Kid lại chơi đùa với mái tóc của mình và cắn cắn đôi môi. Shinichi nhận ra thực tế người này không quá cao, chắc chắn là thấp hơn Heiji và cũng rất nhỏ con để có thể mặc vừa bộ váy đó mà không lộ ra bờ vai hay khiến cơ thể mình trông giống một người con trai. “Thật sự có đầu mối rồi à?”
“Có lẽ vậy. Một người có lý do và luôn ở trong khu vực này mỗi buổi chiều thứ hai, với khuôn mặt không quá nổi bật… Như vậy mọi người sẽ dần không chú ý tới, đúng chứ? Tôi đã từng giải quyết một vụ án khi nạn nhân là một người phụ nữ dắt chó đi dạo vào đúng giờ mỗi buổi sáng. Tên giết người đã sát hại cô ấy, sau đó mặc lên chiếc áo khoác và dắt con chó đi, tất nhiên là không một ai đã nhận ra sự khác biệt, thậm chí cả người nhìn thấy cô ấy hàng ngày, đơn giản vì họ chỉ nhận ra cô qua cái áo khoác và con chó. Đó là trí nhớ của con người, rất dễ dàng để đánh lừa. Mọi người chỉ nhìn thấy những gì mà họ muốn thấy.”
“Cậu quên là mình đang nói chuyện với một ảo thuật gia rồi à? Tôi biết dễ dàng như thế nào để làm nhiễu hay lừa lọc một tâm trí.”
“Tôi đoán đó là một trong những tài năng khác của cậu.” Shinichi giật dây đeo ba lô. “Nói chung là ở đây còn có một quán cà phê. Và nếu người đàn ông đó, tôi nhớ người thu ngân có đề cập đến nhỉ - Takizawa, luôn mang theo một cốc cà phê, phần trăm cao là ông ấy cũng hay có mặt ở đó. Đi hỏi thử để xem chúng ta có thể tìm ra điều gì bất thường về hắn hay không.”
“Nhàm chán.” Kid phồng đôi má lên, điều đó chợt khiến cậu nhớ đến hình ảnh của Ayumi. “Đây có phải là lý do khiến công việc thám tử thật ngột ngạt hay không?”
“Cứ suy nghĩ nó giống như việc cậu lên kế hoạch cho những vụ trộm của mình vậy.” Shinichi khô khốc trả lời. “Kết quả cuối cùng vẫn là việc thành công tiến hành trộm đi đá quý đúng chứ? Đối với một thám tử, đó là việc tìm ra cách thức và lý do và vụ án đã được tiến hành. Mọi thứ trước đó chỉ là những cuộc thăm dò, hay nghiên cứu cũng chỉ là tạo ra một vỏ bọc.”
“Tôi cho rằng tôi sẽ tiếp tục sử dụng lớp ngụy trang của mình.” Kid phủ một vài ngón tay lên lớp lụa mịn màng của chiếc áo, sau đó cúi xuống lấy đi chiếc túi mua từ cửa hàng tiện lợi của Shinichi. “Tuy nhiên, một thanh socola sẽ giúp tôi vượt qua trí óc suy thám đầy tê liệt này.”
“Cậu không nhất thiết phải ở lại. Tôi có thể tự giải quyết nó.” Cậu tiến lên vạch trắng để băng qua đường. Và đương nhiên Kid đã không tốn bất kỳ công sức nào để đuổi theo và cười khúc khích với cậu. “Đặc biệt là nếu như cậu đã chán với việc này.”
“Không đến mức độ đó.” Anh trả lời. “Dù gì lúc nào cậu cũng khiến mọi công việc trở nên thú vị.” Nhưng người này đã không nhếch nụ cười khi nói chuyện, và mặc cho cái kính mắt đã che đi ánh mắt của anh ta, Shinichi vẫn có thể đọc được vài sự lo lắng trong động tác liếm môi vô thức của anh.
“Vụ án này… Cậu lo sợ về nó, đúng không?” Kid ngơ ngác cùng với Shinichi thở dài. “Bởi vì tên sát nhân đã vẽ ký hiệu của cậu bằng máu.”
“Rõ ràng như vậy sao?” Anh cắn một mảnh chocolate, sau đó liếm vết còn dính nơi kẻ môi mình. Shinichi không cảm thấy quá thoải mái khi nhìn hình ảnh đó nên cậu đã quay mặt đi. “Tôi vẫn nên tìm ra người này và đặt dấu chấm hết cho mọi sự bí ẩn bởi tôi sống vì một sự đe dọa hoàn toàn khác.”
Shinichi nhón chân để mở ra cánh cửa của tiệm cà phê, cười một cách đen tối. “Tôi đã từng nghĩ cậu luôn mong một cái chết không toàn vẹn đấy, cái cách cậu không ngừng chọc giận Ran như thế.”
“Nó có một tên gọi hay hơn là trên đùa với sự nguy hiểm.” Anh vươn tay giữ lấy cánh cửa. “Đó là lựa chọn của tôi khi dấn thân vào, hơn nữa tôi hoàn toàn có khả năng thoát khỏi nó nhanh chóng như cách mà tôi đã bước vào. Còn về tên giết người này… Tôi không biết bất cứ thứ gì về chúng, và dường như chúng có hoặc muốn món đồ mà tôi đã theo đuổi kể từ ngày tôi trở thành Kid.”
“Pandora.”
“Ừ.” Kid cắn thêm một mảnh chocolate, và có lẽ là do Shinichi tưởng tượng, nhưng đôi tay kia có vẻ hơi run rẩy khi bóc lớp vỏ ra khỏi thanh kẹo. “Đây là lời nói thật đấy thám tử. Tôi đáng lý đang thực hiện vụ trộm với món trang sức phức tạp của ông già Suzuki,” Anh cau mày nhìn xuống cậu, cầm lấy giấy gói bạc để bọc nó lại và cất vào túi cùng với thanh kẹo mà Shinichi đã chọn khi nãy.
“Và bản thân tôi bây giờ cũng nên có mặt tại đó.” Shinichi lầm bầm, và nhìn xung quanh tiệm cà phê.
Một cách trang trí kỳ lạ, cùng với các bàn tròn nhỏ dành cho hai người ngồi và những chiếc ghế gỗ trông có vẻ khá thoải mái. Có một người phụ nữ đang làm việc trên laptop và đôi vợ chồng già khoảng bảy mươi thưởng thức tách cà phê tại một bàn gần cửa sổ. “Chọn bàn gần bên cửa sổ đi.”
Kid gật đầu, sau đó đi tới và ngồi xuống ở cái ghế đằng sau bà già, hơi trượt vào trong để bắt chéo chân khiến cho chiếc váy bị kéo ngắn lên. Shinichi nhướng mày và nhận được cái nhếch mép từ người nọ. Đúng là một sở thích kỳ lạ, nhưng cậu lại leo lên cái ghế phía đối diện, và nếu chân cậu duỗi thẳng, cậu hoàn toàn có thể chạm đất.
“Tại sao lại chọn chỗ này?” Sau khi mỉm cười với người phục vụ đặt menu lên bàn, anh lên tiếng.
Shinichi cúi người gần tới để không ai có thể nghe thấy và Kid đã bắt chước theo điều đó. “Chúng ta có thể nhìn ra bên ngoài và quan sát mọi người xung quanh.”
“Oh?”
Cậu giơ một ngón tay. “Đó là cái thứ nhất.” Sau đó giơ ngón thứ hai. “Kế tiếp, đôi vợ chồng ngồi đằng sau cậu thường xuyên đến đây. Bà ấy có một tấm thẻ thành viên và ông già đã cầm chiếc cốc lên mà không thèm nhìn nó mặc dù thiết kế bên ngoài của nó khá kỳ lạ, nên có lẽ họ sẽ quen thuộc với Takizawa, nếu như anh ta lui tới đây vào mỗi ngày thứ Hai để lấy cà phê trước khi đi tới cửa hàng tiện lợi. Cuối cùng, ngồi đây cậu có thể quan sát những người bước vào đồng thời căn phòng vệ sinh kia.”
Anh chớp mắt. “Cậu suy nghĩ hết những thứ đó chỉ trong ba mươi giây lúc quan sát toàn bộ căn phòng trước khi quyết định chỗ ngồi? Trong lúc còn đang nói chuyện với tôi?”
“Tất nhiên. Cậu không thể lúc nào cũng mong đợi sẽ có thời gian để suy nghĩ.”
“Có chút đáng sợ đấy cậu nhóc.” Kid vén một lọn tóc vào sau tai. “Chẳng trách cậu lúc nào cũng có thể bắt kịp tôi.”
“Phải có một người làm điều đó thôi. Thanh tra Nakamori có chút cứng nhắc nên không kịp theo cậu cho dù ông ấy biết hầu hết những trò vặt vãnh kia.”
“Chuyện thú vị hơn nhiều khi cậu xuất hiện.” Kid quay đầu ra ngoài cửa sổ. “Tôi đã luôn phải nâng cấp trò chơi khi chơi đùa với ông Suzuki. Nói thật thì điều đó khá vui. Nhưng bây giờ tôi sẽ cẩn trọng cả cậu nữa.”
Trước khi Shinichi có thể trả lời cho câu nói đó, người phục vụ đã tới để lấy đơn của họ. Shinichi gọi một cốc cà phê đen không đường và Kid đã cau có nhìn cậu trước khi gọi một ly latte với lớp kem ở bên trên, còn đặc biệt yêu cầu thêm nhiều kem nữa.
“Chị ơi…” Cậu lên tiếng trước khi cô nàng bắt đầu quay đi để gọi đồ uống cho hai người bọn họ. “Chị có nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi đó vào ngày hôm nay không ạ? Người mà luôn đến vào chiều thứ Hai ấy? Em thường nhìn thấy anh ta trên đường tới chỗ làm của chị gái, nhưng mà em không nhìn thấy vào ngày hôm nay.” Cậu cười rạng rỡ với cô và cô ấy cũng mỉm cười lại.
“Thật xin lỗi nha, nhưng chị không thường làm việc vào ngày thứ Hai. Hôm nay chị chỉ thế chỗ cho một người bạn thôi, nên chỉ không biết vị khách nào thường đến đây.”
“Awww…” Shinichi nói lớn để đảm bảo có thể thu hút vị khách ngồi đằng sau Kid. “Bây giờ thì em lo lắng cho anh Takizawa rồi đấy, bởi vì em luôn thấy anh ấy vào mỗi ngày thứ hai, cầm theo cốc cà phê và thường hay ho lắm, nhưng mà hôm nay lại không nhìn thấy rồi!” Cậu thở dài có chút cường điệu, và đung đưa đôi chân ở bên dưới chiếc bàn.
“Nào nào Conan… Chị chắc là anh ta sẽ không sao đâu. Dù gì hôm nay chị cũng đón em sớm hơn mọi ngày.”
Người phụ nữ lớn tuổi ở đằng sau Kid quay lại khi vị nữ phục vụ quay đi để làm đồ uống cho bọn họ. “Xin thứ lỗi, nhưng mà tôi có nghe cậu bé nhỏ hỏi về Takizawa…”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentários