Khi cuối cùng cũng vào được trong phòng ngủ của bác tiến sĩ, Shinichi cầm món đồ lại gần để quan sát. Thứ đó rất mỏng, được quấn chặt ba vòng trong một lớp các tông cứng bỏ vào bì thư. Ở mặt trước, trong mục địa chỉ của người gửi, không có gì ngoài hai chữ M.H., cùng với một địa chỉ đã bị nhòe đi bởi nước, chỉ để lại một dòng mực bút gel màu xanh lam nhòe đi trên nền phong bì trắng, cảm giác như tên của anh ta đang chảy máu vậy. Rõ ràng người gửi đã làm điều này nhằm mục đích gì đó bởi vì phần còn lại của phòng bì hoàn toàn khô ráo và không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy bị hư hỏng bởi nước cả.
Phong bì được gửi bằng đường hàng không, con tem đóng dấu bằng những chữ cái in hoa lớn ở góc thư. Hơi cắn môi, Shinichi lướt ngón tay qua góc bìa thư. “Xem ra không giống như là một món quà.”
Cậu cố gắng để loại bỏ lớp keo dán, nhưng nó được dính lại rất kỹ, vì vậy đành nhanh chóng chạy vào nhà tắm của tiến sĩ và chụp lấy cái kéo nhỏ dưới ngăn tủ, và dùng một bề mặt lưỡi kéo để rọc đi lớp giấy. Không kịp chờ đợi để đi ra ngoài, Shinichi đứng trước bồn rửa mặt, tiếp tục lột ra lớp băng dính, lần này cuối cùng nó cũng rách ra, và để lộ lớp bọc chống sốc cùng với một mảnh giấy dày. Có chút lo sợ, Shinichi lôi khăn tay của mình ra khỏi túi, sử dụng nó để tránh việc đụng trúng thứ gì, thật nhẹ nhàng rút tờ giấy đó ra khỏi phong bì.
Gần như là một tờ giấy trắng, và một dòng tin nhắn ở mặt trước được đánh máy hoàn toàn bằng chữ hiragana dày màu đen, chữ viết giống như kiểu được sử dụng để dạy cách viết gọn gàng trong sách bài tập những năm học đầu tiên:
Hãy cảnh giác, chàng thám tử nhí, về những con quạ. Có rất nhiều người đang quan sát cậu đấy!
Nhịp đập như dừng lại trong lồng ngực; cảm giác như cả thế giới chợt ngừng quay khi cậu nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ đơn giản trên mảnh giấy. Là ai…?
“Edogawa?” Giọng của Haibara vang vọng vào phòng ngủ từ đại sảnh, đồng thời cậu nghe thấy tiếng bước chân đang dần tiến về phía mình của cô ấy, mở ra cánh cửa và đứng ở ngoài hành lang. “Kudo, chuyện gì vậy?”
“Haibara…” Shinichi ngước lên nhìn cô, và không biết thứ gì đã xuất hiện trên gương mặt cậu lúc này nhưng điều đó đã khiến cô ấy lùi lại trong vô thức. Cậu đưa tấm thẻ ra với những ngón tay run rẩy và chờ cô cầm lấy nó.
“Ai là người gửi thứ này?” Haibara lên tiếng nhưng cậu chỉ lắc đầu, cảm thấy thật mơ hồ.
“Tôi không biết. M.H. là thứ duy nhất được đề ở tên người gửi, và địa chỉ đã bị dòng nước xóa đi mất.”
“Còn thứ gì khác ở trong bưu phẩm không?” Giọng cô có chút lạc nhịp, những ngón tay ấy nắm chặt tờ giấy đến nỗi chúng nhăn lại trong tay cô. Gương mặt cô lúc này giống như cái ngày mà họ di chuyển trên chuyến tàu cao tốc Bell Tree, là những con mồi cùng với cảm giác hoảng sợ, và Shinichi biết cái cảm giác, nhưng lại không biết cách nào để thoát khỏi nó khi mà cậu cũng đang cảm thấy điều gì tương tự. “Nhanh kiểm tra! Phải đảm bảo là không có thiết bị nghe lén hay camera nào!”
Cậu nhặt phong bì từ dưới sàn nhà lên bằng khăn tay mình, sau đó mò mẫm vào bên trong để kiểm tra xem còn thứ gì bị sót lại hay không. Đầu ngón tay chạm vào vật nhỏ, Shinichi nhanh chóng bắt lấy và kéo nó ra lòng bàn tay. “Một cái USB.”
“Ai có thể gửi thứ này tới?” Giọng Haibara đứt quãng, Shinichi cầm lấy mảnh giấy lại từ tay cô, quan sát nó một lần nữa. “Sự chú ý của ai? Đây là một lời cảnh cáo hay là đe dọa?”
Đọc lại lần nữa, cậu nhắm mắt và điều chỉnh lại bàn tay đang run rẩy của mình.
“Trực giác nói cho tôi biết đây là một lời cảnh báo từ ai đó, và người đó đang cố gắng đưa cho tôi một lời gợi ý,” cậu nói. “Nếu như đây là một lời đe dọa, ngôn từ phải khắc nghiệt hơn, đúng chứ?”
M.H.
Shinichi tự hỏi nó có nghĩa là gì. Đây sẽ là tên thật, hay nó giống như một trong vô vàn bút danh của Kid, một gợi ý đầy tính trêu chọc về danh tính của người gửi?
“Chúng ta phải đi xuống lầu thôi.” Haibara đã ổn định lại cảm xúc của bản thân, và đột nhiên cậu nhớ tới rằng bản thân mình chỉ định để thứ này cùng với một vài món đồ khác và gửi cho phiên bản lớn hơn của mình. “Đám nhóc sẽ lên đây sớm thôi, chúng ta không nên để chúng nhìn thấy thứ này.”
“Ừ.” Shinichi đút túi chiếc USB, sau đó đẩy tờ giấy về lại phong bì, cậu sẽ đưa nó vào máy cắt nhỏ lúc sau. “Vì chúng ta không biết trong đây chứa thứ gì, tôi sẽ mở nó trong máy tính của tôi, để tránh những nghiên cứu của cậu trong máy tính của bác tiến sĩ bị tìm ra.”
Cậu giấu chiếc phong bì đã bị mở ra dưới bàn làm việc của bác tiến sĩ, sau đó đi theo Haibara ra hành lang và đi xuống cầu thang, nơi mà đám bạn tiểu học của họ đang đợi.
“Sao lâu quá vậy?” Mitsuhiko cằn nhằn, và Shinichi chỉ có thể cố ép bản thân nở nụ cười, bối rối chà xát tóc mình.
“Tớ nhận được điện thoại của mẹ…” Cậu trả lời. “Bà ấy muốn… ừ thì…”
“Bác ấy đã hỏi Edogawa về cuộc hẹn với bác sĩ.” Haibara lên tiếng. Lời giải thích của cô rất trôi chảy, mọi sự hoảng loạn trước kia đều được che giấu như thể nó chưa từng xuất hiện. “Cậu ấy chỉ vừa cúp máy khi mà mình lên tìm cậu ấy.”
“Nếu đó là mẹ cậu, cậu nên nói chuyện với bà ấy lâu hơn.” Ayumi nói sau khi ăn miếng bánh ngọt cuối cùng của mình. Cô bé trông có chút cảm giác tội lỗi khi đã cắt ngang việc đó, trong nhận thức của cô, có lẽ đó là một cuộc đối thoại quan trọng.
“Bà ấy đang ở chỗ khá xa. Mà tớ cũng không thường hay nói chuyện với mẹ.” Cậu hít sâu, sau đó ngồi xuống giữa Ayumi và Genta. “Các cậu giải mã thông báo đến đâu rồi?”
“Mình chẳng hiểu gì cả.” Genta phồng mũi, khoanh tay. “Thông báo của Kid thường không khó đến mức này.”
“Không, nó khó như vậy đấy.” Haibara thẳng thắn. “Chỉ là Edogawa giải quyết nó quá nhanh trước khi các cậu kịp bó tay với nó.”
Có chút ngại ngùng, cậu nhóc nằm thụp xuống sàn nhà, tay chân giang rộng như con sao biển. “Vậy chỉ bọn tớ cách giải đi Conan!”
Shinichi nhặt tờ giấy lên, nhắm mắt lại để cố quên đi sức ảnh hưởng từ sự đe dọa của USB trong túi quần để tập trung vào hành động ngu ngốc mới nhất của Kid. Anh đã từng nói với cậu là mình sẽ suy tính cho một vụ trộm, nhưng Shinichi đã không quá tin tưởng vào lời nói đó.
Chú ý!
Gửi tới ngài cố vấn đáng kính Suzuki của tôi
Trong giai đoạn thứ hai của kẻ thù không đội trời chung với mèo,
Khi mà ngài có thể nhìn thấy hình dạng của nguyên một con thỏ, mà không phải chỉ là cái mũi phớt hồng của nó
Khi mà Genji đánh cắp trái tim của thiếu nữ Fujitsubo khỏi hoàng đế
Thì tôi xin phép được lấy đi Concubine’s Heart từ tay ngài!
Từ những chú chim sơn ca và những bông hoa tử đằng dịu dàng trên lớp áo Junihitoe
Mọi bằng chứng sẽ tan biến vào trong đám mây!
—--------------------------
“Okay,” Shinichi lắc đầu trước sự táo bạo không thể ngờ được của Kid trong việc sử dụng mười hai con giáp, hắn ta đang cố tình liên tưởng mọi người tới vụ án của Shimamoto. Thật đúng là ngu ngốc. “Mitsuhiko, cậu biết gì về lịch sử của Concubine’s Heart không?”
“Người ta đồn rằng đó là một viên đá được truyền xuống trong gia đình hoàng gia trong thời đại Heian, và nó đã được hoàng đế Suzako đem tặng cho người thiếp yêu thích của ngài! Khi bà ấy chết, nó đã bị đánh mất, nhưng khoảng năm mươi năm về trước, người ta lại tìm thấy nó trong một ngôi đền ở trong núi nằm ngoài Kyoto!”
“Như vậy là ngài Suzuki đã mua viên đá ở buổi đấu giá với số tiền cắt cổ rồi,” Subaru lướt những nội dung mới nhất trên điện thoại của anh ấy.
“Ah, vậy thì giải từng câu một nào.” Shinichi đặt tờ giấy xuống và mỉm cười. “Kẻ thù không đội trời chung của mèo là chuột. Nhớ những câu chuyện cổ tích chứ?”
“Bởi vì con chuột đã lừa con mèo khiến nó không thể đến đúng giờ vào buổi tụ họp, nên mèo đã không trở thành một thành viên của mười hai con giáp!” Ayumi vỗ tay. “Cô Kobayashi có kể cho chúng ta câu chuyện đó vào năm ngoái!”
“Trong thời đại Heian, thời gian được chia làm 12 khung giờ, giống như trong mười hai con giáp, mà không phải là 24 tiếng như hiện nay. Chắc các cậu cũng nghe thấy nó trên tin tức, đúng không? Nếu giờ đó là giờ ngọ, nghĩa là buổi chiều. Thời gian của chuột là khoảng từ 11 giờ đêm cho tới 1 giờ sáng.” Cậu giơ lên 4 ngón tay. “Mỗi giờ được chia thành bốn chu kỳ giống nhau. Vậy nên, giai đoạn thứ hai, hoặc chu kỳ thứ hai, của giờ chuột…”
“Là 11 giờ 30 phút!” Mitsuhiko phấn khích la lên, trong lúc Genta giơ bốn ngón tay của cậu và nhìn chằm chằm vào chúng một cách quay cuồng.
“Chính xác.” Shinichi đồng ý. “Và khi nào chúng ta có thể nhìn thấy toàn bộ con thỏ?” Nhận được những cái nhìn ngơ ngác, cậu đành chỉ tay lên cửa sổ về phía bầu trời tối đen. “Cái gì sẽ phô diễn ra một con thỏ vào buổi tối?”
“Mặt trăng,” Mitsuhiko nói, “Vậy chúng ta sẽ chỉ nhìn thấy cả con khi…”
“Vào đêm trăng tròn!” Genta giơ một nắm đấm lên trời. “Mẹ của mình luôn mua bánh gạo vào mỗi khi trăng tròn!” Cậu nhóc hơi chảy nước dãi, và Mitsuhiko đã thúc cùi chỏ vào người cậu cho tới khi Genta lấy lại sự tập trung.
“Phần còn lại thì rắc rối hơn,” Shinichi tiếp tục, suy đoán và loại bỏ những khả năng không thể xảy ra trong vài mili giây. “Trong lời nhắn có tham khảo tới Genji Monogatari, một quyển tiểu thuyết nổi tiếng thời Heian. Dòng cuối cùng, đoạn ‘tan biến vào trong đám mây’, từng xuất hiện trong đầu đề của một chương gần cuối của quyển tiểu thuyết, nhưng chương đó lại không có bất kỳ nội dung nào, và người ta suy đoán nó đại diện cho cái chết của Genji, hoặc là sự biến mất của ông trong cuộc sống đời thường.” Cậu kéo cái nơ trên cổ. “Và Junihitoe là trang phục chính thức của thời đó… Với Kid, điều đó có thể mang nhiều ý nghĩa khác nhau…”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Kommentare