“So với một đứa trẻ tám tuổi, em biết rất nhiều đấy,” Subaru nói, sự thích thú hiện trên môi khi anh cắn một miếng bánh. “Mãi cho đến năm lớp mười một, anh mới bắt đầu đọc Genji.”
Shinichi cảm thấy có chút khó chịu, cậu cắn răng trước khi sử dụng giọng Conan ngọt ngào nhất của mình. “Ahahaha, có một chương trình tài liệu của truyền hình Nichiuri về nó mà em đã tình cờ xem vào một ngày nọ khi bác Mori đang say ngất… Là vậy đó!”
“Ah…” Subaru cảm thán, và dường như cậu nghe thấy tiếng cười của anh ta. Subaru có thể nói là nhận thức được rõ ràng nhất trí thông minh của cậu. Dù gì thì cũng là ý tưởng của Shinichi trong việc tạo nên sự tồn tại của Subaru. “Anh hiểu rồi.” Anh đặt đĩa xuống bàn. “Vậy em suy luận như thế nào về phần ‘những chú chim sơn ca’?”
“Em vẫn chưa hiểu lắm.” Shinichi nói thật. “Kid có huấn luyện một vài con chim, nên có thể hắn ta sử dụng chúng cho những trò ảo thuật của mình, nhưng…” Trực giác nói cho cậu biết điều này không đúng. Nó phải là thứ gì đó liên quan đến Junihitoe…
“Bất kể là như thế nào đi chăng nữa, mình đoán chúng ta phải tìm ra trong vòng một tuần nữa.” Shinichi liếc nhìn qua Haibara. “Cuối tuần sau ngày trăng tròn sẽ đến.”
“Vậy sao?” Shinichi chà xát đầu tóc mình.
“Không phải cậu, chị Ran, chị Sonoko và chị Sera chuẩn bị đi tới bữa tiệc ngắm trăng mà ông Suzuki đang chuẩn bị ở Vườn cổ truyền Beika sao?” Nhếch mép, Haibara nhấc một bên lông mày. “Xem ra Kid đang dự định tiến hành ở đó.”
“Tớ đoán là bà cô Sonoko đang cực kỳ hào hứng,” Shinichi lầm bầm, khi cả Ayumi, Genta và Mitsuhiko đồng thanh kêu rên về việc Shinichi được đi một mình tới vụ trộm mà không có bọn họ. “Thật tuyệt, một đêm nữa với fan của Kid.” Sau đó ánh mắt cậu đột nhiên sáng bừng. “Nhưng mà Sera cũng có mặt ở đó mà, cô ấy chắc chắn không phải là fan của Kid.”
“Cô ấy không phải?” Subaru nhướng người về phía trước. “Tại sao?”
“Đại loại là Kid đã đóng giả thành cô ấy, nhưng hắn ta đã không đóng giả một cách chính xác nhất,” Shinichi trả lời một cách mỉa mai, nhớ lại gương mặt của Kid khi anh cố gắng chạy thoát khỏi cô nàng đang bừng bừng lửa giận mà chỉ mặc mỗi bộ đồ lót và chạy thẳng xuống hành lang, Sera Masumi.
“Sẽ tốt hơn nếu cậu ở đó và để mắt đến anh ta,” Haibara nói nhẹ bẫng, nhưng khi cậu bắt gặp ánh mắt của cô ấy, Shinichi biết điều mà cô ấy đang nói đến là gì. Mà cậu cũng nghĩ đó là cách tốt nhất, thật hy vọng là không có chuyện gì xảy ra trong quá trình Kid thực hiện vụ trộm này. “Sau mọi chuyện thì cho dù hắn ta có thực sự thông minh, nhưng những người thông minh nhất mà tớ từng biết đều làm mọi chuyện ngu ngốc nhất.”
“Này!” Shinichi la lên, cùng với hình ảnh Mitsuhiko nắm chặt bàn tay đầy quyết tâm.
“Lần này chắc chắn Conan sẽ bắt được Kaito Kid! Vì danh dự của đội thám tử nhí!”
Shinichi bật cười, thả mình xuống chiếc ghế sô pha dài, nhưng nụ cười ấy chợt tắt ngấm khi chiếc USB cấn trong túi quần.
Bởi vì trong khi Shinichi muốn giải quyết vụ án giết người hàng loạt này, và tìm ra điều bí ẩn về những món trang sức đã bị đánh cắp, cậu còn quan tâm đến việc tiêu diệt tổ chức áo đen, vì lợi ích của bản thân, của Haibara, và của những người đã mất quá nhiều vì họ, và nếu như người trong tổ chức tìm ra sự thật về Conan, và rằng Conan là… chính là Shinichi, mọi chuyện tiếp diễn sau đó sẽ khó hơn rất nhiều.
***
Với sự lo lắng bồn chồn trong lòng, Shinichi rời giường, ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, dùng chìa khóa dự phòng nhẹ nhàng bước vào văn phòng của ông Mori. Hai cha con Ran đã đi ngủ khoảng hai giờ trước, vậy nên cậu đã phải chờ đợi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi cậu dùng ngón tay cái lăn qua lăn lại chiếc USB, mắt nhắm nghiền cùng với cảm giác khô khốc trong khoang miệng.
Món đồ bí ẩn và về người gửi nó cứ chiếm đóng trong suy nghĩ của cậu kể từ khi cậu rời nhà bác tiến sĩ Agasa để về nhà dùng bữa tối. Ran đã làm một vài món yêu thích của cậu, nhưng thậm chí cả lớp vỏ giòn rụm bao phủ quanh miếng gà cũng không thể khiến cậu thoát khỏi sự hoảng loạn điên cuồng, và càng khiến cho từng đợt hít thở diễn ra trong đau đớn.
Có rất nhiều người đang quan sát cậu đấy. Ai? Về Shinichi Kudo đã mất tích? Về Conan? Về Haibara? Và trong USB này có thể chứa gì?
Bàn chân không mang dép cảm nhận triệt để độ lạnh lẽo của sàn nhà. Cậu rùng mình khi băng qua căn phòng, cố gắng tránh đi cạnh cánh cửa phòng tắm bởi nó luôn phát ra tiếng cót két đủ lớn để khiến những người ở trên lầu giật mình và tiến tới chỗ bộ ghế sô pha. Hình như cơ thể của cậu đã dần cao lên, bởi bộ đồ ngủ không còn che qua cổ tay mình, và trong lúc lơ đễnh, khi ngồi xuống ghế, cậu phát hiện ống quần cũng đã bị kéo căng cao tới hơn nửa bắp chân.
Chiếc laptop tương đối mới của cậu bị ngắt kết nối wifi và đang nằm ở một góc trên bàn. Ngồi xuống mép ghế sô pha, Shinichi bấm nút bật mở máy, nhìn màn hình từ từ nhấp nháy. Tiến sĩ Agasa đã tặng cậu thứ này như một món quà nhân dịp sinh vật, nhưng cậu không phải là người thường xuyên dành thời gian trên Internet, vì vậy các phím bấm gần như vẫn chưa được sử dụng.
Lợi ích của việc sử dụng laptop của cậu chính là bởi vì cậu hiếm khi kết nối nó với mạng của văn phòng ông Mori và cài đặt mặc định của máy tính không tự động kết nối wifi, điều này đồng nghĩa với việc nếu có ai xâm nhập vào máy tính của ông Mori, như Bourbon, họ sẽ không thể kết nối vào máy tính cậu trừ phi người đó có cơ hội sửa ổ cứng.
Cậu đút USB vào đầu cắm, đợi chờ một icon mới lạ gần như lập tức xuất hiện trên màn hình laptop mình.
[S_B] là tên của thư mục, Shinichi có chút chần chừ trước khi quyết định đúp click vào để mở nó.
Tổng cộng gồm bảy tấm ảnh, được lưu dưới định dạng jpeg, và đánh số từ 001 đến 007. Hơi đẩy lưỡi chạy dọc theo răng mình, Shinichi chọn tất cả các bức ảnh và đưa chúng vào đầu đọc hình xuất hiện trên màn hình.
Bức ảnh đầu tiên là Bourbon đang ở một khu vực đổ xe nào đó, dựa người vào chiếc xe mới và mặc đồng phục của Poirot. Mái tóc màu vàng trắng hơi phủ xuống gương mặt kia khi anh ta lấy một vài tấm hình của Edogawa Conan từ một người phụ nữ lạ mặt đi ngang qua anh ta. Ngồi trên mui xe là Chianti với nụ cười ghê rợn trải dài trên khuôn mặt như thể nó đã xuất hiện ở đó bởi vết chém của một con dao.
Người phụ nữ đối diện có đôi móng tay màu tím, ngón cái và ngón trỏ đang chà xát tấm ảnh trên bàn tay. Màu của nó trông giống như những vết bầm tím trên làn da nhợt nhạt của cô. Cậu cuộn xuống tấm ảnh tiếp theo, hầu như đều giống nhau ngoại trừ việc bây giờ người cầm ảnh là Chianti, có lẽ người này đang cố nhớ gương mặt của cậu, ai biết được.
Nhịp đập của cậu từ từ đóng băng lại khi bấm chuột sang tấm hình tiếp theo, cậu đang mong chờ có thể nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, như vậy ít ra cậu có thể biết được mình cần nhìn vào đâu, cần phải cảnh giác thứ gì, hay đại loại như vậy. Nhưng thậm chí khi tấm hình thứ tư, rồi thứ năm xuất hiện, vẫn không có thứ gì xảy ra, chỉ là nhiều chi tiết hơn so với bức đầu tiên và thứ hai.
Nhưng ít nhất, trong những bức hình này, không có tấm nào có vẻ xuất hiện hình ảnh của Haibara, và điều đó, có thể được coi là một sự thở phào nhỏ bé, nhưng tất nhiên cũng không giảm thiểu quá nhiều nỗi sợ hãi đang bao bọc quanh người cậu. Tấm hình thứ sáu, Shinichi hơi nheo mắt quan sát khung cảnh phia sau. Biết đâu cậu có thể nhận diện được tòa nhà đằng sau Bourbon và Chianti, hay là chỉ một phần nó.
I L A
Cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem cậu đã từng nhìn thấy bảng hiệu logo đó ở đâu. ‘I L A’...
Bấm nhanh qua tới tấm hình cuối cùng, một chữ cái nữa xuất hiện, ‘O’, bây giờ thì Shinichi đã biết nơi đó rồi. Một cửa hàng văn phòng phẩm ở Ekoda, nơi mà Ran đã từng kéo cậu đi khi cậu vẫn ở trong hình dáng cũ, hình như đó là lúc mà họ đi tới một trong những cuộc thi đấu võ thuật của cô ấy. Cậu biết nơi đó. VOILA. Gần một trạm tàu điện, đồng thời cũng là nơi có mật độ người đi bộ cao. Xem ra bất kỳ người nào đã chụp tấm hình này đã dùng phương pháp ‘gậy ông đập lưng ông’ của tổ chức áo đen, một nhóm người lúc nào cũng dùng đám đông để che đi hành tung của mình.
Không cần phải lo lắng quá nhiều về Bourbon, anh ta chỉ nguy hiểm khi bị thúc đẩy sai phương hướng, nhưng Chianti lại là một người phụ nữ bí ẩn nóng tính và nguy cơ. Còn có một người khác trong tổ chức mà cậu không biết cũng đang tìm kiếm thông tin về Shinichi. Có rất nhiều người đang quan sát cậu đấy.
Shinichi dành cả tiếng đồng hồ chỉ để nhìn vào những bức ảnh, hết lật qua rồi lật lại, cố gắng để tìm ra chi tiết quan trọng nhưng không có gì ngoài nhận ra thời gian thông qua mức độ đổ bóng trên tấm ảnh (có lẽ tầm một hai giờ chiều) và khi phóng to bức ảnh thứ ba, có thể thấy rằng mái tóc của người phụ nữ đó màu đen dù nó đã bị che đi khá nhiều bởi chiếc khăn màu kem mà cô ta quấn trên tóc.
Cậu ghi chú lại mọi thứ: áo khoác của cô ta có màu burberry, đôi giày của Bourbon có thể vẫn còn mới, có một cặp đôi già cùng với đứa cháu đu đưa giữa hai cánh tay họ đi ra từ cửa hàng, một học sinh trung học nữ bước ra từ chiếc xe ô tô cùng với một người đàn ông lớn tuổi đứng phía sau, là bố cô ta? hay là chú?
Hoàn toàn không có gì cả, cuối cùng, đôi mắt cậu quay trở lại khuôn mặt của Bourbon, và có chút ánh lửa trong đôi mắt khi cậu chạm tay vào gương mặt của Conan.
Cậu nhắm mắt, chiến đấu với cơn buồn nôn dường như sẽ không biến mất nữa, ngực co thắt lại, và trong khoảnh khắc, cậu chợt nhớ tới những viên thuốc màu xanh mà mình đã giấu trong túi trước của ba lô trước khi quyết liệt rũ bỏ thứ suy nghĩ ấy.
Và khi cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ, cậu đã mơ, mơ về những ngón tay dài, nhợt nhạt, đầy đe dọa với móng tay màu tím sẫm, nó quấn quanh cổ cậu và bóp nghẹt sự sống trong cậu cho tới khi mọi thứ trở nên đen kịt.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments