Đoạn đường đi tới căn hộ của Akemi trôi qua một cách mơ hồ. Và trước khi nhận ra, anh đã ngồi trên sofa ở phòng khách đối diện với cô ấy. Khoảng cách đủ gần để anh có thể đưa tay ra phía trên chiếc bàn cà phê để chạm vào cô nếu anh muốn. Căn phòng được chiếu sáng rực rỡ bởi ánh nắng tràn vào từ cửa sổ từ sát đất, mọi thứ tạo cho nó bầu không khí khá vui vẻ mà Shuichi cảm thấy dễ chịu.
Anh thật sự rất muốn đốt điếu thuốc lên, đặc biệt là sau mọi chuyện mà anh vừa được nghe kể, nhưng Akemi ghét mùi thuốc lá trong nhà nên anh đã kìm nén sự thôi thúc đó lại.
Lời giải thích của Akemi về những gì đã xảy ra với cô ấy khiến mọi thứ trở nên hợp lý so với những gì mà Bourbon đã làm mấy ngày gần đây - đó là, không có gì cả.
Rõ ràng đầu tiên Bourbon đã tiếp cận cô ấy trong lúc cô ấy đang lên kế hoạch cho vụ trộm ngân hàng của mình (Shuichi vẫn không thể nào tin tưởng việc Akemi đã làm điều đó, nhưng anh cũng chẳng có quyền để phán xét nó) để cảnh cáo cô về việc Gin không có bất kỳ ý định để cô hay em gái của mình trốn thoát khỏi Tổ chức. Nhưng Akemi từ chối tin tưởng lời cảnh cáo của Gin và tiếp tục tiến hành kế hoạch của mình, và đã bị cảnh sát bắt ngay khoảnh khắc cô vừa tiến vào ngân hàng. Có ai đó - có lẽ là Tổ chức - đã thông báo cho họ.
Trong lúc cô bị bắt nhốt trong tù cùng với đồng bọn của mình chờ đợi cho sự phán xét, bằng cách nào đó Bourbon đã đột nhập vào trạm cảnh sát để tiếp cận cô một lần nữa. Cậu để cho cô nghe một đoạn ghi âm Gin nói về việc đặt bom để giết cô khi cô đang bị giam giữ, như vậy đã quá đủ để khiến cô tin tưởng sự nguy hiểm lần này. Cậu thẳng thừng nói với cô về việc lựa chọn giữa cái chết hay đi cùng với Bourbon. Tất nhiên, cô ấy đã đồng ý vế sau.
Vì vậy, Bourbon đã thành công làm giả cái chết của cô bằng cách sử dụng quả bom của Gin để ngụy trang sau đó tạo lập cho cô một danh tính mới trong thành phố này.
Có một vài chỗ khiến anh thắc mắc trong kế hoạch mà Akemi đã mô tả, như là Bourbon đã tìm đâu ra thi thể để thay thế cho Akemi và thế quái nào mà cậu ta có thể khiến cho quả bom phát nổ mà chỉ gây ra tổn hại về mặt tài sản, nhưng tất nhiên, còn có một vấn đề lớn hơn.
Lý do.
Akemi có nói Bourbon bảo rằng cậu đang trả lại món nợ mà cậu ấy có với mẹ cô ấy, nhưng Shuichi nghi ngờ việc cậu sẽ đi một đoạn đường dài như vậy chỉ vì nghĩa vụ thôi sao.
Được rồi. Bourbon đã đưa ra một kế hoạch phức tạp để làm giả cái chết của Akemi. Rõ ràng nó có hiệu quả với hầu hết người trong Tổ chức, bởi vì tên khốn Gin sẽ không bận tâm đến kiểu thao túng này. Hắn ta sẽ chỉ giết Akemi, rồi giết Shuichi, và nếu hắn biết Bourbon đã làm điều này, hắn cũng sẽ giết cậu.
Thứ khiến anh lo lắng chính là Bourbon lại có kiểu tính cách thích thao túng này. Cậu cho anh một khoảnh khắc hạnh phúc khi được gặp lại Akemi, rồi tiếp đó tiết lộ vị trí của anh cho Gin hay đồng nghiệp nào đó để tới kết liễu anh ngay khi anh có một lý do thật sự để bắt đầu lại cuộc sống. Điều đó sẽ giải thích tại sao Bourbon đã không cố gắng dùng một phương pháp đáng tin hơn để giết anh.
Nhưng Bourbon đã tiếp cận anh vào ngày hôm qua để nói cho anh biết về việc cậu biết sự thật đằng sau cái chết của Scotch. Cậu ấy lẽ ra không còn nhiều lý do cá nhân để giữ ác cảm với Shuichi nữa. Ngoại trừ, anh đoán, là về việc anh đã phản bội Tổ chức, nhưng Bourbon cũng chẳng được tính là một thành viên trung thành nữa là. Cậu ấy đã luôn dùng vũ lực với Shuichi vì coi nó là niềm giải trí của riêng mình hơn bất cứ điều gì khác.
Trừ phi… có phải cuộc đối đầu ngày hôm qua với Bourbon là một bài kiểm tra? Có phải cậu ấy cứu Akemi trong trường hợp Shuichi đã giết Scotch và cậu muốn trả thù một cách thích đáng?
Hoặc cũng có thể Shuichi đã suy nghĩ quá nhiều về nó. Có lẽ Bourbon chỉ muốn Shuichi phải nợ cậu một thứ gì đó. Và việc cứu sống Akemi rõ ràng là một món nợ mà không bao giờ Shuichi có thể trả lại.
Shuichi thở dài. Anh đang định hỏi Akemi về một điều khác - nhưng chính xác thì anh vẫn chưa biết nó là gì, nhưng cảm giác mới lạ của việc thật sự được nói chuyện với cô ấy, nhìn thấy cô ấy vẫn chưa hề phai nhạt - thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía hành lang dẫn đến lối vào.
“Thôi nào, Akai, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều như vậy. Trí thông minh của anh không phải chỉ có nhiêu đó.”
Đầu Shuichi quay phắt lại về hướng cửa ra vào. Bourbon đứng ở đó, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bức tường và nở nụ cười trên môi. Shuichi lén lút đút tay vào túi quần để nhấn một vài nút trên điện thoại của mình.
“Bourbon-san!” Tiếng Akemi vang lên ngạc nhiên, không có bất kỳ sự nghi ngờ hay lo lắng xuất hiện trong giọng nói đó.
“Bourbon,” Shuichi chào, âm thanh rõ ràng thận trọng hơn. Anh khẽ nhăn mặt, cảm thấy thật mâu thuẫn.
Anh… Anh không biết làm cách nào để trả lại món nợ cậu đã cứu lấy Akemi. Và đồng thời, Bourbon cũng biết lấy điều đó. Và việc Shuichi sợ hãi khi nghĩ về những thứ mà Bourbon có thể yêu cầu anh để hoàn trả lại việc cho phép anh và Akemi gặp lại nhau… và những gì mà cậu ấy có thể làm nếu Shuichi từ chối, bởi vì bất kể biết ơn đến như thế nào, anh sẽ không bao giờ ra tay giúp tổ chức vì điều đó.
Shuichi cần phải đưa Akemi ra khỏi tay Bourbon càng sớm càng tốt.
Bourbon buông tay ra khỏi tường và đi vòng lại gần hai người họ. Cậu dừng lại trước bàn cà phê và liếc nhìn Shuichi rồi thở dài.
Cậu hỏi, giọng điệu mỉa mai, “Biểu cảm gì vậy Akai? Tôi còn không nhận được lời ‘cảm ơn’ vì đã để anh gặp được người yêu của anh sao?”
Shuichi chỉ nheo mắt lại.
Mặc dù câu nói của Bourbon nhắc anh nhớ về một thứ - ngày hôm qua, khi anh hỏi ý của Bourbon có phải chỉ Gin khi cậu ấy đề cập đến ‘người tình’ hay không, Shuichi đã cho rằng câu trả lời là có khi Bourbon không nói trực diện về điều đó, nhưng…
“Ngày hôm qua, khi cậu nói cậu ở đó là vì ‘người tình’ của tôi…” Shuichi nói thật cẩn thận.
Bourbon bật ra tràng cười rạng rỡ đến đáng lo ngại và nói, “đúng vậy, tôi đã nghĩ anh sẽ nghĩ tới Gin, nhưng chà,” Bourbon nhún vai, “cũng bởi vì tôi không nghĩ anh sẽ tin tưởng tôi về Miyano-san trừ phi anh nhìn thấy cô ấy đứng trước mặt anh bằng xương bằng thịt. Mà cũng có thể không đến nỗi như vậy, nhưng chắc chắn không phải ngay lúc đầu.”
Shuichi hơi nhẹ nhõm vì Bourbon không nghĩ rằng anh ấy thực sự coi Gin thành người tình của mình, nhưng cũng hơi băn khoăn vì những tác động của nó đối với an ninh của FBI. Anh chắc chắn Jodie không phải là kẻ phản bội, nhưng anh cần phải hỏi liệu cô ấy có nói với ai về biệt danh mà Shuichi dành riêng cho Gin. Hy vọng họ có có thể tìm ra nơi rò rỉ nó.
Bourbon dựa sát vào Akemi hơn, hai tay chắp sau lưng và nở nụ cười thích thú với cô. Bằng một giọng thầm thì, cậu hỏi, “này, Miyano-san, Akai có nói cho cô biết về biệt danh mà anh ta đặt cho Gin chưa?”
“Chờ chút, Bourbon…” Shuichi cố gắng cắt ngang Bourbon, nhưng không có chút tác dụng nào cả.
“Viết là kẻ thù nhưng đọc là người yêu,” Bourbon trích dẫn và cười khúc khích. Mắt Shuichi mở to. “Không phải quá khập khiễng sao?”
Shuichi… chỉ từng sử dụng nguyên văn câu nói một lần trong đầu mình. Mặc dù nó không thể coi là sự trùng hợp ngẫu nhiên, bởi vì cụm từ đó cũng khá phổ biến trong Tiếng Nhật.
“Có lẽ đã từng,” Akemi cười nhẹ. Cô nhìn Shuichi đầy trìu mến. “Nhưng tôi nghĩ nó khá dễ thương.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Bourbon nói, giọng vẫn trong sáng như bình thường. Cậu đứng thẳng dậy, không hề có sợi tóc nào lệch khỏi vị trí vốn có của nó. Nhưng Shuichi không hề bỏ qua cái nheo mắt mơ hồ của Bourbon và cái mím môi dường như không thể nhận ra của cậu ấy.
Tuy nhiên, Bourbon không thể hiện ra sự không hài lòng của mình thêm nữa. Cậu chỉ hướng ánh mắt kiêu kỳ của mình về phía Shuichi và nói, “Tôi vẫn đang chờ đợi lời cảm ơn đó, Akai.”
“Tại sao cậu lại cứu cô ấy?” Shuichi không trả lời.
“Chậc, anh luôn là một thằng khốn vô ơn,” Bourbon tặc lưỡi nói. “Được rồi, anh không cần phải cảm ơn tôi. Đừng hiểu lầm, không phải tôi làm điều này vì anh. Tôi cứu Miyano-san chỉ bởi vì tôi mắc nợ Elena-san. Hết rồi.”
Vậy là cậu ấy vẫn dùng câu chuyện đó. Shuichi nheo mắt nhìn Bourbon, nhưng trước khi anh kịp nói thêm điều gì khác, Bourbon đã thở dài bực bội.
“Tôi có cần phải nói rõ với anh mọi thứ không Akai?” Bourbon gắt gỏng, vẻ mặt trở nên cau có. “Tôi biết anh không ngu ngốc, vậy nên hãy sử dụng bộ não vô dụng đó của anh đi. Gặp Miyano-san khiến tế bào não của anh teo rồi à?”
Chẳng phải Bourbon vừa chào anh bằng việc nói anh đừng suy nghĩ quá nhiều bởi vì anh rất ngu ngốc sao? Bourbon thật sự cần phải thống nhất suy nghĩ của mình.
Mà cũng đúng, Bourbon luôn có thói quen chuyển từ tính cách lạnh lùng kiêu kỳ thường ngày sang tính cách nóng nảy đòi hỏi này nếu bản thân cảm thấy khó chịu. Shuichi đôi khi quên mất Bourbon đã phải chịu đựng nỗi đau lớn như thế nào.
(Mặc dù vậy, anh vẫn không thể quên được cảm giác hoài niệm trào dâng trong mình. Anh đã không thấy Bourbon hành động như vậy kể từ khi Scotch qua đời và họ cũng không còn thực sự làm việc cùng nhau nữa.)
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments