“Thật ra em không đi một mình.” Shinichi đảo mắt, nhanh chóng tìm một lối thoát. Cậu kiểm tra xung quanh để xem liệu mình có may mắn bắt gặp một đồng xu mà giả vờ nhặt nó lên, điều đó sẽ giúp cậu cúi người và tránh thoát khỏi bàn tay đang giữ cặp mình. Nhưng cậu lại chợt ngừng lại khi nhìn thấy đôi giày mà người này đang mang, một đôi cao gót màu hồng. Nụ cười nửa miệng chợt xuất hiện lúc cậu quay lại để nhìn vào mặt người đó. “Có đúng không nhỉ?”
“Ý em là sao?” Cô ấy hỏi, và điều đó khiến cho bờ vai căng chặt của cậu được thả lòng cùng với nụ cười càng sâu hơn trước cái nhìn hiếu kỳ của cô ta.
“Thật bất cẩn, mang cùng một đôi giày sao, chị gái?” Cậu nghiêng đầu. “Xem ra cậu rất thích việc theo dõi tôi nhỉ?”
Cô bĩu môi. “Thám tử, cậu sẽ khiến tôi nghi ngờ về tài cải trang của mình nếu như cậu luôn bóc trần tôi ra như vậy.” Sau đó môi dưới lại vểnh ra thích thú. “Tại sao lúc nào cậu cũng phá hoại trò vui của tôi vậy nhỉ?”
Shinichi lại có cảm giác nghi ngờ rằng Kid đã cố tình mang đôi giày đó để đưa cho cậu một gợi ý. “Mẹ tôi còn giỏi hơn cậu ở mảng hóa trang đấy. Và đương nhiên là tôi đã học được từ người giỏi nhất rồi.”
“Vậy ra đó là lý do khiến cậu trở nên lão luyện như vậy trong việc nhìn thấy chúng.” Kid nói, làm điệu bộ thậm chí có phần quá trớn khi anh ta cuộn một lọn tóc quanh ngón tay mình. “Vậy điều gì đã mang chúng ta tới Kinza này mà không có những người bạn đáng yêu của cậu, anh chàng thám tử trong thân hình học sinh?”
“Xem ra cậu không đặt máy nghe lén ở nhà bác tiến sĩ.” Shinichi để Kid sử dụng thẻ tàu điện ngầm của anh cho cả hai người, và bước đi trước anh ta khi ra khỏi cổng. “Thật tốt khi biết điều đó.”
“Tôi không có ý định sẽ tìm hiểu bất cứ thứ gì ngoài ngôi nhà nhỏ tạm thời của cậu.” Kid thừa nhận một cách thoải mái. “Hơn nữa, tôi không có hứng thú với bác tiến sĩ. Người tôi hứng thú là cậu.”
“Một tên mưu mẹo.” Shinichi bắt lấy tay của Kid khi họ dần bước lên những bậc thang cuốn bởi vì tiếp nối đó còn có một dòng người đông đúc khác. “Tôi đang cố gắng để tìm ra người mà Scarlett Shimamoto đã thường xuyên gọi điện tới, và nó nằm ở đâu đó quanh đây. Vấn đề là bọn họ đã sử dụng từ nhiều bốt điện thoại khác nhau. Nhưng mọi cuộc gọi đều đến từ khu vực này, nên đây ít nhất sẽ là nơi mà người gọi thường lui tới, đồng thời cũng là tầm ngắm tốt nhất.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy cậu sẽ tìm ra người đã sử dụng bằng cách nào?”
“Cậu muốn đi theo làm học trò của tôi sao?” Shinichi ngước mắt lên nhìn về phía Kid và mỉm cười ranh mãnh. “Tôi biết là cậu đã bí mật yêu thích công việc thám tử mà.”
“Một người học trò hóa trang thành một vị bảo mẫu.” Kid trả lời đầy suy tư. “Nghe có vẻ vui đấy. Một bước tiến vào đầu óc của nhà phê bình.”
“Cậu đã biết căn biệt thự của Takeuchi được xây dựng bởi Kichiemon đúng không?” Shinichi cất thẻ tàu điện ngầm vào trong túi và rút cái nơ trên cổ mình ra. “Hay là cậu chỉ đoán thôi?”
“Tên Takeuchi đó đã từng cố gắng để thu hút sự hấp dẫn của tôi về bộ sưu tập của hắn ta trước đây, nên là tôi có kiểm tra ngôi nhà ấy một vài năm về trước.” Bộ móng của Kid được cắt tỉa cẩn thận theo phong cách Pháp, thật là một tên biến thái trắng trọn, lộ ra đầu móng tay màu trắng khi anh gõ nhẹ ngón tay lên môi mình. “Đương nhiên là tôi không hài lòng với sơ đồ bố trí kỹ thuật của ngôi nhà, nên là, tôi đã, ahem, mượn từ công ty bảo hiểm và làm một vài nghiên cứu. Kết quả tìm được thì ngạc nhiên là ông nội của Takeuchi lại hứng thú với những câu đố, trong khi cháu nội ông ta lại đam mê về những cái máy bay.”
“Cậu lẽ ra nên nói ra điều đó sớm hơn.” Shinichi càu nhàu trong khi kéo tay của Kid để anh có thể đi đúng hướng.
“Dù gì thì tôi cũng không chắc chắn, nên tôi cũng không muốn những thông báo không được xác minh trước của mình sẽ ảnh hưởng đến, ừm… công việc thám tử của cậu. Tôi chỉ chú ý đến một vài điều kỳ lạ giữa số liệu đo đạc sàn nhà và đoán rằng còn có một tầng hầm bí mật nữa.”
“Cậu có thể kiểm tra toàn bộ nơi ở của một người mà không bị bất kỳ camera nào nhìn thấy?” Shinichi có chút ấn tượng về khả năng này.
Kid nhún vai. “Không cần thiết như vậy. Tôi có thể tìm ra không gian ba chiều của ngôi nhà chỉ bằng sự quan sát, và bởi vì tôi có một trí nhớ hoàn hảo, tôi chỉ việc lưu giữ thông tin đó vào trong bộ não.”
Gương mặt của Shinichi xẹt qua một tia shock trước khi cậu quản lý lại biểu cảm của mình. “Ấn tượng.”
Kid nhe hàm răng trắng bóc của mình về phía cậu. “Cậu đã tìm ra điều gì thú vị khác chưa?”
Bởi vì cả hai đã thoát khỏi đám đông nên cậu buông tay của Kid ra, tìm kiếm trong túi áo khoác bản đồ nhỏ của mình. “Người giúp việc, bà Kanami đã thuê một thám tử để theo dõi Scarlett. Nhưng bà không biết quá nhiều thông tin về anh ta ngoại trừ cái tên Louis Redhouse.”
“Maison Rouge.” Gần như ngay lập tức Kid bật lên cái tên này, và Shinichi đã không chớp mắt trước người nọ. “Redhouse, trong tiếng Pháp.”
“Cậu biết nói tiếng Pháp?” Shinichi không chắc là liệu mình có phải ngạc nhiên vì điều đó hay không. Với một đôi tai tốt như Kid, việc học một ngôn ngữ nào đó xem ra có vẻ rất dễ dàng. Shinichi chợt cảm thấy có chút khó chịu. Quả là một đối thủ đáng gờm.
“Đủ để giao tiếp.” Kid trả lời. “Không tốt bằng những ngôn ngữ khác, nhưng có lẽ đủ dùng. Cậu biết đấy, tôi có một đối thủ đến từ Paris.” Anh ậm ừ, vui vẻ như một con cáo ranh mãnh.
“Cậu chắc là biết Arsene Lupin không có thật, đúng không?”
“Anh ta là một sự tồn tại chân thật trong trái tim tôi.” Shinichi nhận ra rằng Kid đang che dấu một điều gì đó nhưng mà không sao cả, cậu không quá quan tâm về cuộc đấu trí giữa những tên trộm đá quý. “Vậy người này có mối quan hệ gì với cô Shimamoto? Đã kết hôn?”
“Anh trai của cô ta. Bức họa mô phỏng đã trùng khớp với người trong vụ trộm được diễn ra vào năm 1963.” Shinichi nhìn xung quanh để tìm kiếm tiệm cà phê. Nhưng không có một bóng dáng nào ngoại trừ một loạt các shop quần áo xịn sò và các tiệm bán túi xách, có một cái trông có vẻ giống như cửa hàng chuyên bán các món đồng hồ cùng với một tiệm trang sức trông rất cao cấp.
“Ý của cậu là ngoại hình của anh ta cũng rất trẻ.” Kid suy nghĩ và Shinichi đã ngầm trả lời bằng một âm mũi khi cậu dừng lại ở một ngã rẽ và không ngừng trượt tay trên tấm bản đồ. “Cậu đi lạc rồi sao, thám tử?”
“Hoặc một người nào đó đã cải trang thành anh ta lúc trẻ, mặc dù khả năng đó rất khó xảy ra, bởi vì người phụ nữ đó đã không làm điều đó.” Shinichi tiếp tục tiến về phía trước và băng qua dãy ba bốt điện thoại mà Haibara đã loại bỏ. “Tất nhiên là tôi không thể nào bị lạc rồi, người cậu đang nói chuyện là ai chứ?”
“Người phụ nữ đó?” Kid đặt tay lên vai Shinichi và nhìn xuống bản đồ, gò má chạm vào cơ thể cậu. Không hề có một chút nhiệt độ nào cả, và mọi thứ mà cậu cảm nhận được chỉ là mùi phấn trang điểm. Cả cơ thể tỏa ra mùi silicon, không một chút bóc dáng của hương hoa nhài ngày ấy. Nhưng bàn tay đang đặt trên áo khoác của Shinichi lại nóng đến hoảng hốt, và hơi thở ấy khiến một bên gò má cậu nhột nhột. “Cậu đang nhắc đến ai thế?”
“Một người mà cậu không nên để tâm tới.” Shinichi tách người ra khỏi Kid và chỉ vào một cái điện thoại nằm ở phía trước họ. “Đó là một trong những mục tiêu của chúng ta. Điện thoại mà Hai… một người bạn đã đánh dấu cho tôi.”
“Hmm, có rất nhiều người ở trên con phố này. Người gọi có lẽ đã chọn nó bởi vì con phố này rất đông đúc, mà cũng không đúng…” Anh kết thúc câu nói của mình bởi một câu nghi ngờ cao giọng như những cô gái thời thượng trong gia đình đầy rẫy những rắc rối, và Shinichi nghi ngờ Kid chắc chắn phải có một trở ngại nào đó trong việc bắt chước giọng nói, chỉ đơn giản là cậu chưa tìm ra thôi. “Cũng có rất nhiều người nước ngoài ở quanh đây, vậy nên Scarlett Shimamoto sẽ không quá bắt mắt khi ở chỗ này.”
“Đúng vậy, nhưng người hay đi lại nhất trong khu vực này sẽ chỉ là những người làm việc ở đây. Và chúng ta đều biết là Shimamoto không như vậy. Nên chắc chắn cô ta sẽ để lại ấn tượng đối với mọi người, không bằng cách này thì bằng cách khác.” Shinichi gần như phải giãn chân hết cỡ để có thể bắt kịp Kid dù rằng anh đang đi trong đôi giày cao gót kia, cậu chắc chắn tên kia cố ý làm như vậy, tên chết tiệt. “Do đó chúng ta không cần cô ta phải quá nổi bật ở đây.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments