top of page
Moonlightl

Chương 37: Người mới

Khi thông báo điểm đến, Kid nhẹ nhàng đẩy Shinichi xuống khỏi đùi mình, đứng dậy và gom túi xách của mình lên trong khi cậu đeo lại chiếc ba lô. Cậu có chút cảm giác chóng mặt, nhưng thật may là anh đã nắm lấy khuỷu tay để giúp cậu thăng bằng lại.

“Cậu không cần phải xuống nữa.” Shinichi cố gắng để bản thân thoát khỏi cơn chóng mặt. “Tốn mất có mười phút để tới nơi thôi.”

“Tôi tưởng là tôi đã hứa với cảnh sát Sato là sẽ đưa cậu về nhà?” Thật nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến Shinichi không thể kéo cánh tay mình ra.

“Chúng ta đã nói xong về những tờ hóa đơn.” Đứng trước cánh cửa, cậu nhìn gương mặt của Kid qua chiếc kính không độ. “Tôi cũng không phải là một đứa trẻ cần được hộ tống về nhà.”

“Cậu không cần phải liên tục nhắc nhở tôi về điều đó.” Kid đặt một tay mình vai Shinichi, ngón tay nhẹ nhàng chà xát vùng gáy sau cổ cậu, sau đó cuộn lại vào mảnh khóa kéo áo khoác bằng kim loại nằm ngay dưới vùng xương quai xanh. “Tôi nhận thức rất rõ điều này.”

Cái cách mà anh ta nói những lời đó khiến lưỡi cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu, đôi môi chợt cảm thấy khô khốc nên cậu đã không trả lời, chỉ vội vàng bước xuống tàu ngay sau khi cánh cửa vừa được mở ra, mặc dù biết rằng Kid hoàn toàn có thể bắt kịp theo.

Con đường bước tới văn phòng thật tĩnh lặng, và Shinichi đã quan sát Kid qua khóe mắt của mình. Anh chưa từng đi đàng hoàng trong suốt quá trình mà cứ tiếp tục chơi đùa với đồng 5 yên, khiến cho nó xuất hiện rồi lại biến mất, lặp lại nhiều lần như vậy và đến cuối cùng làm cho nó biến mất hoàn toàn. Nhưng đến lúc cả hai đứng trước cửa tiệm Poirot, Kid nhướng người tới và kéo ra đồng 5 yên từ phía sau tai Shinichi và đưa nó cho cậu. “Cho cậu thám tử yêu quý của tôi, không đâu thoải mái hơn ngôi nhà của mình nhỉ!”

“Làm cách nào để tôi có thể liên lạc với cậu?” Shinichi hỏi khi Kid dần quay người rời đi, ánh mắt tập trung vào nơi có dòng chữ VĂN PHÒNG THÁM TỬ MORI bằng chữ Kanji màu đen trái ngược với ánh sáng đang tỏa ra khắp căn phòng.

“Tôi sẽ gọi tới cho cậu sau. Nó sẽ không quá lâu đâu.”

“Cậu tốt nhất không nên chuẩn bị cho một vụ trộm nào khác.” Shinichi híp mắt mình lại một cách nghi ngờ. “Cậu thật sự nghĩ điều đó là ý tưởng hay khi một người nào đó đang lên kế hoạch để tiêu diệt cậu hay sao?”

“Mọi người luôn muốn tiêu diệt tôi, thám tử à. Tôi không muốn khiến người khác sẽ cảm thấy chán nản khi sự tập trung của tôi đặt lên vấn đề khác. Sự buồn chán là một sát thủ nguy hiểm.”

“Vậy những tên bắn tỉa đó tại văn phòng lưu trữ…”

Kid đưa một ngón tay lên môi cậu, ngăn chặn những lời nói tiếp theo. “Chờ đợi thông báo của tôi.” Sau đó tựa như một làn khói, anh biến mất, không còn bất cứ người nào đang đứng ở vị trí mà chưa đầy một giây trước vốn còn có người đang đứng đó. Shinichi ngước nhìn lên bầu trời và nhìn thấy tàu lượn tam giác trắng rực rỡ trong bầu trời đêm.

“Cậu tốt nhất chỉ nên đùa giỡn.” Shinichi càu nhàu, và với một tiếng thở dài, cậu tiến bước lên những bậc cầu thang, mở cửa văn phòng và la lên một tiếng Em về rồi! Và tất nhiên tiếp theo sẽ là tiếng Ran vội vàng đi ra khỏi phòng với bàn tay chống hông kèm theo ý định ‘hỏi tội’ cậu.

“Tại sao em không nói với chị là em có cuộc hẹn với bác sĩ? Chị sẽ đưa em đi!” Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu, mái tóc rơi qua bờ vai, và Shinichi chỉ biết mỉm cười lo lắng. “Conan, em đã ốm suốt một tuần rồi đó!”

“Khi tới trường rồi em mới nhớ ra! Mẹ có gửi tin nhắn cho em vào tuần trước nhưng em quên mất việc mình phải đi!”

Ran thở dài và chọt nhẹ đầu ngón tay lên người cậu. “Em đúng là một đứa trẻ rất có tính tự lập đấy.”

Khoảng cách giữa hai người gần như khoảng cách vừa ban nãy của cậu và Kid, Shinichi có đỏ mặt nhưng trái tim cậu không còn đập nhanh nữa, hay nói cách khác nó không giống với tốc độ khi cậu ở bên người kia. Có lẽ bởi vì cậu đã quá biết rõ Ran và cảm thấy thoải mái hơn khi ở gần bên cô ấy. Hai người đã ở khoảng cách gần như thế này cả ngàn lần, trong khi Kid chỉ là một người hoàn toàn mới lạ khi bước vào vòng tròn an toàn ấy của cậu.

“Em xin lỗi. Em đã tự ý làm mọi chuyện một mình.”

“Nhưng mà em cần đến bác sĩ riêng để làm gì nhỉ?” Ran đứng dậy. “Đi vào bếp thôi nào, chị có để dành đồ ăn tối cho em đấy.”

Shinichi liếc nhìn sang đồng hồ. Đã quá chín giờ, và cậu phải thức dậy vào năm giờ rưỡi sáng ngày mai để đi học. Cậu đã tốn khá nhiều thời gian mới về đến nhà. “Em cũng không biết nữa.” Cậu nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện. “Nhưng mà chị Katsumi cũng ở đó. Lâu lắm rồi em mới gặp lại chị ấy. Sau đó em đột nhiên gặp bác Megure, cô Sato và chú Chiba trong một vụ án mạng.”

“Lại vụ án?” Ran múc một ít cơm từ nồi cơm điện bỏ vào một cái bát nhỏ, sau đó đặt nó xuống bàn chỗ mà Shinichi hay ngồi thường ngày. “Còn nữa, Katsumi là ai?” Cô dọn những món ăn đã để dành lại trước mặt cậu.

Shinichi gắp một ít rau, “À. Chị ấy là con của bạn mẹ em…” Và cắn một miếng bí. Vẫn còn giòn. “Chị Ran, món này ngon quá đi mất!”

“Em là đứa trẻ duy nhất mà chị thấy thích ăn rau đấy.” Ran ngồi xuống bên cạnh cậu. “Làm sao em lại gặp án mạng nữa rồi?”

“Đồng hồ của em đột nhiên dở chứng, vậy nên chị Katsumi và em đã tới tiệm sửa đồng hồ gần đó. Nhưng mà khi tới nơi thì ông ta đã chết rồi.”

Cô có chút ngán ngẩm. “Sao em lại hay gặp vụ án nhiều như bố và Shinichi vậy ta? Thật không hiểu nổi!” Nhưng sau đó nụ cười chợt nở trên môi. “Nhưng chị đoán đó có lẽ là do máu thám tử trong em nhỉ?”

“Chắc vậy đấy ạ!” Shinichi mỉm cười rạng rỡ. “Không chỉ vậy đâu, hóa ra người giết ông ấy có khi còn là hung thủ trong vụ Scarlett Shimamoto nữa. Hung thủ đã để lại một cái mũ và kính một tròng tại hiện trường vụ án.”

“Trời đất, thật vậy sao?” Ran cắn môi. “Chị hy vọng là Kid thật sự không liên quan đến vụ án này.”

“Không liên quan đến anh ấy đâu ạ.” Shinichi cắn một miếng gà chiên. “Kaito Kid là một tên trộm, và cũng chỉ là một tên trộm. Anh ta chắc chắn có thể tạo ra một vài thứ, nhưng chị biết đấy… không phải như vậy.”

“Hắn ta đã từng chọc súng điện vào em đấy.” Ran đập tay xuống bàn. “Còn lột đồ của Masumi trong nhà vệ sinh nam nữa.”

Hắn còn tạo ra một bản sao y hệt đồ nội y của cậu và mặc chúng đấy. Shinichi thầm nghĩ, nhưng cậu biết tốt hơn hết là không thốt ra lời đó. “Em chưa từng nói hắn ta không phải là một tên biến thái. Nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không là kẻ giết người.”

“Ừ. Em nói đúng.” Cô chống hai tay lên mặt mình. Bộ đồ ngủ thường ngày đã được mặc sẵn, màu hồng phớt nhẹ trong lớp vải mềm, lớp trang điểm cũng đã được xóa bỏ. Thật xinh đẹp. Và cậu thầm ước mình có thể kéo vài sợi tóc rơi vào trước mắt cô ấy để có thể đặt nụ hôn lên đó. “Nhanh chóng hoàn thành sau bữa ăn để đi ngủ đi nhé. Em có thể kể cho chị về vụ án vào ngày mai được chứ. Còn hôm nay em có bài tập nào không?”

Mãi cho đến khi cô giục cậu vào nhà tắm, đưa bộ đồ ngủ đã được ủi phẳng phiu và đóng cửa lại, Shinichi mới có thể lôi chiếc điện thoại ra để nhắn tin với Heiji. Ngay lúc cậu đang lôi chiếc điện thoại ra, một thứ gì đó rớt ra khỏi túi và rơi trên sàn nhà. Shinichi nhặt nó lên và nhận ra rằng đó là một tấm ảnh được lấy từ phòng làm việc ở hiện trường vụ án.

Cậu nháy mắt hai lần trước khi lật ngược mặt nó lại và thấy một tờ giấy ghi chú nhỏ được dán ở mặt sau. Đó là một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc mà người ghi ra chỉ có thể là Kid 'Dành cho người nhận diện gương mặt FBI của cậu' kèm theo đó là một trái tim.

“Từ khi nào mà…?” Shinichi lắc đầu để loại bỏ suy nghĩ đó, đặt cả điện thoại và tấm ảnh lên bồn rửa mặt. “Tên đó thật là…”

Nhưng mà tấm ảnh này thật sự có ích. Cậu cố gắng chống đỡ không lộ ra nụ cười, và gửi một bức thư mới tới cho Heiji. Cậu nghĩ hôm nay có lẽ chỉ sử dụng hệ mã chuyển dịch Caesar để Heiji có thể vận dụng hết mọi khả năng thám tử của mình hiểu được vấn đề mà cậu đang nói tới.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


111 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentários


bottom of page