“À…” Kid lên tiếng, ánh mắt có hơi hạ xuống như thể anh hơi xấu hổ trước hành động của Shinichi. “Cháu xin lỗi, Conan lúc nào cũng như thế này ấy ạ, nhóc ấy lúc nào cũng lo lắng quá mức khi mọi người không làm đúng theo lịch trình của họ. Cháu không nghĩ thằng bé đủ lớn để nhận ra rằng mọi người sẽ không làm đúng từng hoạt động theo giờ như trong mấy bộ phim hoạt hình mà em ấy hay xem.” Anh mỉm cười nhẹ nhàng và thật xinh đẹp, sau đó gần như quay hết người lại về phía ghế. “Em ấy không cố tình làm phiền bất kỳ người nào đâu ạ.”
“Xem nào, không có gì đâu.” Người phụ nữ cười vui vẻ trước khi tập trung về phía Shinichi. “Nào cậu bé, ta có thấy Takizawa vào ngày hôm qua ở cửa hàng của cậu ta. Cậu ấy mới nhận được một món hàng từ Pháp về và ta chắc là cậu ấy sẽ rất vui vẻ nếu như cháu ghé qua để nhìn đấy.”
“Wow, thiệt chứ ạ, từ Pháp sao?” Shinichi chống người xa hơn trên chiếc bàn và nhận thấy một ánh mắt cảnh cáo từ người “chị” của mình. “Chú ấy thường hay nhận đồ từ Pháp đúng không ạ?”
“Chắc là cậu ấy có bạn ở đó?” Người phụ nữ quay sang hỏi chồng mình và ông gật đầu, kể cả khi đó là lúc mà ông đứng dậy để đi thanh toán hóa đơn.
“Đúng vậy.” Người đàn ông lớn tuổi gật đầu. “Ta chưa từng thấy tên, nhưng rõ ràng là họ đã từng đi học chung với nhau.”
“Em tự hỏi liệu Mitsuhiko và em có tiếp tục là bạn khi chúng em lớn lên.” Shinichi lớn tiếng thắc mắc và gõ gõ cằm mình. “Em đoán là chúng em sẽ tiếp tục đấy. Chị nghĩ sao, chị hai?”
Kid cười ngặt nghẽo. “Chắc chắn là như vậy rồi.” Và người phụ nữ lớn tuổi kia cũng bật cười khi và ấy rời ghế và khoác lên mình chiếc áo dạ màu hồng.
“Ta hy vọng là cháu có thể gặp mặt Takizawa vào ngày hôm nay.” Sau đó quay người đi. “Dù gì thì cháy cũng rất muốn gặp cậu ấy mà."
Cả hai nhận được cái vẫy chào tạm biệt khi nhân viên phục mang cà phê đến cho họ. Cô đặt ly cà phê trước mặt Shinichi, sau đó cẩn thận chuyển ly của Kid đến trước mặt anh, một tháp kem trắng đang đung đưa trên vành ly cà phê được đặt xuống mặt bàn. “Như vậy được chưa ạ?”
“Rất hoàn mỹ, cảm ơn nhiều nhé.”
Shinichi đưa tay đón lấy ly cà phê và cũng gửi lời cảm ơn.
Sau khi người phục vụ rời đi, Kid nhấc chiếc muỗng và múc sâu vào lớp kem trắng, ăn một cách ngon lành trước ánh nhìn kinh dị của Shinichi.
“Đã socola, rồi mà còn whipping cream? Để tôi đoán xem, chế độ ăn của cậu chắc không thể thiếu đường đâu nhỉ?” Shinichi nhấm một ngụm cà phê và thở ra một cách thoải mái. Ran lúc nào cũng cấm việc cậu uống mấy thứ như thế này, và cậu đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để được ngồi trong phòng sách ở nhà cùng với một cuốn sách hay và thêm một ly cà phê hay là cacao gì đó… rồi đơn giản mà thưởng thức. Cậu đã có rất nhiều thứ mà cậu cho là tự nhiên và chỉ sống cho bản thân mình, nhưng bây giờ, cậu đã biết giá trị của chúng.
“Tôi cũng không ngạc nhiên khi biết rằng cậu rất nghiêm khắc như thế, bởi vì chắc chắn là trong huyết quản của cậu chỉ chảy qua toàn axit thôi.” Kid uống một ngụm cà phê thực chất nằm bên phía dưới lớp kem và co rúm người. “Đắng quá ~”
“Chúng ta đã biết được rất nhiều từ hai vợ chồng già đó.” Shinichi bắt đầu nghiêm túc nói vào chuyện chính khi Kid lấy một tờ giấy trên bàn để lau đi vết kem trắng trên mũi. “Này tên ngốc kia, cậu có đang nghe tôi nói chuyện không đấy?”
“Tsk… Tất nhiên rồi. Pháp? Rất đáng nghi khi nhớ tới nơi xuất thân của nạn nhân, nhưng…” Anh nhún vai. “Chẳng phải cậu còn suy ra được điều gì đó khác nữa hay sao?”
Shinichi liếc mắt khi thấy Kid lại với tay đến những gói đường được đóng sẵn. “Chúng ta đã nghe được từ người thu ngân tại cửa hàng tiện lợi rằng Takizawa làm công việc tay chân, và lớp dầu thường đọng lại trong ngón tay của anh ta. Không chỉ vậy, anh ta còn thường xuyên cần những viên kẹo ngậm. Cuối cùng là từ cặp đôi khi nãy, ta có thêm một thông tin là anh ta đang điều hành một cửa hàng địa phương, và cửa hàng này thường nhập những món hàng quốc tế từ một người bạn nước ngoài. Rất có thể, anh ta thích các món đồ da hoặc đồ cổ. Đồng thời, chúng ta có thể loại bỏ các cửa hàng quần áo với đôi tay như vậy, và cửa hàng trang sức khi cổ họng anh ta lúc nào cũng khô như vậy.”
“Oh” Kid ngồi thẳng dậy và vỗ tay. “Suy luận khá lắm, thám tử. Tôi cho cậu 10 điểm!” Anh nhìn về phía Shinichi thông qua đôi kính mắt, và chúng lại xuất hiện một lần nữa, một ánh mắt lấp lánh.
“Cái đó là màu thật sao?” Shinichi bật ra tiếng nói mà chưa kịp suy nghĩ và lông mày của anh nhướn lên trong khi chiếc kính mắt thì hơi tuột xuống.
“Cậu đang nói tới cái gì?” Kid chống tay lên mặt và đấy chiếc kính mắt lại để che đi ánh mắt. “Hmm?”
“Màu mắt của cậu.” Kid lơ đễnh nói và quay mặt ra ngoài về phía con đường. Trời đã bắt đầu tối màu, mặc dù chỉ trong chốc lát nữa mới tới bảy giờ. Dấu hiệu cho thấy mùa đông sắp tới. “Tôi không hỏi để tìm ra thân phận cậu hay gì… chỉ là mỗi lần nhìn thấy chúng… ừ thì, màu sắc khá là đặc biệt.” Cậu có thể cảm nhận được nhịp đập đang tăng dần trong lồng ngực khi cậu lẩm bầm câu nói cuối. “Tôi đoán là chúng khá hợp với cậu.”
Kid không đáp lại nên Shinichi đánh liều quay lại nhìn anh và chỉ bắt gặp khuôn mặt đặc biệt trong ngày lúc nó đang ngạc nhiên tột độ. Nhưng chỉ trong chốc lát, trước khi trên gương mặt đó lộ ra nụ cười càn rỡ và ngạo nghễ. “Cậu đã chú ý tới đôi mắt của tôi sao? Thật lãng mạn nha.” Anh tặng cậu một nụ hôn gió, và Shinichi đã nhặt lấy túi đường mà ném vào mặt anh ta.
“Đừng có gạ tình với tôi. Tôi không phải là một thành viên trong câu lạc bộ fan của cậu, tên biến thái.”
“Tôi nghĩ cậu mới là người đang làm hành động đó, thám tử.” Kid bắt lấy gói đường và đơn giản khiến nó biến mất chỉ với một vài hoạt động cổ tay đơn giản. Cậu quan sát đôi bàn tay ấy nhưng vẫn không tìm ra được thủ pháp khiến nó xuất hiện trong bàn tay khác chỉ trong khoảnh khắc, mà hai bàn tay kia thậm chí còn chưa lại gần vào bất kỳ lúc nào. Đột nhiên, năm gói đường xuất hiện trong bàn tay trái của Kid và đó cũng là lúc mà Shinichi từ bỏ. “Bên cạnh đó, không phải cậu bảo tôi không nên đối xử với cậu như một đứa con nít dù cậu trông giống như vậy à?”
“Cậu biết rõ đó không phải là ý mà tôi muốn nói!” Ngay lúc này thì điện thoại của Shinichi chợt rung, và cậu đã thầm cảm ơn điều đó nhưng cho tới lúc nhìn thấy tên của người gọi hiện lên trên điện thoại của Conan - Ran. Cậu chỉ biết thở dài và bấm nút tắt.
“Không phải cậu nên nhận điện thoại sao? Cậu không muốn bất kỳ người nào phải lo lắng cho cậu.”
“Tôi đã có một lý do khá chính đáng cho việc này.” Shinichi chà xát ngón tay quanh viền của ly cà phê. “Nếu cần thiết, tôi sẽ bảo mẹ gọi lại và hoàn chỉnh bất kỳ lời nói dối nào mà tôi đã tạo ra.”
“Như vậy là ba mẹ cậu biết? Ý tôi là việc cậu có hình dáng như thế này?”
“Vậy ba mẹ cậu có biết cậu như thế này?” Shinichi ý vị nhìn từ trên xuống dưới người anh, Kid chỉ mỉm cười và nhấc váy mình cao hơn chút.
“Tôi đã học những kỹ năng này từ mẹ của tôi, nên đương nhiên là.”
“Phantom Lady, đúng chứ?” Shinichi điều chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi của mình. “Ừ, ba mẹ tôi có biết. Nên thỉnh thoảng bà ấy sẽ đóng giả thành mẹ của Conan.”
“Cậu có đề cập tới là cô ấy rất giỏi trong việc hóa trang? Tại sao cậu không thử luyện tập nó? Mà cậu có muốn trở thành học trò của tôi vào tuần tới không?”
“Xin khiếu, cảm ơn. Tôi sẽ đi thanh toán hóa đơn, và chúng ta nên tiếp tục mọi chuyện. Một học sinh tiểu học chỉ có thể ở ngoài vào tối muộn tới một thời điểm nhất định để không thú hút quá nhiều sự chú ý, đồng thời có thể các cửa hàng có thể đã bắt đầu đóng cửa.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments