“À… Nhưng không phải cậu đã hứa với thanh tra Sato là sẽ đưa tôi về tận nhà sao, chị Katsumi?” Xoay xoay cái thẻ tàu điện ngầm, Shinichi tinh nghịch nhìn Kid. “Thật là không thanh lịch chút nào khi thất hứa với lời nói của mình như vậy.”
“Tên nhóc láu cá nhà cậu.” Kid rút thẻ tàu của mình ra. “Tôi tưởng cậu không muốn tôi đi theo?”
“Thật ra thì tôi muốn cậu đi kiểm tra đống hóa đơn chuyển phát đó với tôi.” Shinichi ngước lên để xác nhận số trên bản điện tử, nhưng có vẻ như Kid đã biết nơi tiếp theo mà họ nên đi đến, mà cậu thì cũng không có vấn đề gì với việc đi theo anh ta cả.
“Cậu cảm thấy có điều đáng nghi? Với lại, tôi có tác dụng gì khi đi với cậu?” Anh nhìn xuống cậu mỉm cười. “Mặc dù là hôm nay tôi đã đi theo cậu, nhưng tôi không phải là người sẽ tháo gỡ các bí ẩn, tôi thích thú với việc tạo ra chúng…”
“Cậu biết nói tiếng Pháp.” Shinichi chen vào. “Tôi đã không chú ý, nhưng tôi có thấy hầu hết các tờ giấy đều không được viết bằng tiếng Nhật. Nếu như nó được viết bằng tiếng Anh, thì đã không có quá nhiều vấn đề xảy ra, nhưng tôi không biết tiếng Pháp.”
“Vậy là cậu đang thừa nhận cậu cần sự giúp đỡ của tôi, đúng không thám tử?”
“Cậu đang ở đây. Và tôi cũng sẽ đảm bảo mình sẽ sử dụng cậu thật có ích.”
“Vậy mà tôi đã nghĩ cậu sẽ dần trở thành cộng sự của tôi nữa chứ.”
“Đừng có tự đề cao bản thân mình.”
Chỉ còn một chỗ trống trên tàu điện ngầm và Kid đã ngồi xuống đó sau khi chắc chắn là không còn người lớn tuổi nào chưa có chỗ ngồi. Cậu dự định sẽ đứng trước Kid nhưng anh đã dời chiếc túi và đặt nó vào khoảng trống giữa mình và người phụ nữ mang thai bên cạnh, sau đó ôm cậu ngồi lên đùi mình.
Shinichi bất ngờ thốt lên đầy ngạc nhiên khi cậu nhận ra ba lô của mình đang mắc kẹt ở bên dưới hai chân của Kid, và còn bản thân cậu thì một lần nữa, lại ở quá gần người này.
“Cậu đang làm cái quái gì vậy?” Shinichi cáu gắt khi cảm nhận được một trong những cánh tay của người phía sau ôm lấy hông mình còn một bàn tay lại để bên cạnh chân trái cậu, cằm thì gác lên vai mình.
“Bằng cách này chúng ta đồng thời có thể xem điện thoại của cậu mà đảm bảo người khác sẽ không nhìn thấy nội dung trên đó.” Kid giải thích, lồng ngực chạm đến bờ lưng cậu thật mạnh mẽ và ấm áp. “Suy nghĩ chút đi nào thám tử.”
“Sao cũng được.” Cậu lầm bầm, di chuyển trên đùi anh để lôi ra khỏi túi chiếc điện thoại của mình. Xoay người một chút để điều chỉnh vị trí thoải mái hơn, Shinichi phớt lờ đi cánh tay vẫn đang ôm chặt mình và bắt đầu lật qua những tấm ảnh mà họ đã chụp ở hiện trường, cố gắng để gương mặt không đỏ bừng lên.
“Cậu nóng quá.” Giọng nói kia đã mất đi sự đùa giỡn thường ngày. “Còn ốm nữa.”
“Lo lắng cho bản thân cậu là được.”
“Tôi không nghĩ là quý cô Mori yêu quý của cậu là người sẽ để cho một cậu nhóc còn đang bệnh trong người lang thang xung quanh những con phố xa xôi một mình.”
“Hôm nay cô ấy có buổi luyện Karate, nếu không tôi cũng không có cơ hội để rời đi.” Cậu thử quay đầu nhưng gương mặt của ai kia lại nằm ngay ở đó. Bỏ cuộc, Shinichi thả người lại vào vòng tay của anh ta. “Tôi cũng không bị ốm. Hoặc ít nhất là không đến nỗi phải nằm một chỗ và chờ đợi người chăm sóc.”
“Cách mà cậu làm việc khi ở trạng thái hiệu quả có chút khác biệt so với một cậu bé tám tuổi bình thường đấy. Nhớ tự bảo vệ sức khỏe mình.”
“Tôi đã nghe quá nhiều những lời bảo mình phải ngồi im một chỗ rồi.” Shinichi nói bất thình lình. Và Kid đã giữ im lặng khi cậu mở khóa chiếc điện thoại của mình. Shinichi lướt nhanh qua những bức ảnh cho tới khi thấy được tờ hóa đơn đầu tiên và phóng to nó lên. “Takizawa Morisuke rõ ràng là người nhận hàng.” Shinichi kéo hình ảnh phóng to trên màn hình tập trung về người gửi. “Baal Villon?” Cái tên này nghe rất quen tai, nhưng cậu không nhớ đã nghe thấy nó ở chỗ nào. “Tôi đã từng nghe thấy nó trước đây.”
Tiếng cười lặng lẽ của Kid khẽ chạy dọc theo sống lưng cậu. “Cậu có biết nhiều về nhà hát không?”
“Cái gì?” Shinichi cố quay đầu mình lại một lần nữa, nhưng gương mặt của ai kia quá gần, và mũi của cậu khẽ chạm tới má của Kid. Đó là một hành động thân mật đến giật mình và cậu đã nhanh chóng rụt người lại.
“Nhà hát! Nơi mà những vở kịch hay opera và các buổi biểu diễn nghệ thuật.” Cánh tay vòng qua hông của Shinichi hơi nới lỏng, và dường như Shinichi có thể cảm nhận được ngón tay thon gầy kia đang chơi đùa với nút kéo áo khoác cậu.
“Không… Không quá nhiều.”
“Cái tên này…” Lời nói của Kid khiến cho cổ cậu cảm giác có chút nhột, đồng thời hơi thở ấm nóng lại khiến cậu nổi da gà. “bắt nguồn từ hai thứ. ‘Baal’ đến từ vở kịch của Bertolt Brecht, nó nói về một nhà thơ sống ngoài vòng pháp luật. Và ‘Villon’ từ Francois Villon, ông ta được dựa vào tên của một tên tội phạm người Paris ngoài đời thật.”
"Le Grand Testament!" Shinichi ngạc nhiên thốt lên, và bàn tay đặt nhẹ trên đùi cậu trước đó gõ từng nhịp thật chậm rãi.
“Giỏi lắm, thám tử.” Anh cười khúc khích. “Tôi không hề biết là cậu cũng có đọc các bài thơ về thời trung cổ Pháp đấy.”
Shinichi cũng chưa từng nghĩ rằng Kid sẽ biết về nó. Nhưng người này luôn là một hộp quà đầy bí ẩn và luôn đem tới cho người ta hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cậu tự hỏi Kid sẽ sử dụng trí thông minh đó cho điều gì ngoài việc tạo ra những màn ảo thuật phức tạp.
“Tôi không biết về nó…” Shinichi ghét cái cảm giác khi nhận thấy sự gần gũi và ấm áp của người đằng sau. “Là mẹ tôi.” Cậu liếm môi. “Vậy tên là giả, nhưng từ địa chỉ, chúng ta có thể tìm ra điều gì không?”
“Có là là một thùng thư bưu điện nào đó. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn nó. Đầu tiên, chọn bưu điện ở một nơi không gần khu dân cư, sau đó chỉ việc để email ở đó, nó đồng thời sẽ trở thành nơi nhận và gửi bưu phẩm của tôi.” Anh hơi dựa người ra sau, một tiếng ực nhỏ bé vang lên khi cậu hít sâu một hơi. Hương hoa nhài. Đó là nước hoa hay là mùi hương từ mấy món trang điểm của Kid vậy nhỉ?
“Tôi biết một người có lẽ có thể làm việc xung quanh đó.” Shinichi đóng điện thoại lại.
“Phá luật sao? Cậu quả là một thám tử nghịch ngợm đấy.”
“Im đi.” Cậu vặn lại. “Tôi hứng thú trong việc tìm ra sự công bằng và bảo vệ mạng sống, miễn sao là không làm hại đến bất cứ người nào, tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì với việc lách qua một vài luật cả.”
“Đó mới là lý do khiến tôi thích cậu. Bởi vì cậu sẽ hiểu.”
“Hiểu chuyện gì?” Shinichi thắc mắc, cùng lúc đó khi tàu bắt đầu dừng lại, vòng tay của Kid rời khỏi người cậu.
“Đây mới chính là con người thật của chúng ta.” Kid trả lời.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments