với nụ cười tươi tắn.
“Chào buổi sáng!” Cậu nhóc quay người về phía Shinichi sau khi gương mặt kia có chút ửng hồng trước ánh nhìn của Haibara. “Cậu đã suy nghĩ ra phần còn lại của thông báo chưa?”
“Chưa,” Shinichi trả lời, cuối cùng thì đám mây chết chóc lơ lửng suốt trên người cậu vào sáng ngày hôm nay cũng đã tan thành mây khói trước sự nhiệt tình trên khuôn mặt của Mitsuhiko.
Sự bí ẩn trong thông báo của Kid là một sự việc đánh lạc hướng rất tốt, nó sẽ giúp cho cậu có công việc để làm thay vì phải giải quyết các câu tính toán quá dễ dàng trong lớp hay bận tâm về người phụ nữ bí ẩn, về Chianti, và cả về Bourbon, khi mà lúc này cậu không thể làm gì họ. Vụ trộm của Kid là thứ mà cậu có thể tìm ra và lập kế hoạch, và lời nhắn của anh ta là thứ mà cậu có khả năng để giải đáp, nó không giống như những bí mật lớn khác mà cậu phát hiện bản thân chỉ là thứ bị thêm vào.
Khi ngày học cuối cùng cũng kết thúc, Shinichi rốt cuộc cũng đã vẽ gần như toàn bộ tờ giấy những bộ kimono trang trọng từ thời Heian, với tất cả những lớp áo có thể có, đồng thời viết nguệch ngoạc khoảng ba mươi giả thuyết khác nhau dọc theo các cạnh giấy, từ địa điểm, các loại chim đến các họa tiết truyền thống. Cậu không phải là chuyên gia trong vấn đề này, nhưng ba cậu đã từng viết một quyển sách, về tên sát nhân đã để lại manh mối bằng cách sử dụng các dải màu phối cùng nhau (kasane no irome), và bởi vì hứng thú mà cậu đã tìm hiểu rất nhiều về nó.
“Con cò?” Haibara thắc mắc, và Shinichi đã gật đầu.
“Một trong những loài chim phổ biến nhất được vẽ trên áo kimono. Nó cũng có một yếu tố lịch sử, tượng trưng cho…”
“Tượng trưng cho cái gì?” Ayumi ló đầu vào.
“Trường thọ.” Shinichi cau có nhìn hình ảnh mà mình mới vẽ ra, tự hỏi liệu rằng có phải Kid có mục đích khi đưa ra lời nhắn như thế này. Shinichi sẽ không ngạc nhiên vì những gì mà anh ta dự định làm. Kid rõ ràng là một thiên tài, mỗi dòng mà anh ta viết ra có thể hiểu được từ bốn đến năm cách, và thích thú khi mọi người lẫn lộn trong đó. “Nhưng rõ ràng đó không phải là thứ mà lời nhắn đang muốn gửi gắm tới.”
“Cò còn là loại chim của sự hạnh phúc.” Gương mặt của Mitsuhiko nhăn lại khi cậu đọc những lời ghi chú của Shinichi, rồi sau đó, Shinichi nhận ra mình đang sử dụng rất nhiều từ Kanji mà cậu đáng lý không biết được. Nhưng mà miễn là thứ này không rơi vào tay người lớn nào đó, mọi thứ sẽ ổn cả. “Chúng cũng đại diện cho trí khôn.”
“Không phải trong thông báo đề cập tới ‘những chú chim sơn ca’ sao? Ayumi nhìn vào bộ kimono trên bức vẽ của Shinichi qua vai của Mitsuhiko. “Tại sao lại nhắc đến cò?”
“Những chú chim sơn ca đó còn có một cách hiểu khác là ‘những chú chim được nhuộm màu’. Và vì dựa vào cách để tạo ra một bộ kimono…” Haibara khóa cặp sách mình lại. “Thường những mẫu thiết kế sẽ được vẽ bằng tay và dát vàng lá lên trước khi thêu xong, nên nó mới được gọi là 'nhuộm màu'.”
“Nghe phức tạp quá vậy.” Hiển nhiên Genta trông không hề có hứng thú gì với nó, và Shinichi bật cười, thu lại tờ giấy và nhét sâu vào trong ba lô, không quan tâm việc nó có còn nguyên vẹn trên đường về nhà hay không, dù gì thì mọi thứ đều nằm hết trong đầu cậu rồi.
“Chúng ta nên đi thôi.” Cậu nói. “Nếu không chúng ta sẽ phải giúp đỡ với công việc dọn dẹp lớp học đấy.”
Và điều đó đã đồng loạt khiến cho bọn họ hối hả chạy ra khỏi lớp học và hòa mình vào đám đông ở trước cửa ra vào.
Họ kiểm tra tủ để giày của Genta, rồi bất chợt nhìn thấy yêu cầu tìm giúp một gói kẹo cao su đã bị mất cắp, nhưng Đội thám tử nhí nhất trí cho rằng bí ẩn đã được giải đáp khi bọn họ nhìn thấy người bạn của người yêu cầu nhai khoảng sáu thanh kẹo cao su cùng một lúc ở phòng tập thể dục. Họ cười đùa vui vẻ thay giày trong nhà thành giày đi bên ngoài, Ayumi và Genta thì hứng thú thảo luận về tập phim Thám tử Samonji tối hôm qua khi họ đi ra ngoài, Mitsuhiko thì đi giữa hai người họ và thỉnh thoảng thêm vào những phân tích của mình về hiệu ứng đặc biệt đã được sử dụng, nhiều đến mức Genta cảm thấy có chút choáng váng.
Shinichi và Haibara thì đi lùi về phía sau so với họ, cả hai đều nhất trí không thảo luận về những gì mà vừa chạy qua suy nghĩ của hai người. Shinichi biết họ sẽ lại nói về nó, cùng với vụ án mà cậu đang theo đuổi, và bất kỳ thứ gì đã đè nặng tâm trí của Haibara về tuần trước và cả những thứ khác, nhưng khi có Ayumi, Genta, và Mitsuhiko ở đây, bọn họ không thể thảo luận thêm bất cứ thứ gì nghiêm trọng hơn ngoài vụ trộm của Kid.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments