Đôi lúc vào giữa đêm Ran sẽ gặp vài cơn ác mộng. Những giấc mộng gào thét đáng sợ ấy khiến cho Shinichi phải rời giường và ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay cô cho tới khi người trên giường yên tĩnh trở lại.
Khi lớn lên, Ran không thường xuyên phải thức giấc vì những thứ như vậy. Cô đã từng tưởng tượng mình là một nàng công chúa, hay là sẽ đi một vài cuộc thám hiểm giống như Indiana Jones, và rồi ngày kế tiếp trên đường đến trường cô sẽ kể cho Shinichi về những ngôi đền mà cô đã khám phá hay là về người hiệp sĩ cô đã phải bảo vệ khỏi những con rồng cưng mình của mình.
Nhưng gần đây Ran lại liên tục gặp ác mộng. Đôi lúc là cảnh mẹ bị bắn trong ngày nào đó mà họ cùng nhau đi xử lý vụ án với bố cô. Đôi khi lại là ông Mori và nó đã khiến cô phải la hét bật dậy ngồi trên giường với lớp mồ hôi lạnh trên lưng. Có đôi khi… đôi khi đôi môi cô thì thầm tên Shinichi. Shinichi đừng chết hoặc là Shinichi coi chừng. Và những lúc ngồi bên cạnh ấy, cậu biết rằng đó là những điều đã diễn ra ở Tropical Land, khi người bạn thân nhất của cô biến mất và thay vào đó là sự xuất hiện của Conan, một cậu nhóc liên tục kéo người bố say xỉn của cô ấy vào những vụ án mà không bao giờ ông ta sẽ có thể giải quyết nếu như không có khả năng suy luận của cậu, đồng thời đẩy Ran vào hết trường hợp nguy hiểm này đến tình huống nguy hiểm khác trong lúc phải liên tục quan sát cậu để không khiến tính tò mò của bản thân đi vào những con đường nguy hiểm.
Đêm nay cũng giống như những đêm khác. Shinichi, người đã thức dậy, trong lúc đang suy nghĩ tới cách nào khiến cho chiếc kính một tròng đã bị gắn chặt vào gương mặt be bét của Takizawa, tiến tới ngồi xuống bên cạnh giường của Ran cho tới khi cô nàng cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng tồi tệ nào đó với đôi mắt đỏ ngầu và ẩm ướt.
“Shinichi?” Cô nháy mắt để làm rõ tầm nhìn trước mặt. “Là em à Conan?” Cô mỉm cười nhưng âm thanh phát ra lại như tiếng nức nở. “Tất nhiên là em rồi, Shinichi lớn hơn em nhiều mà, đúng chứ?” Cô vươn tay nắm lấy tay cậu. “Hơn nữa, bố cũng sẽ không bao giờ cho phép Shinichi tiến vào phòng của chị. Em có nghĩ đó là điều duy nhất khiến ông ấy tỉnh dậy giữa giấc ngủ hay không?”
“Chị có ổn không, chị Ran?” Shinichi cất tiếng và được đáp lại bằng cái gật đầu, mái tóc có chút ướt của cô ấy rơi lung tung trên gối đầu.
“Ừ. Chị không sao cả. Em không cần phải thức dậy chỉ vì một cơn ác mộng vớ vẩn đâu.”
“Chị đã mơ thấy gì vậy ạ?” Shinichi tiến người lên trên chiếc giường cho tới khi có thể nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt ấy ngập tràn nỗi lo lắng và cơn buồn ngủ còn sót lại. Cậu kéo lấy mái tóc dính vào đôi mắt kia và nhìn nó mở to trước hành động vừa rồi.
“Chị đã ở Tropical Land với Shinichi. Tụi chị đang ở trên tàu lượn siêu tốc, và khi nó đi qua một đường hầm tối tăm, chị đã mò mẫm bàn tay của cậu ấy. Nhưng không có gì ở đó cả. Khi đường hầm cuối cùng cũng kết thúc, khi chị có thể nhìn thấy lại ánh sáng, Shinichi đã đi rồi?”
“Đi rồi?” Bàn tay của cậu không đủ lên để ôm lấy má cô ấy. Đôi mắt kia cũng không nhìn về phía cậu, nó đang tập trung về chiếc bàn học, nơi có một bức ảnh được đặt trên đó, cánh tay Shinichi vòng qua vai cô, và cả hai người đều tươi cười hạnh phúc.
“Chỉ là… đi rồi. Biến mất vào không khí.” Cô thở dài. “Cũng không giống như là cơn ác mộng, bởi vì nó thực sự đã xảy ra.”
“Chị ngủ lại tiếp được chứ?” Cậu không quá bận tâm đến những lời nói và thái độ có chút trẻ con của cô ấy. Ran còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, và cậu cũng không nên đặt nặng những lời nói đó ở trong lòng, nhất là lúc này, khi cậu không có cách nào trở thành người mà cô ấy muốn cho dù cô có biết sự thật hay không.
“Em không cần phải quá lo lắng cho chị.” Cô lầm bầm với đôi mắt gần như đã đóng lại. Có vẻ như đôi mắt kia không thể mở thêm được nữa, lời nói phát ra đã có chút mơ hồ và không phân biệt được. “Hãy để chị làm những việc như vậy. Lo cho mẹ, bố, Shinichi và cả em.”
“Anh Shinichi bảo em phải chăm sóc cho chị.” Nụ cười của cậu thật méo mó. “Đó là trách nhiệm của em. Em ước gì mình có thể làm tốt hơn nữa.”
“Chị có thể tự chăm sóc cho mình.” Cô nắm lấy bàn tay vẫn còn đang đặt trên má mình và siết chặt nó. “Em có muốn ngủ với chị không?”
Thật lòng câu trả lời là có. Cậu muốn lắng nghe nhịp tim từ từ ổn định kia, khi cô chìm sâu vào giấc ngủ, khi chỉ mơ thấy về những con sư tử đang được thuần hóa, hay khi vô địch chung kết karate hay là trở thành một nàng công chúa. Nhưng một ngày nào đó, một ngày khi cậu… khi cậu không còn ở đây nữa, có lẽ sẽ có người nói với cô ấy rằng Conan chính là cậu, và khi ngày đó tới, cậu muốn chắc chắn rằng mình đã làm mọi chuyện có thể cũng như dự đoán được mọi tình huống có thể xảy ra. Và những việc đó cũng bao gồm cả việc cậu đã chấp nhận từ bỏ yêu cầu trái tim vẫn hướng về mình của Ran.
“Em sẽ về phòng của mình.” Cậu nói, thật nhẹ nhàng. “Ngủ ngon nhé, chị Ran.”
“Ngủ ngon.” Cô thì thầm lại, và dường như cậu có thể nghe được ở đằng sau đó khao khát được vang lên một cái tên nhưng mãi vẫn không thốt lên được. “Cảm ơn em.”
Vì chuyện gì? Shinichi nghĩ, rồi khiến bản thân cũng không có cách nào chợp mắt mãi cho tới khi mặt trời bắt đầu lo hiện ra những tia sáng trên bầu trời.
*** Shinichi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau và phát hiện một tin nhắn từ Heiji đong đầy những thán từ không hay lắm cùng với những lời cảnh cáo không nên đột nhiên thông báo một hiện trường bị bắn hạ bởi khẩu súng ngắn khi cậu ta còn đang rắc rối loanh quanh tại hiện trường vụ án một mình.
Cậu gọi tới trung tâm cảnh sát sau giờ học vào buổi chiều hôm đó, khi mà ông Mori đã nhận được thông tin về vụ án, nhưng không điều gì mới được phát hiện. Không có bất kỳ người pháp y nào khi khám nghiệm xác nhận việc khẩu súng được tìm thấy bên dưới lối thoát hiểm được cho là hung khí thật sự của vụ án. Takizawa không có điện thoại và cũng không tìm ra mối liên hệ nào giữa ông ta với Scarlett Shimamoto.
“Chúng tôi có điều tra ra là đồng hồ bỏ túi của Takizawa đã bị đánh cắp.” Takagi thông báo cho cậu khi Shinichi thúc giục thêm một vài chi tiết về nạn nhân. “Anh ta không có gia đình, nhưng có một nhân viên làm việc bán thời gian phụ trách việc lau dọn có tới thông báo cho chúng tôi biết cái đồng hồ đó được gọi là ‘Cardinal’.” Takagi có chút chật vật khi gặp phải từ Tiếng Anh. “Và nói rằng chúng ta có thể nhận ra nó khi đồng hồ được mở ra trong bóng tối, mặt đồng hồ sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ.”
Những việc đó không cung cấp thêm quá nhiều thông tin khi mà cậu và Kid đều đã nghi ngờ ra được - cái đồng hồ đó có liên quan tới ‘Lady Red’ của Scarlett Shimamoto, và rằng một người nào đó muốn có được cả hai món đồ, cùng với sự chú ý của Kid.
Phần mềm nhận diện khuôn mặt cũng không tìm ra bất kỳ thông tin nào.
“Không có gì trên các máy chủ của FBI hoặc trong bất kỳ cơ sở nào của Nhật Bản ngoài thông tin nhận dạng quốc gia của anh, tất cả đều khớp với dữ liệu mà cảnh sát đã tìm thấy.” Haibara thở dài, bỏ cuốn bài tập toán tối hôm qua vào cặp sách. “Takizawa Morisuke, còn được biết với cái tên Morris Takizawa, một người đàn ông sáu mươi ba tuổi có một căn hộ đắt tiền cách cửa hàng tuy nhỏ nhưng khá nổi tiếng ở phố Chuo của anh ta khoảng ba mươi phút. Không vợ, không con nhưng có rất nhiều người bạn ở nước ngoài. Ông ta hình như đã học đại học ở London. Cuối cùng là không có bất kỳ hành động nào vi phạm pháp luật hoặc tương tự như vậy.”
“Thật sự?” Shinichi thắt chặt dây giày khi cô nàng mặc lên chiếc áo khoác. “Không có bất cứ gì?”
“Hoàn toàn trong sạch.” Haibara chắc chắn. “Đi thôi Edogawa, chúng ta sẽ trễ học đấy.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Kommentarer