Phần 2: Bông hoa mẫu đơn nở vào mùa thu
Trong tuần kế tiếp, trong khi thời gian cứ thế trôi qua, thì Shinichi lại cảm giác như mình đang thực hiện các hoạt động hằng ngày với những quả tạ hàng trăm ký đang dính chặt trên tay chân. Cậu chờ đợi trong lo lắng và mất kiên nhẫn, chờ đợi một cơ hội để có thể tiến hành cuộc điều tra, nhưng kể từ khi cậu cùng với Takagi bước vào căn phòng thư viện đáng sợ kia, Ran không ngừng quan sát cậu, mà nếu như không phải vì lý do đó, có lẽ là do sức khỏe tồi tệ đi trông thấy của cậu.
Mặc dù khoảng hai tháng trước cậu đã biết chắc chắn là sẽ có một sự biến hóa gì đó xảy ra, nhưng cậu không ngờ là nó sẽ xuất hiện một cách đột ngột đến như vậy; dường như nếu có một ngày cậu cảm thấy bản thân mình khỏe khắn thì ngày hôm sau ngay cả giường cậu cũng không thể lết ra khỏi. Hiện tại chàng thám tử đang có một vụ án cần phải giải quyết, và Shinichi không thể chịu đựng được cảnh bị mắc kẹt trên chiếc giường với cơn ho mà có thể làm chấn động cả lồng ngực cậu. Nhưng cho dù có là vậy đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng có vấn đề gì. Cậu cần tận dụng từng giây từng phút, bất chấp có là cơn quay cuồng trong đầu hay cơn nhức mỏi như muốn khụy đôi chân cậu xuống.
Mãi cho đến thứ hai của tuần kế tiếp khi mà Ran có buổi tập luyện karate và không có cách nào đến đón cậu sau giờ học hay là theo đuôi cậu khi Shinichi đến nhà bác tiến sĩ hay là vào công viên, cậu mới có chút thời gian của riêng mình.
Shinichi đã dành nguyên một buổi sáng để tính toán cho những việc tiếp theo mình cần làm.
“Conan!” Ayumi la lên khiến cho cậu giật mình và làm rơi mất quyển sách Tiếng anh lên sàn nhà.
“Đừng có hù mình như vậy!” Shinichi cúi xuống để nhặt lên quyển sách, sau đó kéo chiếc kính xuống và gấp gọn rồi đặt nó lên bàn. Tay cậu đang cực kỳ run rẩy. Cậu nắm chặt tay lại để không có ai chú ý về điều đó. “Có chuyện gì vậy?”
“Tớ gọi cậu ba lần rồi đó! Cậu có ổn không vậy?” Tóc của Ayumi hôm nay rất dễ thương khi được buộc lại thành hai bím tóc nhỏ, nhưng trái ngược với nó lại là gương mặt lo lắng. Hai tay cô nàng chống đùi và ngồi ngược lại với bàn học. Khoảnh khắc đó, cậu chợt có cảm giác bé gái trước mặt này thật giống Ran, và tâm trạng Shinichi dường như dịu đi vì điều đó. Có lẽ Ayumi cũng sẽ rất giỏi trong môn võ thuật? Đặc biệt là nếu như cô nàng sẽ tham gia vào điều tra các vụ án mà không có cậu ở đằng sau quan sát trong tương lai. “Cậu vẫn còn ốm sao? Nếu vậy thì cậu nên ở nhà đấy!”
“Mình…”
“Conan, tớ nghe cậu thấy hiện trường vụ án Scarlett Shimamoto!” Mitsuhiko chen vào, cả người đè lên bàn học của Shinichi, và gương mặt thì bao phủ bởi nét hào hứng. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tớ không thể kể được.” Cậu trả lời. Genta đang được Haibara giảng bài tập về nhà kế bên cậu, nhưng xem ra mọi sự tập trung không hề được đặt ở chỗ đó, có lẽ nó đã dịch chuyển từ khoảnh khắc mà Mitsuhiko bắt đầu câu hỏi rồi. “Nhưng mà đúng là tớ đã thấy nó.”
“Thật vậy sao?” Genta la lên và ráng nhích cơ thể về phía này. “Mẹ tớ đã xem tin tức về tang lễ ở trên TV, vậy nên tớ đã không được coi Yaiba! Mà cậu bắt được hung thủ rồi hả?”
“Chưa nữa…” Shinichi thừa nhận.
Ayumi cắn nhẹ môi, và hơi ngước đôi mắt có chút đáng thương nhìn về phía Shinichi. “Không lẽ cậu nghĩ là do Kaito Kid làm? Tin tức trên báo chí nói vụ án có lẽ gây ra bởi Kid nhưng mà mình không tin đâu. Kid thật sự là một người tốt!”
“Chắc chắn là không rồi. Đó không phải là phong cách của hắn ta.”
Ayumi thở dài nhẹ nhõm. “Vậy cậu còn lo lắng về chuyện gì nữa? Về tên hung thủ thật sự?”
“Cậu ấy đang lo lắng người đó sẽ đuổi theo Kaito Kid.” Haibara đặt cây bút chì xuống. Sau đó là cái ngáp quen thuộc trước khi chạm mắt Shinichi. “Và có lẽ là Edogawa cũng không thích cảm giác khi không thể giải quyết vụ án. Cậu ấy đã phải nhờ sự giúp đỡ của Hattori.”
“Bậc thầy thám tử Conan?” Mitsuhiko thở mạnh và vòng hai tay. “Tại sao cậu ấy luôn có thể tham gia vào những chuyện thú vị?”
“Đúng vậy!” Genta đồng tình. “Đáng ghét quá đi!”
Shinichi đang cố tưởng tượng cảnh nhóm Thám tử nhí chứng kiến thư viện thấm đẫm máu đáng sợ và rùng mình. “Tớ không biết là nó có khiến cho các cậu cảm thấy thú vị hay không nhưng… anh Takagi và tớ đã nhìn thấy một vài bằng chứng khá đáng sợ.” Cậu dừng lại. “Đáng sợ hơn những thứ mà chúng ta đã từng thấy.”
Mitsuhiko và Genta tiếp tục hỏi han cậu về vụ án cho tới khi giáo viên mỹ thuật tới, mang theo một bó sợi chỉ len lấp lánh màu và trong khi một học sinh khác trong lớp họ và Ayumi mang theo một xấp giấy gấp cao, Shinichi và Haibara mới không tiếp tục bị làm phiền.
“Cậu có thể giúp tôi sau buổi học ngày hôm nay không?” Shinichi thì thầm lúc Haibara truyền cho cậu hai tờ giấy xếp gấp hình con mèo. “Tôi cần đi điều tra vài thứ.”
“Về ghi âm trong điện thoại sao?” Haibara hỏi. “Chúng tôi không thể đi chung với cậu?”
“Không. Tôi không thích việc Vermouth đang nhìn trộm về vụ án, và nếu như cô ta không phải là người duy nhất, vậy tôi càng không muốn cậu hay những người khác tiến gần đến mớ lộn xộn này.”
“Và cậu là người duy nhất được phép gánh đống rắc rối đó?” Haibara hất nhẹ mái tóc. “Cậu có cảm thấy như vậy có chút thánh nữ?”
“Không phải như vậy.” Shinichi đục hai cái lỗ trên tờ giấy gấp mèo gần hoàn thành, tiếp theo luồn sợi dây và buộc nó chặt lại. “Chỉ là một đứa trẻ hỏi những câu hỏi kỳ lạ sẽ không khiến người khác chú ý bằng một đám nhóc hỏi, và…” Cậu nuốt nước bọt. “Tôi không biết nữa Haibara. Hiện trường vụ án rất tàn bạo và tên sát nhân vẫn chưa bị bắt giữ. Đội thám tử nhí là những đứa trẻ ngoan ngoãn và thông minh, nhưng chúng vẫn chưa đủ khôn khéo và tôi không muốn khiến chúng tập trung vào những vụ điều tra như thế này.” Shinichi vò đầu. “Hơn nữa, tôi cũng không phải là một đứa con nít. Có lẽ bề ngoài là như vậy, nhưng giống như cậu thôi, tôi có trí óc của một thám tử trung học. Vì vậy đây không phải là thánh nữ hay gì cả. Đơn giản là tôi phù hợp với việc này hơn bọn chúng. Và nếu như vụ việc này có liên quan đến Tổ chức áo đen, tôi càng không thể mang cậu theo. Mọi bước đi và những thông tin sai lầm đều có thể khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Điều cuối cùng mà chúng ta muốn chứng kiến chính là việc Ayumi, Genta và Mitsuhiko sẽ nằm trong loạt danh sách bảo vệ nhân chứng nào đó.”
Môi Haibara mím lại, nhưng cô gật đầu. “Được rồi. Tôi sẽ phối hợp với cậu chuyện này, nhưng điều kiện là cậu phải kể cho tôi kế hoạch của cậu.”
“Mọi cuộc gọi tới của Shimamoto hay là Maison Rouge đều tới từ một bốt điện thoại nào đó. Mà nhờ có cậu kiểm tra thì chúng ta biết được nó nằm ở một khu vực - Kinza.”
“Không có gì.” Haibara đưa cho cậu một con mèo khác với dấu vân tay đã để lại sau khi dán băng keo. Theo bản năng Shinichi xóa nó đi bằng ngón tay trước khi cắt một đoạn sợi màu tím khác. “Đặc biệt là những chỗ có hai bốt điện thoại gần nhau trên cùng một con đường. Mà màu của nó cũng khác nhau nữa Edogawa.”
“Ừ…” Shinichi thì thầm và tìm một sợi màu xanh khác. “Nói chung là tôi sẽ đi lượn lờ quanh các shop trên con đường đó và kiểm tra xem liệu có shop nào chuyên bán văn phòng phẩm hay giấy nhớ hay không. Kiểm tra các khách quen của quán cà phê bởi vì có thể đó là nơi mà cô ấy hẹn gặp với người đã liên tục cho cô ấy. Đại loại như vậy.” Cậu có chút dừng lại khi đầu sợi dây màu xanh không chịu chui qua cái lỗ đã được bấm sẵn. Mà nguyên nhân là bởi vì bàn tay đang không ngừng run rẩy của cậu.
Haibara thở dài và lấy nó đi khỏi tay Shinichi. “Tôi sẽ dẫn đám nhóc tới nhà bác tiến sĩ sau giờ học. Và cậu thì có một cuộc hẹn với bác sĩ do mẹ cậu đã đăng ký, và bà mới gửi email qua cậu vào lúc sáng nay. Nếu như có ai hỏi thì đơn giản là cậu đã quên nói với Ran.” Nút thắt của cô được làm thật gọn gàng và cẩn thận. Haibara thu lại hết những con mèo và bỏ nó vào cái khung mà giáo viên của họ đã đưa tới vào đầu giờ học.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments