top of page
Moonlightl

Chương 35: Takizawa Morisuke

“Conan! Cháu lại đang làm gì ở đây vậy?”

Chiba và Sato đều nhìn về phía mà Megure vừa lên tiếng, cùng với nụ cười lo lắng của Shinichi khi bàn tay của Kid siết chặt mái tóc của cậu trước khi quay lại việc vuốt nó với tốc độ nhẹ nhàng trước đó. “Chiều nay cháu và chị Katsumi có hẹn đến đây gặp ông Takizawa. Chúng cháu đến đây sau khi rời khỏi quán cà phê cách đây khoảng hai tòa nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của một angười phụ nữ. Cháu chạy vào để xem chuyện gì đã xảy ra nhưng khi lên tới cầu thang, tên sát nhân đã chạy ra ngoài bằng lối thoát hiểm! Cháu không nhìn thấy bộ dạng của chúng nhưng lúc đó cửa thoát hiểm vẫn còn đang động đậy và có một khẩu súng ngắn nằm ở dưới đất.”

Một vị cảnh sát ngay lập tức chạy đến để thu hồi lại khẩu súng mà không cần thêm sự chỉ thị của cấp trên, sau khi nghe thấy lời đó thì Megure chỉ biết thở dài ngán ngẩm xoa xoa gương mặt mình.

“Takizawa?” Megure nhìn về phía thi thể, sau đó nhìn về phía một người cảnh sát đang mang găng tay lấy ra một chiếc ví từ cái túi nhựa và đưa cho Chiba, người đồng dạng cũng đang đeo một đôi găng tay trắng.

Chiba lật mở cái ví. “Takizawa Morisuke, sáu mươi ba tuổi.” Anh nhìn về phía Shinichi. “Ông ấy làm việc ở đây, đúng chứ Conan?”

“Ông ấy sửa đồng hồ!” Shinichi nhìn về phía đồng hồ của mình. “Cháu muốn ông ấy kiểm tra cái đồng hồ mà bác tiến sĩ đã làm cho cháu, vì vậy cháu đã đến đây sau cuộc hẹn gặp với bác sĩ.”

“Bạn của cháu là ai vậy Conan?” Sato đang kiểm tra xung quanh bàn làm việc của Takizawa, nhặt lên những tờ giấy ghi chú nhận hàng và lật xem. “Tôi chưa từng gặp em ấy trước trước đây, cho dù đã biết Conan được một vài năm rồi.”

“Cô ấy là bạn của gia đình cháu.” Cậu nhanh chóng trả lời. “Mẹ của cháu có đề cập đến việc cháu sẽ đến đây với người bạn thân của bà, nên bà ấy cũng bảo con mình qua đây chơi với cháu. Chị Katsumi và cháu có dừng lại một chút ở cửa hàng tiện lợi, sau đó đi uống một vài món đồ, rồi tụi cháu tới đây để nhờ ông ấy kiểm tra chiếc đồng hồ trước khi chị dẫn cháu về, nhưng lúc cả hai đến thì ông Takizawa đã chết!”

Kid nhướng mi, sau đó kéo Shinichi và ấn vào bộ ngực không tồn tại của anh. “Mọi chuyện rất đáng sợ, nhưng Conan thật sự là một anh chàng thám tử nhí dũng cảm nên em cũng không gặp chuyện gì.”

Ông Megure nhìn ‘cô’ mỉm cười. “Xem ra Conan đã bảo vệ cháu rất tốt.” Ông nói, sau đó quay về phía Chiba, người vừa mới hít vào một tiếng thở mạnh. “Chiba có chuyện gì sao?”

“Thanh tra, tôi nghĩ ông nên xem thứ này.” Gương mặt mũm mĩm của Chiba căng chặt lại. “Cái mũ trắng với kính một tròng… Tôi đoán vụ án này có mối liên kết nào đó với thảm án của Shimamoto.”

Sato ngước nhìn lên khỏi đống hóa đơn và liếc nhanh về phía Shinichi, tìm kiếm một cái nhìn mà cậu đã nhanh chóng né tránh ánh mắt, và thay vào đó là tỉ mỉ quan sát căn phòng làm việc mà cậu chưa có cơ hội kiểm tra trước đó. Trên bức tường ở phía xa, trong một khoảng trống mà không đặt bất kỳ cái đồng hồ nào có một vài bức tranh cổ.

Kéo tay Kid và tiến gần hơn về phía bức tranh. “Chị ơi, đi về phía này với em một lát?”

“Cậu đã phát hiện ra điều gì rồi sao, chàng thám tử?” Kid thì thầm và Shinichi chỉ lên những bức tranh.

“Có lẽ là một mối liên kết nào đó giữa những nạn nhân.” Cậu thì thầm trở lại. “Nhưng mà chúng ta vẫn cần thêm một người nào đó biết Takizawa để xác nhận.”

Những bức tranh đã được in màu, nhưng lớp màu đó đã sớm bị sờn màu. Một trong số chúng có phác họa một người đàn ông Nhật Bản đứng bên cạnh một người ngoại quốc với mái tóc màu đỏ nhạt và lớp tàn nhang trên mặt. Người Nhật Bản cao hơn nhiều so với người nước ngoài kia và trên tay hai người là một chiếc đồng hồ bỏ túi. Trong bức tranh thứ hai là hình người đàn ông Nhật đó đứng bên cạnh một cô gái trẻ có mái tóc thắt bím, cô bé nở nụ cười và giữ lấy cái đồng hồ trong ánh mắt trìu mến của ông ta. Các bức tranh khác đều tương tự như vậy và đồng hồ luôn xuất hiện trong mỗi chúng.

“Là đồng hồ bỏ túi đúng không?” Kid hỏi. “Thứ mà cậu nghĩ là mấu chốt.”

“Nó và người đàn ông trong bức tranh đầu tiên. Nhưng thứ nhất…”

Kid hiếu kỳ nhìn Shinichi trong lúc cậu thông cổ họng và nhếch miệng cười khi thấy gương mặt kia thoát ra hẳn sự đăm chiu mỗi lần suy nghĩ, và trở nên có chút gì đó rất trẻ con. “Oh, đến giờ biểu diễn rồi sao?” Mắt anh tỏa sáng lấp lánh, và Shinichi không thể dừng lại cảm giác muốn nhìn chằm chằm chúng, nó thật sự rất… Mà thôi, không quan trọng. Chắc chỉ là một trong những kỹ thuật đánh lừa thị giác khác của Kid thôi.

“A re re… Thiếu úy Sato…” Shinichi lên tiếng và nghe thấy tiếng bước chân của cô bước dần về phía mình và ngước nhìn lên những bức tranh. “Cô có nghĩ người đàn ông Nhật Bản này là Takizawa khi ông ấy còn trẻ không?

“Hmm.” Sato tiến tới gần hơn để quan sát những bức tranh. “Có thể, nhưng mà tại sao?”

“Nếu như cô nhìn vào bàn tay của thi thể, trạng thái đó không phải đang cầm nắm thứ gì sao?” Kéo nhẹ tay áo của Sato, cậu chỉ về phía nạn nhân ở đằng sau mình. Sau đó cậu nhìn lên Kid, người đã chụp những tấm ảnh với bộ nail được mài dũa cẩn thận theo kiểu Pháp.

“Em nghĩ ý Conan muốn nói đến là cái đồng hồ này.” Anh nói, “thứ mà Takizawa đã cầm lấy trong tất cả những bức tranh.”

Shinichi len quan người Kid và Sato để tiến về phía nạn nhân. “Nhìn nè, đây không phải là mẫu dây trên áo ghi lê của ông ấy hay sao?”

“Đúng vậy.” Sato đồng ý. “Cháu nghĩ là ông ta đã bị bắn, còn chiếc đồng hồ thì bị lấy mất?”

“Có vẻ như đối với ông ấy món đồ này rất quý giá.” Kid vẫn đứng ở cuối căn phòng nhìn về phía những bức tranh. “Em không nghĩ ông ta sẽ tháo nó xuống.”

“Giống như sợi dây chuyền của Scarlett Shimamoto.” Sato búng tay. “Như vậy chúng ta đều tìm thấy thứ tượng trưng cho Kid và một món vật dụng cá nhân bị đánh cắp.”

“Và một kẻ tình nghi bí ẩn.” Shinichi lên tiếng, ép buộc bản thân phải nhìn về phía cơ thể của Takizawa lần cuối cùng.

“Và một kẻ tình nghi bí ẩn.” Cô đồng ý, trước khi rời đi để báo cáo lại với ông Megure.

***

Phải tốn khoảng ba mươi phút nữa để kể lại quá trình đi tới cửa tiệm đồng hồ trước khi hai người được cho phép rời đi, và khi Kid hứa hẹn sẽ đưa nhóc Conan về nhà ngay lập tức, trời đã thật sự tối muộn.

Hai người yên tĩnh đi ra khỏi cửa hàng, Kid chui người ra khỏi dải băng ngăn cách để tiến về làn đường đi bộ. “Xem ra chúng ta lại tiến tới một ngõ cụt khác rồi, thám tử.” Anh búng ngón tay và làm điện thoại của Shinichi đột nhiên xuất hiện trong bàn tay đó, trả lại nó với nụ cười khẽ nhếch trên môi.

Shinichi đút nó vào túi và nhún vai. “Không. Không hẳn vậy.”

“Bởi vì chúng ta biết hung thủ đang thu thập đá quý?”

“Ah… Ra là cậu cũng để ý thấy... Cái đồng hồ đó của Takizawa có hình dáng không đúng.”

“Nó quá dày.” Kid mở ví và lấy ra thanh socola đã ăn một nửa, cắn một cách nhẹ nhàng trước khi nhét nó lại vào túi. “Đồng hồ bỏ túi thường rất mỏng, nghĩa là nó đủ lớn để nhét vừa vào túi áo ghi lê mà không bị cộm lên. Còn cái của Takizawa thì bự hơn rất nhiều.”

“Đồng thời…” Shinichi bổ sung, “Takizawa đã sáu mươi ba tuổi.”

“Thì?” Kid đặt tay lên vai Shinichi và kéo cậu gần về phía mình khi đám người trở nên đông đúc hơn lúc họ tiến đến trạm tàu điện.

“Thì tại sao bàn tay của ông ta lại không có bất kỳ nếp nhăn nào? Tôi cũng tìm thấy một ít bột phấn em bé trên người của ông ấy, còn nữa đồ mặc của ông ấy quá lỗi thời nhưng lại rất đắt đỏ. Ông ta cũng chẳng phải là một người hóa trang giỏi, nhưng…”

“Ông ta đã làm cho bản thân mình trông già hơn.” Kid xen vào và cậu gật đầu. “Tại sao?”

“Có lẽ là vì ông ta muốn mình ở lại khu vực này lâu hơn. Hoặc ông ta cần phải như vậy. Tôi không chắc lắm. Nhưng thậm chí là những bức tranh gần đây nhất trong bộ sưu tập kia của ông ta lại chỉ ra rằng đó là một người đàn ông không quá lớn tuổi. Chắc ông ta đã xoay sở để khiến cho những người mình tiếp xúc hằng ngày tin rằng mình chỉ đơn giản là trẻ hơn so với tuổi thật và sử dụng phấn trang điểm để tạo ra hiệu ứng đó.”

“Như vậy thì ông ta có thể dễ dàng đi ra ngoài với bộ dạng cả một người đàn ông lớn tuổi và một chàng trai trẻ. Thông minh.” Kid thở dài. “Nhưng điều này chỉ đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ tìm ra một mối liên kết, không phải một đầu mối, phải không thám tử?”

“Chúng ta có thể có.” Shinichi trả lời. “Tôi sẽ cho cậu biết khi chúng ta lên tàu.” Cậu kéo ngược chiếc ba lô mình về phía trước, mở khóa kéo và lôi ra thẻ đi tàu điện ngầm của mình.

“Ai nói với cậu là tôi sẽ đi theo cậu?” Mái tóc của anh bắt đầu xõa tung bay khỏi sợi dây cột tóc. “Biết đâu chúng ta lại phải vô tình gặp thêm ba cái xác chết có ký hiệu của tôi ở trên tàu nữa thì sao?”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

112 views0 comments

Recent Posts

See All

コメント


bottom of page