Takagi nhìn chăm chú về phía Shinichi một lúc lâu, đôi lông mày nhíu chặt lại và đôi môi căng thành một đường thẳng. Sau đó anh nhìn về phía khác và lôi ra chiếc điện thoại, bấm vài nút trên màn hình.
“Thanh tra Megure? Là tôi, Takagi đây. Chúng tôi đã tìm ra hiện trường thật sự của vụ án và cách thức giết hại nạn nhân Shimamoto.” Có một tiếng la lớn bên đầu dây của điện thoại, nhưng Shinichi, lần đầu tiên không thể nghe ra những thanh âm đó. “À đúng rồi thưa sếp, chúng tôi sẽ đưa bà Kanami đến phòng thẩm vấn và chúng tôi cũng cần một người họa sĩ phác thảo nữa.”
Takagi cúp máy sau khi nghe thêm một vài lời dặn dò từ ông Megure. Tiếng thở dài chợt vang lên, cuối cùng anh cũng thay đổi tầm nhìn từ điện thoại về người đi cùng với mình, Shinichi. “Tại sao em lại nghĩ chúng ta cần một họa sĩ?”
“Bởi vì tên mà hắn ta đang sử dụng chắc chắn không phải là thật. Sau mọi chuyện thì nếu như anh nhận công việc chỉ để giết một người nào đó, anh chắc chắn sẽ không đưa ra tên thật của chính mình, đúng không? Đặc biệt là khi khách hàng của anh sẽ không kiểm tra xuất thân của họ.”
“Nếu như bây giờ em đã giỏi như thế này…” Takagi xoa tung mái tóc của mình, “khi ba mươi tuổi em sẽ như thế nào đây?”
“Em chỉ muốn mình sẽ trở thành một người mà sẽ không có bất kỳ kẻ sát nhân nào có thể trốn thoát khỏi tội trạng của mình thôi.” Shinichi trả lời, và nếu như Takagi có đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía cậu, Shinichi chắc chắn sẽ không chú ý tới nó.
“Hai mươi phút sau khi mà bên phía cảnh sát tới, Ran và Sonoko đã đi tới biệt thự bằng taxi. “Conan! Chị nhớ là đã nói với em phải ở lại nhà hôm nay! Nhưng em lại tiếp tục không nghe lời!” Cô bế cậu lên khỏi mặt đất và ôm chặt lấy Shinichi. “Cảnh sát Takagi đã nói hiện trường vụ án mà mọi người tìm ra đã rất đáng sợ!”
“Chị Ran?”
Sato đi ra khỏi ghế lái từ chiếc xe cảnh sát của mình và tiến tới chỗ cậu. “Conan, xem ra em lại giúp cảnh sát tụi cô nữa rồi.”
“Em rất thích các câu đố của Kichiemon!” Shinichi hào hứng đáp lời, “Cảm giác cực kỳ thích thú khi có thể giải đáp ra từng câu hỏi!”
Hơi cúi đầu xuống, Sato nhìn chằm chằm về phía cậu. “Em cũng đã giải đáp ra những thứ còn lại. Wataru…” Cô dừng lại. “Takagi cũng đã nói cho cô biết em đã tự mình tìm ra mọi thứ và chỉ kéo cậu ta theo để làm tài xế cho mình.” Cô thở dài. “Mà thôi, em không sao chứ? Takagi vẫn còn cảm thấy hơi run rẩy khi nhìn thấy hiện trường vụ án kia.”
“Em không sao.” Cậu lên tiếng. “Ý em là, trông nó rất kinh khủng, nhưng… em đoán có lẽ bởi vì mình đã nhìn rất nhiều vụ án giết người nên…”
“Học sinh tiểu học cần phải phát triển một sở thích nào đó tốt đẹp hơn.” Sonoko chen vào khi Ran hơi dần buông lỏng lực trên người cậu. “Nếu không cẩn thận em sẽ trở thành tên biến thái Shinichi thứ hai đấy.”
“Sonoko!” Ran la lên, “cậu ấy không phải là tên biến thái!”
“Có đấy. Chỉ là hắn ta là tên biến thái mà cậu thích.” Cô liếc xuống Shinichi. “Em đã là một tên nhóc phiền phức rồi, vì vậy đừng có trở thành một kẻ như cậu ta đấy, có nghe chưa?”
Shinichi liếc ngang qua cô nàng. “Ít ra như vậy sẽ tốt hơn trở thành người như chị.” Cậu lẩm bẩm.
Sato chống nạnh nhìn về phía Takagi đang dẫn bà Kanami về phía này.
“Như vậy thì,” Sato lên tiếng cắt ngang trước khi Sonoko thật sự nổi nóng. “nhờ vào sự trợ giúp của chàng thám tử nhí Conan mà chúng ta đã có đầu mối mới cho vụ án này, nên chắc cũng là điều tốt nếu như cậu nhóc có một vài điểm chung với chàng thám tử nổi tiếng Kudo.” Cô vén mái tóc qua tai mình. “Chúng ta vẫn không biết được phải giải quyết như thế nào với hình ảnh đặc trưng của Kaito Kid, nhưng khi chúng ta bắt được tên này có lẽ chúng ta sẽ bắt hắn khai ra mọi chuyện.”
“Ai cũng có thể sẽ không làm được việc này nhưng cô chắc chắn sẽ làm được cô Sato!” Shinichi mỉm cười nhìn cô ấy, và người đối diện cũng mỉm cười nhẹ nhàng đáp trả lại.
“Em đấy.” Cô nhẹ nhàng thở dài, sau đó bước tới chỗ xe của Takagi để mở khóa cửa sau cho bà Kanami.
Ran nắm chặt đến mức đau nhức bàn tay cậu. Cô ấy lại lo lắng nữa rồi. Shinichi thở dài. Cho dù khi đã trở thành Conan, thứ mà cậu mang lại cho cô ấy vẫn không có gì ngoài nỗi bất an.
“Chúng ta nên đi thôi.” Cô nói. “Chúng ta phải làm thủ tục rời khách sạn trước buổi chiều và bố cũng đang dự tính sẽ gặp khách hàng ở văn phòng vào lúc bốn giờ chiều. Cảnh sát sẽ lo liệu mọi chuyện còn lại.”
“Thiếu úy Sato!” Shinichi nhanh chóng suy nghĩ và la lên khi Ran đang bế cậu tiến về chiếc xe taxi. Sato quay đầu lại nhìn về phía cậu và nhìn thấy nụ cười cầu khẩn của cậu nhóc. “Khi bức họa được hoàn thành cô có thể gửi nó cho cháu được không ạ? Cháu đã nhìn thấy rất nhiều người ở ngoài cổng khi vụ giết người được công bố và cũng có thể kẻ sát nhân là một trong số họ.”
Đôi môi của Sato hơi mím lại, sau đó cũng thở dài, mang theo cảm giác từ bỏ mà gật đầu. “Cô sẽ gửi nó đến cho ông Mori.” Shinichi mỉm cười rạng rỡ với cô khi Ran đẩy cậu vào ghế sau của taxi.
***
“Và bà Kanami thừa nhận việc thuê thám tử và đang tiến hành mô phỏng lại chân dung của hung thủ với người họa sĩ.” Shinichi vừa nói vừa đung đưa chân trên chiếc ghế xoay màu xám bạc trong căn nhà của bác tiến sĩ, chuẩn bị nghiên cứu mọi thứ tại một chiếc bàn tròn. “Bà ấy đã rất lo lắng cho anh Takeuchi vì dù gì thì bà cũng là người nhìn anh ấy lớn lên. Do đó bà muốn nhắm chắc là người phụ nữ mà anh ta sẽ chung sống cả đời sẽ không có bất kỳ mối quan hệ mờ ám nào khác.”
“Như vậy là bà ta đã cho anh ta biết quá nhiều chi tiết về cấu tạo của căn biệt thự cho dù với chỉ với ý định muốn giúp đỡ?”
“Ừ. Nhưng hóa ra vị thám tử mà bà cất công chọn lựa lại là một người có tình án hình sự trước đây. Bà có nhắc đến tên của người đó là Louis Redhouse nhưng mà đúng như dự đoán, đó là tên giả. Vậy nên những gì mà chúng ta biết được có lẽ là hình dáng bên ngoài của hắn ta, một người đàn ông tầm hai mươi lăm tuổi và hắn đã cướp đi một món trang sức mà trông có vẻ không một chút giá trị. Cuối cùng là hắn ta muốn dùng một cách nào đó để có thể liên lạc được với Kaito Kid hoặc là cáo buộc hắn ta.” Cậu càu nhàu. “Đúng rồi, và rằng Vermouth rất thích thú đối với vụ án này, hoặc là Kid, hoặc là một thứ gì đó.”
Shinichi quan sát lại bức họa, phóng to hết cỡ nó lên trong màn hình laptop trong lúc Heiji đang lầm bầm ở đầu dây bên kia. “Vụ án này càng ngày càng thú vị. Ước gì tôi có thể đến Tokyo và giải quyết nó cho cậu bằng kỹ năng thám tử điêu luyện của mình, nhưng mà…”
“Nằm mơ đi Hattori.” Shinichi ngắt lời trước khi che điện thoại để che đi tiếng ho trong cổ họng. “Nhưng mà chờ cho tới khi chúng ta tìm thấy tên đó, chúng ta sẽ không thể nào chắc liệu viên đá mà anh ta đã ăn cắp có phải là…” Cậu nhanh chóng dừng lại trước khi lỡ miệng nói ra điều đó. Đúng là Kid đã kể cho Shinichi nghe về viên đá Pandora, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu có quyền kể nó cho những người khác, nên sẽ tốt hơn nếu cậu tránh nói rõ sự việc. “Một thứ gì đó mà tượng trưng cho Kid, hoặc là chúng.”
“Với việc Vermouth luôn lượn lờ xung quanh, xem ra thật sự có một sự liên kết nào đó với bọn chúng.” Heiji cẩn trọng lên tiếng. “Mọi chuyện phải thật cẩn thận Kudo. Cậu luôn đặt bản thân mình vào nguy hiểm mỗi lần cậu giải quyết những chuyện như thế này.”
“Tôi đảm bảo là sẽ chú ý mọi thứ.” Shinichi thở dài nặng nề, phớt lờ đi cảm giác đau nhức trong lồng ngực. “Sau mọi chuyện thì lúc này Ran lại đang canh chừng mọi hành động của tôi, vậy nên tôi không chắc là mình có được phép đến gần những rắc rối như vậy hay không. Được tới nhà bác tiến sĩ là việc đầu tiên mà tôi có thể ở một mình trong vòng bốn mươi tám tiếng vừa qua. Tôi còn mừng vì ngày mai mình có tiết học nữa chứ.”
“Bà chị đó có lúc nào mà không lo lắng cho cậu?”
“Anh Takagi có nói với cô ấy về việc hiện trường vụ án khá đáng sợ, và rồi cô nàng cứ nhìn chằm chằm tôi như thể tôi sẽ bị vấn đề gì đó sau khi thấy nó.”
“Cậu đang là tám tuổi Kudo, không phải mười tám. Và cậu nên có vấn đề khi gặp tình huống như vậy.”
“Tôi đã nhìn hàng trăm xác chết khác nhau rồi, đó là nếu như chỉ chứng kiến với cơ thể của Conan. Nhưng thật ra tôi nghĩ có lẽ là do cái mùi đã khiến anh ấy cảm thấy khó chịu bởi vì thật ra thì hiện trường vụ án không đáng sợ như những cái mà chúng ta đã từng trải qua.”
“Nghe cứ như việc này đối với cậu chỉ là nhìn thấy cá chết khi đi chợ vậy.”
“Không hề.” Shinichi phản bác. “Tôi chẳng thấy thích thú gì khi phải bắt tay vào giải quyết những thứ như vậy, chỉ là đôi khi tôi cần phải cung cấp những thông tin mà người khác đã vô tình bỏ lỡ.”
Mà cho dù có nói vậy thì cậu vẫn chưa từng gặp ác mộng khi những thấy những cảnh đó. Ác mộng của cậu thường chỉ tái diễn như một vở kịch chậm chạp lặp lại về nhưng cảnh cậu vừa chớp lấy tia sống cuối cùng trong cõi chết, về những lần mà cậu không đủ nhanh và tỉnh táo để có thể cứu sống một người nào đó. Dấu vân tay đẫm máu trong một căn phòng lộn xộn là người mà Shinichi không cách nào cứu được, bời vì họ đã chết. Còn về những trường hợp khác, cậu chỉ đơn giản là không muốn phải bắt gặp hình ảnh một người nào đó chết vì mình.
Điều đó mới khiến cậu cảm thấy sợ hãi, cho dù Shinichi chưa bao giờ nói ra điều đó.
Có tiếng bước chân ở trên cầu thang. Shinichi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Haibara đang đi xuống. Cô nàng bước ngang qua cậu và tiến vào phòng bếp cùng lúc khi cậu nghe thấy tiếng chế giễu của Heiji. “Vậy bây giờ cậu tính làm gì?”
“Không biết nữa.” Shinichi lên tiếng và nhìn thấy Haibara tiến ra khỏi phòng bếp với ly nước trên tay. Và lần này khi cô đi ngang qua cậu, cô ấy đã dừng lại. Shinichi nhìn xuống cô nàng và thấy ánh mắt kia đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cậu với khuôn mặt không tính là dễ nhìn cho mấy. “Haibara?”
“Tôi biết gương mặt đó.” Cô ấy nói và đầu dây bên kia dường như yên lặng ngay lập tức. Haibara đưa ly nước trong tay cho người trước mắt và ngồi lên cái ghế xoay bên cạnh, kéo lấy cái laptop về phía mình. Shinichi đặt ly nước lên bàn và bật chế độ loa ngoài của điện thoại. “Nói đúng hơn là tôi đã nhìn thấy nó, khoảng hai ngày trước. Hắn ta không có ria mép, nhưng…”
“Ở đâu?” Ngay lập tức những ngón tay của Haibara lướt trên mặt phím và mở ra dữ liệu của FBI, tốc độ còn nhanh hơn thời gian để cậu có thể hoàn thành được những dòng chữ kia.
Tên của Genevieve Maison Rouge hiện lên kèm theo với bức hình của cô ta, nhưng Haibara không tập trung vào nó và chuyển sang bức hình thứ hai. “Hắn ta không có nhiều tên giả, nên là không khó để có thể đoán được từ Louis Maison Rouge thành…” Một trang từ điển đơn giản được bật lên, và khi nhập hai chữ Maison Rouge, ánh mắt của Shinichi tập trung vào kết quả tìm được.
“Louis Redhouse, hay còn là Red House.” Shinichi lên tiếng và nhận được tiếng hít ngược vào của Heiji. “Anh trai của Genevieve Maison Rouge, và là đồng phạm trong vụ trộm.”
“Một tên sáng tạo.” Heiji bình luận. “Chỉ như vậy đã nghĩ sẽ không có ai tìm ra rồi?”
“Chúng tôi gần như đã không tìm ra.” Shinichi thừa nhận. “Tôi thậm chí còn không có chút phương hướng về điều đó, vì tôi không hề biết tiếng Pháp.”
Haibara bổ sung. “Bên cạnh đó, theo như thông tin được lưu trữ lại trong hồ sơ của FBI, Louis Maison Rouge đã chết trong tù hai mươi sáu năm về trước. Vậy nên không có cách nào mà anh ta sẽ bị dính vào tình trạng nghi phạm nếu như có ai đó điều tra về vụ việc.”
“Kết luận là hoặc thông tin không chính xác, hoặc anh ta còn sống, hoặc là một người nào đó đã đóng giả thành anh ta.” Heiji lên tiếng. “Cậu nghĩ sẽ là trường hợp nào Kudo?”
“Tôi không chắc nữa Hattori, nhưng nếu như hắn ta là anh trai của cô ấy, tại sao lại ra tay giết nạn nhân?” Shinichi vò đầu bứt tóc. “Có quá nhiều chi tiết bị bỏ lỡ khiến cho vụ án này không thể đưa ra phán quyết cuối cùng. Có ai sẽ đi qua mọi rắc rối chỉ để lấy được sự chú ý của Kid?”
“Tôi cũng đang nghi ngờ về điều đó.” Chàng thám tử miền Tây trầm ngâm. “Tôi đoán tên giết đã cố gắng muốn thu hút sự chú ý của ai đó mà không chỉ là mỗi Kid, và việc gây nên vụ án với một người nổi tiếng trong khi liên lụy tới một người nổi tiếng khác là phương pháp chắc chắn nhất để thu về nhiều sự nhiễu loạn.”
“Sự nhiễu loạn?” Shinichi lặp lại. “Có quá nhiều động cơ.”
“Nhưng có một điều chắc chắn.” Haibara đẩy laptop lại về phía Shinichi. “Thứ gì đã bảo lưu tuổi xuân xuân của Genevieve Maison Rouge cũng là thứ đã khiến cho anh trai bà ta trẻ như vậy.”
Shinichi nhìn chằm chằm về tấm ảnh của Louis Maison Rouge với đôi mắt nghiêm trọng và dòng suy nghĩ quẩn quanh. Mình nên đi tiếp theo hướng nào?
“Này Kudo, có một việc mà tôi muốn nói cho cậu trước khi tôi phải đi.” Heiji lên tiếng. “Cậu đã tìm ra người mà nạn nhân gọi điện và muốn tìm gặp?”
“Cái gì?”
“Khi cậu đề cập đến vụ án lần đầu tiên, cậu có nói rằng Takeuchi muốn thuê thám tử bởi vì Shimamoto đã có một vài hành động kỳ lạ. Vậy cậu đã tìm ra chuyện gì khiến cô ấy muốn làm trước khi bị sát hại chưa?”
Shinichi ngơ ngác nhìn về phía chiếc điện thoại đang được cạnh bên laptop của mình. “Hattori?”
“Chỉ có chi tiết đó là khiến tôi thắc mắc thôi. Có lẽ nó cũng không có gì quan trọng, nhưng biết đầu lại có thêm một động cơ đằng sau điều đó thì sao?”
“Xem ra vị thám tử miền Tây lại có thể một điểm rồi.” Haibara mỉm cười. “Nếu như cậu có thể đưa tôi ghi âm của điện thoại, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho những phần khó nhằn khác, cậu thám tử.”
“Ừ…” Shinichi liếc ngang. “Hattori, tôi cần gọi một vài cuộc điện thoại.” Có lẽ cậu cần phải sử dụng giọng của ông Mori nếu như cậu muốn lấy thông tin một cách chính xác nhất.
“Vậy là tôi dẫn trước cậu rồi đúng không Kudo?”
“Có lẽ cậu vừa giúp tôi mở ra một hướng đi của vụ án này.” Shinichi trả lời và cúp máy trước khi nghe được tiếng ba hoa của Hattori về điều đó.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Commentaires