“Cẩn thận một chút! Chuyện tương tự vẫn có thể xảy ra!” Kid không hề bận tâm đến tiếng la hét của người phụ nữ, giọng nói lo lắng của anh cứ thế chạy thẳng vào tai Shinichi.
Cậu rùng mình trước khi rũ bỏ cả hai bàn tay trên cánh tay của Kid và nắm chặt lấy nó. “Tôi biết điều đó. Khẩu súng đã bắn vẫn còn một viên đạn trong nòng.”
“Đã bắn năm phát rồi sao?” Vòng tay dần buông lỏng khi anh nhận ra Shinichi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. “Bằng cách nào?”
“Một phát ở đằng kia.” Shinichi chỉnh lại câu hỏi của anh, và băng qua căn phòng nơi có cửa kính bị bắn vỡ. Cửa thoát hiểm hướng về con hẻm ở đằng sau đang rộng mở và vẫn còn đang lung lay mặc dù trời không cơn gió nào. Một khẩu súng với ống giảm thanh được gắn ở đầu nòng đang nằm trên mặt đất bên cạnh cửa thoát hiểm. “Chết tiệt.” Shinichi quay lại nơi mà Kid đang đứng trước một cánh cửa rộng mở của một nơi có vẻ như là phòng làm việc. “Chúng trốn thoát rồi. Nhưng đã để lại khẩu súng.”
Không còn ai trong phòng ngoại trừ một vài bóng người đang ngồi sụp xuống sàn, dựa vào cửa sổ hay nằm dài ở một góc khuất sáng. Căn phòng quá tối nên từ đây không thể quan sát được quá nhiều. Bóng điện chưa từng được bật lên, và với tia nắng cuối cùng trong ngày, Shinichi không thể thu đủ ánh sáng để nhìn một cách đầy đủ toàn diện bức tranh hiện tại, không còn cách nào, cậu đành bật chế độ bóng tối trên chiếc kính mắt.
Kid vẫn chần chờ đứng tại cửa, chờ cho tới Shinichi băng qua người mình và cẩn thận đụng vào cơ thể đó. “Làm sao cậu biết được đó là một cây súng ngắn?”
Bước từng bước một, và tới bước thứ ba, Shinichi có thể nhìn thấy lớp máu đang dần lan rộng xung quanh xác chết. Một người đàn ông với vóc dáng bên ngoài khá chuẩn nhưng lại có làn da nhợt nhạt, dường như ông ta không dành nhiều thời gian để đi ra ngoài. Tạp dề vẫn chưa được cột kỹ, có vẻ như trong lúc đang mặc thì tên giết người đã tiến vào.
“Vỏ bọc đạn nằm ở bên chân trái cậu… Nhưng cho dù không có nó thì…”
Cẩn thận với vũng máu đang không ngừng lan rộng, Shinichi quan sát kỹ hơn thi thể và chú ý thấy lớp dầu máy trên ngón tay và lớp bột phấn kỳ lạ dính trên cánh tay đã được cuộn tay áo lên của người đàn ông. Bàn tay đó láng mịn và không chút nếp nhăn, cong lại trong hình dáng như thể đang cầm nắm thứ gì đó, nhưng đã bị giựt lấy khỏi bàn tay của anh ta.
“Cho dù không có điều đó, thì còn có âm thanh. Âm thanh của mỗi loại súng đều khác nhau, phụ thuộc nhiều vào cấu tạo, chiều dài ống, các kiểu như vậy. Người phụ nữ ngoài kia đã nghe thấy tiếng súng… Nên là cho dù có cả ống giảm thanh, súng ngắn vẫn sẽ tạo ra động tĩnh, không lớn đến mức phải cần đến đồ bảo vệ thính giác, nhưng đủ để nghe rõ ràng.” Đồ mặc trên thi thể rất đơn giản, nhưng lại đắt tiền, một chiếc áo ghi lê, và đôi giày da của Ý đã bị mòn. “Nhưng trong trường hợp này, thì chính là phụ thuộc nhiều vào cách mà tấm gương đã vỡ. Nó cần một loại đạn đặc biệt để bắn xuyên qua cơ thể người và bắn trúng vào tấm kính.”
“Lỡ như… Lỡ như hắn ta bắn không trúng?”
“Sẽ không có ai mang một khẩu súng ngắn tới một nơi mà lại có ý định để cho con mồi của mình trốn thoát.” Shinichi cau mày đáp lời. Bây giờ thì máu đã đông cứng và tạo thành một vòng quanh người nạn nhân. “Và ở với phạm vi mà nó đã bắn ra, một cú bắn trật chắc chắn phải có chủ đích gì đó.”
Cúi người xuống, Shinichi lôi điện thoại của mình ra và chụp chi tiết bàn tay đang nắm lại một thứ gì đó. Cậu liếc nhanh lên mặt của nạn nhân nhưng cũng nhanh chóng quay đi, bụng cậu đang nhộn cả lên.
“Viên đạn đã đi xuyên qua đầu nạn nhân và làm vỡ tấm kính.” Cậu tắt chế độ trên kính mắt và quay ngược lại nhìn về phía Kid, người vẫn đang đứng chờ tại cánh cửa. “Cậu bật đèn lên được không?”
Kid cẩn thận đi dọc theo bức tường, tháo chiếc kính mắt bỏ vào ví trước khi mang lên đôi găng tay màu hồng trang nhã. Ánh sáng tràn ngập căn phòng khi công tắt được bật lên, và gần như ngay lập tức tiếng còi báo động phát ra lớn hơn. “Cậu biết đấy, thám tử, tôi không có ý định sẽ xuất hiện trước mặt cảnh sát và cơ thể bị cắt xén.”
“Nếu như cậu đã có ý định bám theo tôi, cậu nên chuẩn bị cho những điều này đi chứ.” Shinichi lo lắng nhìn cái cách mà Kid lùi dần về phía cánh cửa. “Oi, oi! Cậu đang định chuồn đấy à?”
“Có thể là không. Nhưng tôi sẽ không hứa chắc về điều đó.”
“Cậu cũng từng nhìn thấy thi thể trước đây.” Xét cho cùng, Kid đã quá quen thuộc với những tình huống nguy hiểm.
“Không giống như vậy. Chỉ xác chết thôi thì vẫn khác so với…” Anh thở dài, cơ thể hơi chao đảo. “So với như vậy.”
Shinichi rời tầm nhìn khỏi Kid, tận dụng từ giây phút để cố gắng quan sát nạn nhân. Và sau khi đã hoàn thành việc đó, cơ thể cậu dường như muốn ngã khuỵu. Không phải là những gì còn nguyên vẹn trên khuôn mặt nát bấy kia khiến cậu khó chịu, mà là vết máu bắn vào chiếc mũ màu trắng với dải ruy băng xanh quấn quanh viền, kết hợp với chiếc kính một tròng có dây nối liền với chiếc bùa đính hình cỏ ba lá bị nhấn chặt vào hốc mắt trống rỗng của nạn nhân. Mọi thứ khiến cho ly cà phê đã uống vào khi nãy muốn trào ngược lên trở lại.
“Kid.” Shinichi dường như có thể nghe thấy giọng nói của mình dữ dội đến cỡ nào. “Tôi nghĩ…”. Cậu quay lại để nhìn thẳng vào ánh mắt của người kia. “chúng ta đã tìm ra người gọi điện bí ẩn. Và người đã giết anh ta rất có thể cũng là người đã giết Shimamoto.”
“Điều gì khiến cậu nghĩ như vậy?” Giọng nói của Kid không còn ẩn chứa sự tự tin trong đó. Lớp mặt nạ không còn có thể che giấu đi sự run sợ ở gương mặt kia.
“Chúng để lại lời nhắn cho cậu.” Shinichi nói, thật chậm rãi, và Kid đã rời khỏi bức tường để bước tới, trong mỗi bước tiến đều đè nén nỗi kinh hoàng. “Cậu không cần phải nhìn.”
“Oh.” Nhưng khi anh cuối cùng đã nhìn thấy những gì mà Shinichi vừa nhìn, che miệng là hành động duy nhất mà anh có thể làm.
Cậu vươn tay và nắm lấy cổ tay gầy gò nhỏ nhắn đó.
“Tôi đã nói với cậu rồi.” Thật mơ hồ nhưng cũng thật rõ ràng. “Không có vụ án nào là tôi không giải quyết được.” Cậu nhìn lên đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào chiếc kính một tròng bị vỡ tan tành với vết máu, và một ít da của thi thể còn dính lên tấm bùa. “Cảnh sát sẽ tới đây sớm thôi. Trước khi mà họ đến, hãy thử xem xét liệu có điều gì kỳ lạ hay không, bởi vì cậu đã mang sẵn găng tay rồi.”
Kid run rẩy thở dài, sau đó bắt đầu đi vòng quanh căn phòng, trong lúc Shinichi lại quan sát về bộ đồ của nạn nhân. Có một vết máu kỳ lạ dọc theo nửa bên dưới của chiếc áo khoác, Shinichi chụp một bức ảnh để tiện cho sau này phân tích.
“Chỉ có vài hóa đơn trả tiền vận chuyển và một vài vật dụng sửa chữa ở trên ghế làm việc. Có vài món giống như thứ tôi dùng để làm giả làm đá quý trong vài vụ. Nhưng không có tờ giấy ghi chú nào cả. Takizawa tên đầy đủ là Takizawa Morisuke, một thợ sửa đồng hồ và là nhà thẩm định.” Âm thanh leng keng vang lên. “Ông ta có rất nhiều tiền xu. Chắc là dùng cho việc trả tiền điện thoại?”
Shinichi ném điện thoại của mình cho anh. “Chụp vài bức về mấy tờ hóa đơn đi.” Kid dễ dàng bắt lấy nó. “Tôi sẽ kiểm tra lại những thứ đó sau, để xem liệu có thể tìm ra điều gì về quá khứ của ông ta không.”
Có một vài âm thanh từ tiếng bước chân vang vọng trên cầu thang, cùng với một âm thanh quen thuộc đang chỉ đạo công việc cho các cảnh sát khác. “Cẩn thận bước chân một chút.”
“Tháo găng tay cậu ra đi.” Shinichi hít một hơi và đẩy Kid về phía cánh cửa cho tới khi lưng anh chạm vào bức tường. “Và đừng đưa ra bất kỳ suy nghĩ nào về việc thêm thắt điều gì đó, tôi biết những người đó, và lúc này nếu như họ bắt được cậu thì đó là lỗi của cậu mà không phải tôi.”
Kid đồng ý và tháo đôi găng tay nhét lại vào ví. Anh dùng bàn tay trái sờ lên đầu cậu, để những sợi tóc ma sát qua bàn tay mình. “Được rồi, thám tử, đừng quá lo lắng, đây không phải là lần đầu tiên tôi hóa trang.”
“Đừng nghĩ rằng tôi đã quên việc Doito Katsuki.” Cậu trả lời trong khi Kid cứ tiếp tục vuốt những ngón tay qua tóc cậu, đầu móng được cắt tỉa cẩn thận theo kiểu Pháp đó cứ cào nhẹ vào da dầu cậu. “Sao cậu cứ vuốt tóc tôi vậy?”
“Hình ảnh sẽ nói lên mọi thứ.” Kid nói một cách bình tĩnh. “Cho dù là bất kỳ lời nói dối cậu định đưa ra về thân phận của tôi, chúng ta cũng phải khiến cho nó trở nên chân thật nhất có thể, đúng chứ?” Shinichi ngước đầu nhìn lên và đôi mắt sáng ngời kia nhìn lại về cậu, nụ cười ấm áp như thể gắn chặt trên gương mặt kia rõ ràng không có cảm xúc gì sau lớp mặt nạ đó. “Hơn nữa, điều này hầu như không xứng để sử dụng từ ‘vuốt’ đó, còn Doito Katsuki có lẽ là ví dụ hay cho việc chuyển vấn đề đấy.”
“Như vậy đáng lý tôi nên cảm ơn cho sự thận trọng của cậu?” Shinichi thì thầm khi thấy thanh tra Megure dẫn theo Sato và Chiba bước vào trong căn phòng làm việc, quan sát nhanh hiện trường trước khi mắt ông đặt lên người Shinichi.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments