Bốt điện thoại này nằm đối diện một cửa hàng tiện lợi. “Một địa điểm đông đúc.” Kid than thở, và Shinichi nhăn mặt nhìn anh ta. “Rất tốt cho việc cải trang, cũng rất tệ trong việc tìm kiếm! Tin tôi đi, tôi rất thích những đám đông như vậy.” Anh nở nụ cười quỷ quyệt với cậu nhưng nhanh chóng che dấu nó đi để không ai có thể nhìn thấy.
“Những cửa hàng tiện lợi như này thu hút rất nhiều khách hàng, nhưng thông thường là người có lịch trình sẵn như công nhân hay học sinh. Đồng thời, cuộc gọi thường được gọi tới trong khoảng thời gian này, vậy nên bất kỳ người thu ngân nào có mặt ở đây giờ này cũng có thể có mặt vào lúc đó. Chúng ta nên hỏi thăm những người thường xuyên tới nhất.”
“Cảnh sát chắc cũng sẽ có suy nghĩ như vậy đi?” Kid hoài nghi. “Nghe rất có tính logic nha.”
“Có lẽ họ cũng đã hỏi về người đáng nghi nào đó, hoặc là chọn không đúng địa điểm.” Shinichi đứng trước bốt điện thoại, quan sát thật kỹ nó. Nhưng không có gì đặc biệt ngoài việc nó nằm xa nhất tính từ khoảng cách cửa của cửa hàng tiện lợi, hay nói cách khác nó nằm ngoài tầm nhìn của quầy thu ngân. “Thông minh đấy.” Cậu lẩm bẩm.
Kid hơi cúi xuống. “Đây cũng sẽ là điện thoại mà tôi sử dụng. Nếu như tôi đứng ở đây, người ở bên trong sẽ không nhìn thấy gì hết.”
Shinichi liếc mắt nhìn người bên cạnh, tầm nhìn bất giác rơi vào đôi môi hơi lấp lánh màu son. “Đừng có dùng suy nghĩ của một tên tội phạm trước mặt tôi. Điều đó chỉ khiến tôi muốn tóm cổ cậu ngay lập tức và nhìn xem đồng hồ của mình có thể làm gì khi nhắm trúng mục tiêu của nó.”
“À… Nhưng mà thám tử, tôi là tội phạm nha!” Anh dùng vai chạm nhẹ cậu. “Hơn nữa, không phải cậu cũng có suy nghĩ như vậy sao? Việc có suy nghĩ giống tên tội phạm sẽ tạo cơ hội cho cậu nhanh chóng bắt chúng thôi, đúng chứ?”
Shinichi ậm ừ thay cho câu trả lời, sau đó tiến vào cửa hàng tiện lợi và nhắm mục tiêu vào quầy thu ngân. Đó là một người đàn ông trẻ với mái tóc xơ xác và đội ngược cái mũ lưỡi trai ra sau. Cậu tiến tới chỗ anh ta và cầm lên một thanh kẹo ưa thích của Ran, đặt lên quầy tính tiền để thu hút sự chú ý của anh ta.
“Cái này thôi hả nhóc?” Anh ta hỏi trong giọng điệu trầm thấp và buồn ngủ.
Shinichi mỉm cười trả lời anh ta. “Dạ. Chú ơi, chú làm việc ở đây mỗi ngày thứ hai luôn ạ?”
“Ta đoán vậy, nếu như ta không ốm hoặc bận việc gì đó.”
Anh chàng thám tử nhí đút tay vào trong túi áo khoác tựa như đang định lấy tiền ra để trả. “Cháu có thể hỏi chú câu hỏi này không ạ?”
Người thu ngân nhặt nó lên và quét qua máy scan giá. “Không, chú mày không thấy ta đang rất bận rộn à?”
“Chú nhìn cũng không bận đến mức đó.” Shinichi nhẹ nhàng nói ra ra sự thật. “Vậy…”
“150 yên.” Người thu ngân ngắt lời.
Một thanh socola khác được đặt lên quầy thu ngân. “Cái này nữa, cảm ơn.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Kid rút một chiếc ví da màu nâu nhỏ có đính thêm một vài cỏ ba lá nhỏ ra khỏi túi xách mình. “Tổng cộng hết bao nhiêu vậy?” Mỉm cười nhẹ nhàng với chiếc kính mắt được kéo xuống và đảm bảo mắt anh chạm tới ánh mắt của người thu ngân. Bỗng nhiên người đứng sau quầy đứng thẳng dậy với một vệt đỏ nhạt ánh trên gương mặt của anh ta.
Mọi thứ được lặp lại một lần nữa và Kid đưa cho anh ta đủ số tiền và đặt nó lên khay tính tiền, và khi liếc mắt nhìn, hai người đều thấy được bàn tay hơi bị nhuộm đỏ khi anh ta đưa tay ra lấy tiền. “Em muốn gì nữa không Conan?” Anh nháy mắt.
Bắt lấy cơ hội, Shinichi mở to đôi mắt tựa như cún con và ngước nhìn về phía Kid. “Chị ơi, em muốn hỏi người tính tiền liệu chú ấy có thấy người nào hay tới giờ này và liên tục luôn đi vòng quanh quanh đây hay không, nhưng chú bảo là chú ấy rất bận.”
“Vậy sao? Nhưng mà hình như câu hỏi của em tốn chưa đầy một phút mà nhỉ, có đúng không?” Anh mỉm cười nhìn xuống Shinichi, sau đó lại ngẩng đầu lên để có thể nhìn thấy người thu ngân thông qua lớp mi dày rậm. “Anh có nghĩ tới ai không?”
Vệt đỏ trên mặt càng lan rộng hơn và anh ta bắt đầu có chứng nói lắp. “Có một cảnh sát đã tới đây và hỏi câu hỏi tương tự như vậy, nhưng thật sự là không có ai đáng nghi đã ở đây trong một khoảng lâu cả. Tôi nhớ rất rõ những người có dáng vẻ kỳ lại bởi vì tôi luôn phải dán mắt để quan sát xung quanh cửa hàng này mà.”
“Em không kiếm người nào kỳ lạ cả.” Shinichi mỉm cười tha thiết. “Người mà chú nhìn thấy rất nhiều và rất nhiều ấy. Chỉ là em mới tìm thấy một cái ví và có rất nhiều hóa đơn trong đó đến từ cửa hàng này.”
“Như vậy thì em nên mang nó đến đồn cảnh sát.” Người thu ngân xoa xoa mũi. “Đó là công việc của họ đấy, em biết không?”
“Em muốn thử tự tìm ra người bị mất trước! Đó là một vụ án đấy!” Shinichi cười toe toét. “Chị và em chỉ định đi dạo chiều nay nên…”
“Tôi thấy việc đó cũng rất tốt.” Kid nói thêm, kèm theo đó là nụ cười bất đắc dĩ nhưng tràn đầy vẻ âm mưu thu hút với người đối diện. “Em ấy lúc nào cũng thích chơi trò thám tử, và đây là việc mà em ấy đang cố làm, nên…”
“Ah Ah, vâng, tôi đoán đó cũng không phải là việc gì to tát…” Người thu ngân kéo mũ ra để vuốt thẳng lại đầu tóc rối bù của mình, liếc trộm về phía Kid trước khi đặt sự tập trung lên người Shinichi. “Vậy em tìm ra những gợi ý nào khác rồi?”
Shinichi nhanh chóng suy nghĩ. “Em nghĩ người này thường xuyên đến vào chiều thứ hai. Em không đọc được mọi chữ Hán tự, nhưng chị đã bảo em phải tự mình đọc nó!”
Người nọ suy nghĩ. “Chiều thứ hai? À mà khi em nhắc đến, đúng là có một người đàn ông khá lớn tuổi thường lui tới vào mỗi chiều thứ Hai để mua vài món kẹo ngậm trị ho. Tôi nghĩ anh ta là một người làm tay chân hoặc giống vậy, ngón tay anh ta lúc nào cũng dính đầy dầu nhớt đen. Anh ta thích kẹo ngậm vị cherry. Anh ta cũng thường mang theo cà phê nữa, nên cũng có thể thứ dính lên không phải là dầu nhớt. Nói chung tôi cũng không rõ lắm.”
“Cảm ơn chú ạ!” Shinichi với lấy tay của Kid. “Em chắc chắn sẽ tìm ra người đó!”
“Cảm ơn vì tấm lòng tốt bụng.” Kid lên tiếng và dường như lén lút nhìn người đàn ông đó qua bóng kính râm của mình. Tất nhiên là anh chàng kia chẳng thể nào chịu nổi trước những lời ngọt ngào như vậy.
“H-Hẹn gặp lại.” Người thu ngân lên tiếng, nhưng chủ yếu là nói với Kid, và anh đã vẫy tay lại một cách tán tỉnh khi hai người họ rời đi.
Ngay sau khi cánh cửa tự động đóng lại sau lưng họ, Shinichi đã buông tay của Kid và vòng tay lại nhìn anh. “Cậu thật sự là một tên không biết xấu hổ đấy.”
“Dù gì thì nó cũng thành công mà, không phải sao?” Anh chống tay trên vòng hông thon gọn. Chân của anh ta rất dài, và thậm chí còn mượt mà mà không cần phải có những đôi vớ da, nhưng rõ ràng đó là một điều rất kỳ lạ khi chú ý tới. “Cậu nên cảm ơn tôi đấy thám tử. Anh ta vốn không cho cậu chút thông tin nào đâu.”
“Được thôi, cảm ơn.” Shinichi nói một cách miễn cưỡng.
“Không có chi~! Tôi sẵn làm mọi thứ cho vị thám tử yêu thích của mình.” Nhưng ánh mắt khi cậu nhìn về phía anh lại không có chút ấn tượng. “Vậy bây giờ thì đi đâu, chàng Sherlock? Bốt điện thoại khác à?”
“Nếu điều này không đưa ra đầu mối gì khác thì có lẽ là vậy.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments