“Cái gì!”
Shinichi trượt xuống khỏi ghế và vội vàng chạy tới chỗ mà Đội thám tử nhí đang tụ tập lại xung quanh tivi, cậu chui ngang qua cánh tay của Genta để có tầm nhìn tốt hơn. “Hắn ta muốn trộm thứ gì đi nữa?”
“Một trong những kho báu đặc biệt của cố vấn Suzuki,” Ayumi trả lời với đôi mắt sáng lấp lánh. “The Concubine’s Heart! Đó là một chiếc lược cài tóc nạm ngọc được đeo bởi một cung nữ trong thời đại Heian!”
“Nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm ra thời gian mà Kid sẽ thực hiện vụ trộm.” Genta bụp nắm đấm vào lòng bàn tay khác của mình.
“Xem ra họ không thể lý giải lời thông báo rồi.” Shinichi nhăn mũi. “Số liệu.”
Tiến sĩ Agasa bước vào với một khay bánh ngọt và sữa tươi. “Đám nhóc các cháu đã giải hết các câu đố mà ta đưa ra chưa?” Ông hỏi, tiếp đó nhìn đến những dòng chữ đã hoàn thành một nửa nằm trên sàn nhà nơi mà họ đang tụ tập lại xung quanh cái tivi. “Các cháu bỏ cuộc rồi à?”
“Kaito Kid lại tiến hành một vụ trộm khác kìa bác tiến sĩ!” Mitsuhiko la lên, rồi bỗng nhiên ỉu xìu như quả bóng bị xẹp hơi. “Nhưng mà rõ ràng là chỉ có Conan được phép tham gia vào nó.”
“Tớ không có ý định tham gia.” Shinichi ngó quanh, sau đó chỉ vào câu đố vẫn còn một nửa chưa được giải đáp. “Các cậu không nên từ bỏ nhanh như vậy.”
“Conan! Làm sao chúng ta có thể tập trung vào câu đố của bác tiến sĩ khi mà thông báo về vụ trộm của Kid chưa được giải đáp.” Giọng điệu chói tai của Ayumi khiến cậu nhăn mặt. “Ai-chan, cậu có thể tìm nó ở trên mạng được không?”
Haibara nhún vai, và với một vài dòng gõ trên bàn phím, một bản in trên mặt giấy xuất hiện. Cô nhặt nó lên, mang đến chỗ bọn họ và đặt xuống trên câu đố vẫn chưa được hoàn thành. Tiến sĩ Agasa, người vẫn đang cầm khay bánh, cảm giác có chút chán khi thấy đội Thám tử nhí chỉ đang chăm chú nhìn vào dòng thông báo của Kid.
“Thông báo đó được đăng trên mạng rồi à?” Shinichi thì thầm với Haibara và nhận cái nhếch mép từ cô nàng.
“Tôi không biết, tôi hack trực tiếp từ email đã được mã hóa của thanh tra Nakamori.” Cô nhún vai. “Tôi không chỉ làm mỗi công việc này cho cậu, thám tử.”
Chuông cửa vang lên, và Shinichi, người không sẵn sàng cho việc cao hứng như ba đứa trẻ tám tuổi này để xem lời thông báo mới nhất của Kid, chạy đến mở cửa trong lúc bác tiến sĩ đang tự thưởng cho mình một tách trà nóng. Cậu kiễng chân lên để nhìn qua mắt mèo trước khi mở rộng cánh cửa ra.
Người ở ngoài cửa là Okiya Subaru, vẫn như thường lệ với một chiếc khăn quàng cổ được quấn chặt và đôi mắt được che hờ sau cặp kính cận. “Anh Subaru!”
“Chào em, Conan! Bác tiến sĩ có ở nhà không?”
“Có đấy ạ.” Shinichi mở to cánh cửa với ngụ ý mời anh ta vào. Nhận được lời mời, Subaru cởi bỏ đôi giày của mình và mang vào đôi dép đi trong nhà. Trong lúc anh ta treo cái áo khoác lên giá treo, Shinichi chú ý thấy anh đang loay hoay với món hàng trên tay mình. “Cái gì thế ạ?”
“Một bưu phẩm được gửi tới nhà hôm nay, cho Kudo Shinichi. Tiến sĩ có nói với anh nếu như thông tin người nhận là Kudo thì cứ mang đến đây để ông ấy chuyển cho cậu ấy.”
“A ha ha… Đúng vậy đó ạ! Tiến sĩ là người duy nhất biết cách nào để liên lạc với anh ấy.” Shinichi vò tay. “Em có thể mang nó đến chỗ với những món đồ khác. Anh có muốn ăn bánh kem với chúng em không ạ? Chúng em đang tìm ra lời nhắn nhủ mà Kaito Kid gửi tới là gì.”
“Anh tưởng em chỉ có hứng thú với những vụ án giết người chứ, Conan?” Subaru mỉm cười, đồng ý đưa cho cậu món đồ trước khi như thói quen điều chỉnh lại kính mắt. “Hay là thứ này có điều gì đó thú vị?”
“Kid là ngoại lệ duy nhất.” Cậu là ngoại lệ duy nhất, trong đầu cậu đột nhiên vang lên âm thanh ấy, giọng điệu đùa giỡn nhẹ nhàng của Kid. Thám tử duy nhất mà tôi sẽ hợp tác cùng. Nhiệt độ trong người bỗng chốc tăng lên, vì một vài lý do mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết, và sau đó cậu ngước lên nhìn người trước mặt mỉm cười. “Dù gì thì, những vụ trộm của Kid cũng rất kích thích! Thật tốt khi có thể vận động não trong một nơi mà không có bất kỳ người nào bị thương.”
“Xem ra đó cũng là một lý do.” Subaru vén tay áo lên khi anh theo Shinichi đi vào ngôi nhà. “Em ốm à?”
“Trông em giống vậy lắm sao?” Sáng hôm nay lúc cậu nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, rõ ràng sắc mặt đã tốt lên rất nhiều. Gương mặt đã mất đi vẻ xanh xao bệnh tật, thậm chí cậu còn có thể ngồi ăn sáng dưới sự quan sát cẩn thận của Ran.
“Ốm đi nhiều.” Sau một khoảng im lặng, anh lên tiếng. “Có chút thiếu sức sống.” Mỉm cười. “Mà thôi, đó cũng không phải là chuyện anh nên quản nhỉ. Chắc là anh nên chào một tiếng?”
Haibara ngước lên khi Shinichi quay trở lại căn phòng khách cùng với Subaru. “Anh Subaru mang tới món hàng của anh Shinichi.”
“Oh?” Haibara trông có vẻ còn rất nghi ngờ, nhưng cô biết tốt hơn nên im lặng thay vì hỏi nó trước mặt người khác.
“Anh Subaru tới giúp tụi em giải lời thông báo của Kid ạ?” Mitsuhiko lên tiếng.
“Yeah!” Genta đồng ý, vết bánh ngọt còn sót lại vươn trên mặt và ngón tay của cậu nhóc. “Khi nói tới mấy thứ bí ẩn và các câu đố, anh Subaru giỏi y như Conan vậy!”
Đúng vậy. Anh ta cũng là một trong số ít người đối xử bình đẳng với Conan cho dù không biết được sự thật về danh tính của cậu. Trong cuộc đời của cậu, có rất ít người giống như vậy, và những điều này khiến cho cậu nhớ tới… Mà, Shinichi cũng có những suy đoán của mình, nhưng cậu hiểu rằng sự quyết đoán rất quan trọng, và lúc này cậu sẽ giữ nó cho riêng mình, mặc dù cậu khá chắc rằng Haibara cũng có những nghi ngờ tương tự.
“Em sẽ mang thứ này lên lầu.” Shinichi ôm chặt món đồ mà Subaru vừa đưa vào ngực mình. Không quá nặng và cậu hoàn toàn có thể kẹp chặt nó bằng bàn tay mình. “Em sẽ quay trở lại nhanh thôi.”
“Nhanh đấy nhá Conan!” Ayumi la lên. “Cái này khó hơn câu đố của bác tiến sĩ nhiều.”
“Rồi, rồi,” Shinichi nhanh chân chạy lên từng bậc cầu thang.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Commentaires