“Con mèo của Conan làm đẹp thật đấy!” Ayumi thích thú la lên và lần thứ hai trong ngày Shinichi cậu bị giật mình bởi giọng nói của cô ấy. “Tớ ngạc nhiên là Conan để cho cậu làm con mèo đấy Ai-chan! Cậu ta lúc nào cũng phàn nàn khi tớ làm nhóm chung tới với cậu ấy trong dự án báo tường, và rồi khiến tụi tớ làm hết mọi thứ về bóng đá.”
“Chắc là do Edogawa đang lo lắng về cuộc hẹn gặp mặt với bác sĩ chiều nay.” Giọng Haibara nhẹ nhàng. “Tớ nghĩ cậu ấy thậm chí còn không chú ý tới khi nào thì tớ bắt đầu cắt thành hình dạng con mèo.”
“Vậy ra cậu vẫn bị ốm!” Ayumi la lên và gương mặt tiến gần đến mặt Conan khiến cho cậu phải lùi lại để đảm bảo một khoảng cách cần thiết. “Sao cậu không đi gặp bác sĩ Araide đi?”
“Mẹ tớ đã đặt cuộc hẹn này.” Cậu mỉm cười lo lắng và đung đưa chân một cách khó khăn trên chiếc ghế không cân bằng. “Không có gì nghiêm trọng hết, chỉ là một buổi kiểm tra sức khỏe toàn thân thôi… Ha ha.”
“Tớ tự hỏi mẹ Conan sẽ là người như thế nào.” Mitsuhiko vừa nói vừa cho mọi người coi tác phẩm vừa mới hoàn thành của cậu ấy và Genta. “Tớ đoán là cô ấy rất bình tĩnh và cực kỳ ngầu, giống y như Conan vậy!”
Shinichi nghĩ tới người mẹ diễn viên của mình và gần như không thể tưởng tượng ra mối liên kết nào giữa bà và người đang được mô tả.
Haibara lên tiếng cắt ngang. “Dù gì thì Edogawa sẽ bận việc sau giờ học, thế nên mọi người có muốn đến nhà bác tiến sĩ để ăn bánh kem hay không?”
“Yeah!” Genta thích thú la lên lúc cô giáo mỹ thuật đang tiến dần đến chỗ họ. “Bánh kem!”
“Genta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đồ ăn.” Ayumi mỉm cười trước khi quay lại chỗ ngồi để hoàn thành xong con mèo của cô nàng.
“Vậy tôi nợ cậu gì đây?” Shinichi thì thầm sau khi giáo viên xem xét và khen ngợi về con mèo của bọn họ.
“Tôi sẽ nghĩ về vấn đề đó sau.” Haibara nhếch miệng, nhưng nụ cười đó chợt tắt ngấm khi đôi mắt kia nheo lại và bàn tay nắm chặt lấy mép áo khoác của cậu. “Tí nữa tôi có chuyện này cần nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Cậu xoay người nhìn thẳng vào cô ấy. “Quan trọng lắm sao?”
Haibara vẫn tiếp tục giữ chặt áo cậu. “Không phải tôi đã nói là tí nữa sao, thám tử?”
Shinichi không hỏi nữa mà chỉ dựa vào ghế mình. “Vậy tại sao cậu lại đề cập tới?”
“Để khiến cậu khó chịu?”
“Đáng tiếc là… Tôi tin tưởng cậu.” Shinichi liếc nhìn về phía đồng hồ. Còn hai giờ nữa là sẽ đến thời gian cậu được phép đi điều tra.
“Cậu có chắc là…” Giọng của Haibara có chút trầm ngâm và không chắc chắn, “rằng cậu nên đi ra ngoài và vòng quanh lung tung chỉ với một mình?” Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay vẫn còn đang không ngừng run rẩy của cậu. “Lúc nào cậu cũng có thể…”
“Không sao đâu.” Shinichi trả lời, theo phản xạ muốn che đi sự yếu đuối của mình với người trước mặt. “Cậu sẽ không hy vọng tôi chỉ nằm chờ chết đấy chứ?”
“Tôi không hy vọng là vậy.” Giọng cô ấy thật khẽ, mà cậu cũng không nhìn thấy ánh mắt bị che giấu dưới bờ tóc mái kia.
“Đây là một trong những thứ mà tôi có thể làm. Tôi có thể bắt giữ được tên giết người này, và biết đâu được sẽ đánh một đòn mạnh vào những kẻ đã hủy hoại cuộc đời tôi. Mà cậu cũng không có cách nào ngăn cản được.”
“Nếu như tôi có thể ngăn cản, vậy cậu đã không phải là cậu rồi.” Cô trả lời.
Tiếp nối đó là sự im lặng trong suốt buổi chiều còn lại.
***
Shinichi bước ra từ chuyến tàu màu vàng tại trạm Kinza, và gần như là bị đè bẹp bởi sự xô đẩy của dòng người tràn ra khỏi tàu, chật ních lối đi về phía khu vực bán vé. Kéo chặt hơn dây đai ba lô của mình, Shinichi luồn lách người và chú ý tới vạch hướng dẫn màu vàng để băng qua khỏi đám đông.
Bộ những người này không còn việc gì khác để làm vào ngày Thứ hai hay sao? Dòng suy nghĩ này rốt cuộc phải bật ra khi ví tiền của một người nào đó đập vào đầu cậu.
Nhưng thật may là đích đến của mọi người hướng tới đường phố shopping, mà Shinichi cậu lại đi về hướng ngược lại, tránh xa khỏi hai con phố Nichiuri và Shiodome.
Cảnh sát đã rất dễ dàng để lùng theo dấu vết cuộc gọi đến cho Scarlett và họ tra ra được nó đến từ bốt điện thoại ở Kinza. Và khi Shinichi dùng giọng ông Mori để gọi điện tới, Shiratori đã rất vui vẻ mà gửi những thông tin cần thiết qua cho cậu.
“Chúng tôi đã để cậu Chiba đi kiểm tra.” Shiratori nói, “hóa ra những số điện thoại này không đến từ một nơi mà chúng được gọi tới từ ba bốt điện thoại khác nhau. Không những vậy, chúng còn được đặt ở những nơi rất phổ biến và có lượng khách sử dụng đông hơn bình thường bởi vì rất nhiều quán bar tập trung ở gần khu vực này. Ông cũng biết rồi đó, điện thoại di động bị chết máy hay là bị lạc khi ra ngoài uống rượu, và mọi người cần phải gọi taxi nhưng không muốn vợ của họ sẽ nhìn thấy một số điện thoại lạ nào đó trên hóa đơn đóng tiền…”
Shinichi chỉ biết cười trừ và hỏi liệu rằng thông tin có thể được gửi đến điện thoại của Conan hay không, và Shiratori thậm chí còn không chần chừ. “Có lẽ cậu nhóc là người học nghề số một của ông đấy, ngoại trừ cặp sinh đôi Yokomizo.” Anh ta cười đùa trước khi cúp máy.
Khi Shinichi gửi thông tin qua cho Haibara để kiểm tra lại lần nữa vào tối chủ nhật, cô đã đưa cho cậu một tấm bản đồ khoanh tròn chính xác địa điểm của từng bốt điện thoại trong chưa tới một giờ, và còn bảo rằng đó là trò chơi con nít nếu như muốn tìm ra địa điểm đã gọi điện thoại, đơn giản chỉ bằng việc kết nối dữ liệu các cuộc gọi đã diễn ra mà cô nàng đã hack được từ công ty điện thoại chịu trách nhiệm về những cuộc điện thoại liên quan. Shinichi cảm thấy bản thân thật may mắn khi có Haibara chung đội với mình.
Như vậy là với tấm bản đồ được thu nhỏ vào trong túi, Shinichi đã sẵn sàng làm những công việc tiếp theo của mình. Đầu tiên là cậu sẽ lập ra danh sách những khách hàng thường xuyên ra vào các nhà hàng và tiệm cà phê, sử dụng sự ngây thơ của một đứa trẻ để hỏi các nhân viên và xem thử liệu cậu có thể đưa ra một số liệu chung nào đó phù hợp với vóc dáng của Scarlett Shimamoto hay không. Chắc chắn là không có gì thắc mắc về việc cô ấy sẽ cải trang thành một người khác, nhưng cho dù là vẻ bề ngoài của cô ta đã thay đổi như thế nào trước khi trở thành người mẫu chuyên nghiệp, rõ ràng cô không phải là một chuyên gia trang điểm như mẹ cậu, Kid hay là Vermouth, như vậy ít nhất chỉ cần tìm một người có chiều cao, ngoại hình và độ tuổi tương đương là được.
Sau đó cậu sẽ thăm dò một vài câu hỏi về người mà có lẽ cô ta đã nhìn thấy hoặc đã gặp, và hy vọng là sẽ trùng khớp với thông tin về người gọi điện bí ẩn. Cậu khá chắc về việc những cuộc gặp không chỉ là vô tình nếu theo như lời kể của Takeuchi về lời giải thích cho những hành động kỳ lạ. Và…
“Một đứa trẻ như em có lẽ không nên đi loanh quanh một mình ở Kinza đâu nhỉ, phải không?” Một bàn tay chợt nắm lấy balo của cậu ngay khi cổng soát vé vừa rơi vào tầm mắt và ngăn không cho cậu đi tiếp. Đó hóa ra lại là một người con gái trẻ tầm khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng ôm bó và khoác một chiếc áo lụa bên ngoài. Rất hấp dẫn. Mái tóc được búi lên gọn gàng, với đôi bông tai, đồng hồ, túi xách và kính mắt đều là những thứ đắt tiền. Giàu có. Cô mỉm cười nhẹ nhàng với cậu. “Sao vậy?” Và quyến rũ.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments