“Phải là chị gái của em trả tiền chứ nhỉ?” Kid đứng dậy, trông thật duyên dáng, mà cũng thật kinh khủng trong ánh mắt của Shinichi.
“Cậu cũng chỉ là học sinh trung học thôi.” Shinichi ngăn cản khi người đối diện định lên tiếng phản đối. “Không cần tốn thời gian để phủ nhận điều đó, tôi vốn dĩ đã biết kể từ lần đầu tiên gặp cậu, vậy nên kể cả khi cậu chỉ kể một chút chuyện về quá khứ của Kid vào đêm hôm đó, vẫn rất dễ dàng để suy đoán ra một khoảng thời gian và độ tuổi. Nên là cậu đơn giản chỉ là một học sinh trung học, và nếu không phải thì vẫn là nằm trong khoảng tuổi của học sinh cấp ba. Nói cách khác, hai chúng ta ngang nhau thôi.”
“Chính xác là tôi bằng tuổi cậu.” Kid thừa nhận. “Nếu như tôi nhớ không lầm thì sinh nhật của chúng ta chỉ cách nhau một tháng. Kudo Shinichi và tôi sinh ra cùng năm nhưng không cùng trường.” Shinichi ngạc nhiên khi được nhận thông tin một cách miễn phí như vậy, và khi thông tin đó gần như khiến anh lộ ra một nửa thân phận của mình. “Như vậy cậu có thể thay đổi thái độ với tôi vào lúc nào khác đấy.”
“Lúc khác?” Shinichi chế giễu, nhìn cái ví da màu nâu được thêu thêm hình cỏ ba lá ở trên khi nó xuất hiện lần thứ hai trong ngày. “Lần kế tiếp khi chúng ta gặp mặt nhau, tôi nhất định sẽ lột tấm mặt nạ đó và tống cậu vào tù. Dừng việc bám đuôi tôi đi.”
“Không nói đến việc hóa trang bởi vì tôi nghĩ điều đó khá thú vị.” Kid đáp lời bằng thanh âm trầm thấp mê hoặc. “Còng tay tôi lại có lẽ có chút mơ tưởng.”
“Ha…” Shinichi cố gắng kìm nén cho dù bản thân đang không ngừng nổi lên từng lớp da gà. Kid thật sự rất giỏi trong việc trêu chọc người khác. “Nhưng tại sao cậu vẫn còn ở đây? Tôi hoàn toàn có thể tự giải quyết mọi chuyện.”
“Cậu là người duy nhất tôi có thể tin tưởng sẽ tìm ra tên giết người này.” Kid lên tiếng sau khi thanh toán tại quầy thu ngân cho hai món đồ uống của họ, và dẫn Shinichi về lại với bầu không khí đêm lạnh giá. “Nhưng có một phải thứ mà một cậu nhóc không thể điều tra nếu không có sự giúp đỡ.”
“Tôi đã nói là mình không phải…”
“Tôi biết điều đó. Tôi thậm chí đã chắc chắn về việc đó, trước khi có thể biết sự thật, cậu biết không? Cậu đóng giả thành một đứa nhóc dễ thương quanh cô nàng Mori và một vài vị cảnh sát, nhưng cậu chưa từng cố trở thành một thằng nhóc đáng yêu khi gặp mặt tôi lần đầu tiên, khi tôi đã cố gắng lừa gia đình Suzuki để lộ ra viên Ngọc Trai Đen thật.”
Kid phủi tay lên để làm phẳng nếp nhăn vốn chẳng hề có trên chiếc áo sơ mi lụa màu xanh lá. “Tôi luôn cố gắng hết sức để không đánh giá thấp cậu, nhưng có lẽ cậu cũng biết, có một vài chuyện cậu không thể làm được trong phiên bản nhỏ con đó. Và cũng bởi vì vụ án này rất quan trọng đối với tôi, tôi sẽ ra tay giúp đỡ bất kỳ khi nào tôi có thể.” Anh cúi xuống nhìn về phía Shinichi, và cậu đã cố gắng đọc được thứ gì đó từ gương mặt kia, nhưng lần đầu tiên cậu không thể. “Và chỉ có mình cậu, hiểu không? Trên lý thuyết tôi sẽ không gọi điện cho thám tử hay cảnh sát. Tôi rất đáng giá.”
“Tôi là ngoại lệ?”
“Cậu là một thám tử nhưng có suy nghĩ như những tên tội phạm.” Kid mỉm cười. “Một người thám tử yêu thích và thông minh nhất của tôi.”
Shinichi hơi nuốt nước bọt bởi trọng lượng trong lời nói của Kid như một tảng đá làm gợn sóng trong tâm hồn cậu. “Kid…”
“Vậy đi đâu đây? Tôi nghĩ là chúng ta chỉ còn khoảng tầm một giờ nữa để tiếp tục, cậu nghĩ sao?”
Shinichi hơi đứng lại để sắp xếp dòng suy nghĩ của mình. Theo những thông tin thu được trong tiệm cà phê, cậu vẫn chưa nhìn thấy cửa hàng gần đây phù hợp với yêu cầu, mặc cho đã quan sát rất kỹ từng mấu chốt một. “Dầu ở trên đầu ngón tay, cơn ho ngắt quãng, hàng nhập khẩu… Như vậy Takizawa đã làm công việc gì? Điều gì đã khiến cho anh ta phải…” Câu hỏi của cậu bị ngắt quãng bởi tiếng chuông của đồng hồ Wako ở khoảng cách gần đó, thông báo đã đến bảy giờ đúng. Đôi mắt Shinichi chợt mở to. “Thợ sửa đồng hồ!”
“Eh?”
“Dầu tra cho bộ phận trong đồng hồ đa phần thường không màu.” Shinichi vừa lên tiếng vừa bắt lấy tay Kid và kéo anh hướng về phía con phố dẫn tới trạm tàu điện, hướng đi ban đầu của hai người họ trước khi đến đây. “Nhưng những chiếc đồng hồ vào thế kỷ 18 của Pháp, dầu được sử dụng thường có màu đen nâu hay gần như là đen hẳn, và nếu như nó bị mắc kẹt trong những cái bánh xe hay các bộ phận khác, thì cho dù có là bây giờ, khi cậu sửa chúng, nó vẫn sẽ dính ra từ những bánh xe kim loại.”
Kid nắm chặt tay cậu thêm một chút nữa, điều chỉnh để ngón tay họ đan vào nhau, và nơi xúc cảm đan vào ấy, khi nó không được dành ra để tập trung kết nối lại những mảnh ghép trong câu đố, đang cảm thấy có chút ngạc nhiên bởi độ thô ráp của lòng bàn tay mà chỉ thường xuất hiện ở những người hay tập thể dục. “Và nếu như anh ta thường phải xử lý những lớp gỗ cong vênh hay và lớp men, anh ta sẽ cần thuốc giảm ho, đúng không?”
“Nhưng sao đột nhiên cậu lại vội vàng như vậy?” Giọng nói của Kid dường như có chút khó chịu cho dù anh dễ dàng theo kịp trong bộ váy ngắn và đôi giày cao gót màu hồng. “Không có gì đảm bảo là nó sẽ liên quan tới những gì mà chúng ta đang tìm kiếm, cho dù mọi thứ dường như đều liên quan tới Pháp.”
“Một thứ mà Takeuchi đã từng nói...” Shinichi trả lời với nụ cười đắc thắng ở trên môi. “về Shimamoto. Cô ấy thích những món đồ hay đồng hồ cổ hơn là những món trang sức hiện đại đắt tiền. Nhưng không có bất kỳ món đồ nào như vậy được tìm thấy trong tài sản của cô. Vậy tại sao anh ta lại nghĩ như vậy?”
“Vậy theo suy đoán của cậu, anh ta đã nhìn thấy cô ấy xem những bức tranh về đồng hồ cổ hoặc là thứ gì tương tự như vậy, và đoán là cô ấy thích chúng?” Chậc một tiếng. “Ah, giờ thì tôi ước gì chúng ta có thể quan sát lại điện thoại của cô ta và làm một bản copy thẻ nhớ. Có lẽ tôi sẽ tiến hành nó vào ngày mai.”
“Cậu có thể đột nhập vào trạm cảnh sát?” Shinichi quan sát xung quanh. Cửa hàng bán đồng hồ đó chỉ cách hai con phố, và cậu giảm tốc độ để điều chỉnh hô hấp. “Đừng trả lời về điều đó. Tôi càng biết ít, tôi càng có nhiều lời phủ định chính đáng hơn.”
“Tinh thần hay đấy!” Nhưng anh chợt dừng lại. “Nếu Takizawa là người mà chúng ta đang tìm kiếm, cậu có nghĩ rằng anh ta đang trong tình trạng lo lắng khi biết được Shimamoto đã bị giết không?”
“Tôi nghĩ…”
Một tiếng hét bất chợt la lên và Shinichi đã không chần chờ bất kỳ phút giây nào cho việc suy nghĩ, buông đôi tay của Kid và lập tức chạy thật nhanh tới, vòng qua con hẻm nhưng chỉ thấy lớp cửa kính của cửa tiệm đồng hồ cổ đã bị vỡ tan tành thành những mảnh vụn rơi đầy trên mặt phố.
“Có súng!” Một người phụ nữ ôm chặt ví vào ngực mình và một người đàn ông mặt đầy hốt hoảng chạy đến chỗ bà ta, hét lên: “Em không sao chứ?”, kiểm tra toàn bộ người nọ mặc cho vết cắt từ những mảnh gương vỡ.
Shinichi ngay lập tức tiến vào cửa trước của cửa hàng đồ cổ, giật mạnh cánh cửa và chạy tới lối cầu thang chật hẹp trong khoảng thời gian ngắn nhất để quan sát mọi chuyện nhưng đó là việc trước khi có một cánh tay khỏe mạnh và chắc chắn vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments