Tôi dậy sớm vào sáng hôm sau, cảm giác có chút gì đó hơi cứng và ẩm hơn so với những buổi sáng ngày thường. Làn da nóng bừng và tôi thật sự muốn tung chăn ra nhưng khi dãn người, thứ gì đó của Yugi khẽ chạm vào vật dưới thân tôi. Tiếng cậu ấy rên rỉ khe khẽ khi cố gắng nép vào người tôi gần hơn.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi đã quên mất việc mình ngủ cạnh cậu ấy cả đêm và đó là nguyên nhân cho thứ đang không ngừng phản ứng. Cậu ấy vẫn còn sốt và cơn hờn dỗi trẻ con vẫn tiếp diễn trong giấc mơ. Thật tội nghiệp mà. Yugi quá ngây thơ và không biết cách tự bảo vệ mình. Tôi đoán điều tốt nhất cho cậu ấy chính là để cậu ấy nghỉ ngơi.
Tôi quay đầu kiểm tra thời gian, lặng lẽ thở dài khi thấy đồng hồ báo thức của cậu ấy sẽ reo trong vòng mười lăm phút nữa. Tôi không nghĩ cậu ấy có thể đi học ngày hôm nay. Nếu là lúc bình thường, tôi có thể sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng nếu đã biết cậu ấy không khỏe, cậu ấy chắc sẽ không có thời gian dành cho tôi.
Ôi trời.
Ít nhất là tôi có thể khiến cậu ấy cảm thấy thoải mái, nhưng đầu tiên tôi nghĩ mình nên khiến bản thân thoải mái trước để có thể trêu chọc cậu ấy. Tôi cần đi tắm.
Cẩn thận nhích người ra khỏi cậu ấy, tôi vẫn khiến Yugi bật ra vài tiếng rên rỉ và nhúc nhích người, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không tỉnh dậy. Tốt. Nhiệm vụ hoàn thành, bây giờ là tới bước thứ hai: quần áo.
Tôi nhẹ nhàng lướt qua tủ quần áo của Yugi, cầm lấy một cái quần dài màu xám và một cái áo thun thể thao màu đen. Có lẽ chúng tôi sẽ cần phải đi mua sắm đồ nhưng thật ra tôi không muốn xài tiền tiêu vặt của Yugi. Biết đâu tôi có thể làm thứ gì đó để kiếm tiền trong lúc Yugi đi học. Đôi khi Anzu đã đi làm phục vụ, cũng có thể có công việc gì đó mà tôi có thể làm. Nhưng mà… làm thế nào để tôi tìm kiếm công việc đây? Quay trở lại thời đại của tôi, con người được sinh ra đã có sẵn vai trò và họ sẽ tiếp nối theo bố mẹ mình làm các công việc thủ công. Địa vị của tôi đã được sắp đặt từ khi tôi sinh ra, và kể cả khi đã trở thành hoàng tử, những gì tôi muốn đều có sẵn trong tầm với, từ trang sức tới vũ khí. Từ những hiểu biết của mình, tôi nghĩ sẽ phức tạp hơn rất nhiều để có thể kiếm sống, đặc biệt là khi người đó không phải thuộc về dòng dõi hoàng gia.
Tôi có lẽ phải thảo luận vấn đề này với Yugi trước. Cậu ấy vẫn còn cả một năm sau, nếu không tính năm nay để lo về mấy vấn đề trong trường học trước khi suy nghĩ tới phải làm công việc gì sau này.
Tôi khẽ cười khi suy nghĩ tới một chuyện. Ở tuổi của cậu ấy bây giờ, tôi đã là Pharaoh, vị vua của một đất nước vĩ đại. Nhưng Yugi lại chưa hoàn thành xong công việc của mình. Tôi đoán là do mình đã kế vị ở tuổi đời khá trẻ vì tới năm 20 tuổi cha tôi mới kế vị ngai vàng, trong khi mười sáu tôi đã đảm đương trách nhiệm đó.
Suy nghĩ lại trôi lạc đi rồi. Tôi nhanh chóng ép bản thân mình thoát khỏi những suy nghĩ đó và bước vào phòng tắm.
Tôi thừa nhận vẫn còn rất nhiều thứ cần phải được điều chỉnh. Những trải nghiệm của tôi gần như tương phản hoàn toàn giữa những gì mà Yugi đã chia sẻ và so sánh nó với thời đại của mình. Đôi khi thật khó để có thể bắt kịp; nhưng mà có những thứ tôi lại rất yêu thích, ví dụ như cái vòi nước này. Áp lực từ dòng nước chảy ra giống như đang mát xa vậy, tôi còn có thể điều chỉnh nhiệt độ và nếu như để nó ở nhiệt độ vừa, dòng nước chảy xuống sẽ không quá lạnh, đủ để tôi loại bỏ đi cái nóng của mình và nhắm mắt lại, tưởng tượng bản thân đang chìm đắm trong những cơn mưa hiếm hoi hằng năm ở Ai Cập.
Tất nhiên vẫn còn một vài thói quen cũ như việc chờ đợi để ai đó tắm rửa cho tới khi nhận ra không có bất cứ ai xuất hiện mới khiến tôi vội vã làm sạch người sẽ cần cả một khoảng thời gian dài để thích ứng.
Nhưng cho dù có thế nào đi chăng nữa, tắm rửa ở thời đại này vẫn chính là một trong những thứ yêu thích của tôi.
Sau khi đã tắm xong và lau khô người, tôi mặc đồ và đi lại kiểm tra Yugi trước khi xuống lầu, hài lòng với việc cậu ấy vẫn y như lúc tôi vừa rời đi: ngủ ngon lành, mặc dù đã vứt luôn cái chăn xuống.
Tôi phải làm gì với cậu ấy đây?
Kéo nhẹ cái chăn về lại chỗ cũ, tôi sờ trán cậu ấy và nhăn mày. Dường như cơn sốt của cậu ấy lại quay lại. Tôi chắc sẽ phải gọi ông Moto, nhưng trước đó đắp khăn lạnh có lẽ sẽ giúp ích một phần vấn đề.
“Tớ sẽ quay lại ngay Yugi.” Tôi thì thầm.
“Aa-te…” Tôi nghe cậu ấy yếu ớt lầm bầm.
Tôi quay lại và nhìn thấy cậu ấy đang lăn mạnh qua một bên. Tôi nhanh chóng bắt kịp cậu ấy trước khi Yugi ngã xuống. Tôi nghĩ cậu ấy có lẽ không nhận ra bản thân mình sắp rơi xuống đâu. Yugi có vẻ khá hài lòng với việc nắm lấy tay tôi và lầm bầm thứ gì đó mà tôi không thể hiểu.
“Này.” Tôi nhẹ nhàng nói, quỳ xuống bên cạnh cậu và đẩy phần tóc mái sang một bên. Trông cậu ấy còn tệ hơn hôm qua nữa. “Tớ chỉ đi làm ướt cái khăn này và gọi cho ông nội thôi. Tớ sẽ không đi lâu đâu, nhé?”
“Không… ở lại đi… làm ơn…” Cậu ấy yếu ớt nói. Tim tôi đập rộn rã vì câu nói đó nhưng tôi thật sự cần sự giúp đỡ. Cậu ấy không nắm chặt tay tôi nên rất dễ để có thể trượt tay ra khỏi cái níu lấy đó. Cậu ấy cố với lấy tôi nhưng cánh tay nặng trĩu chỉ có khiến bàn tay kia chà nhẹ lên tay tôi.
“Tớ sẽ quay lại ngay. Hứa đấy.” Tôi nói và rời đi một cách nhanh chóng.
Tôi tìm thấy ông Moto đang pha trà dưới cầu thang, vẫn mặc đồ ngủ và chưa tỉnh táo lắm. Ông ấy quay sang tôi và mỉm cười chào buổi sáng.
“Chào buổi sáng, ông Moto.”
“Con biết là con có thể gọi ta là Ông nội. Mấy đứa khác cũng vậy mà.” Ông ấy ngáp một tiếng rồi mới nói. Tôi đỏ mặt, cảm thấy bản thân mình giống như một tên gốc nhưng thật sự chỉ vì tôi tôn trọng ông ấy.
“D-Dạ. Chỉ là… Yugi lại sốt rồi ạ. Trông cậu ấy không khỏe lắm.” Tôi nói, đi tới bên cạnh để làm ướt khăn mặt.
“Ta sẽ đi xem nó.” Ông ấy mệt mỏi nói và rời đi.
Tôi đi theo ông ấy, cẩn thận không để chiếc khăn nhỏ nước xuống sàn nhà nhưng lúc chúng tôi tới phòng cậu ấy, ông Moto đã dừng lại.
“Yugi!” Ông ấy vội vàng la lên trước khi bước nhanh vào trong.
Hoảng loạn nhanh chóng tăng lên và cho tới khi tôi nhìn thấy Yugi nằm úp sấp trên tấm thảm futon, tội cũng vội vàng chạy tới chỗ cậu ấy. Có lẽ cậu ấy đã cố gắng theo tôi. Tên nhóc này.
“Yugi…” Tôi cố gắng giúp ông Moto đưa cậu ấy ít nhất là nằm lại giường. Tôi lau mồ hôi trên trán cậu ấy và cậu ấy từ từ tỉnh lại.
“Yugi. Mau về lại giường đi con.” Ông Moto nói, cố dỗ cho cậu ấy tự di chuyển nhưng cậu ấy mặc kệ mà cố vùi mình vào chiếc khăn mát mà tôi đưa.
“Nóng quá… muốn… Atem…” Cậu rên rỉ.
“Tớ ở đây Yugi. Tớ đã nói là sẽ không rời đi lâu mà.” Tôi nhẹ nhàng nói. Cậu ấy thả mình nằm trong ngực tôi và thở dài thỏa mãn.
“Xem ra con bị mắc kẹt với nó rồi.” Ông Moto bật cười.
Có vẻ như ông nói đúng. Yugi thu mình lại trong vòng tay tôi như thể tôi chính là nguồn sống cho cậu ấy. Nó… thật ra khá dễ thương nhưng tôi có lẽ không nên để lộ suy nghĩ này. Nhất là khi ông Moto đang ở đây.
“Cậu ấy sẽ ổn chứ ạ?” Tôi hỏi.
“Nếu hôm nay cơn sốt của nó còn không giảm thì ngày mai ta sẽ gọi cho bác sĩ. Yugi, nào, mau quay về giường đi.” Ông Moto nhẹ nhàng chạm tay cậu ấy.
“Không…” Cậu ấy càng cuộn người vào sát tôi và chôn mặt mình khỏi tầm mắt của ông ấy. Tôi đã phải cắn môi để không khiến mình bật cười. Cậu ấy đã luôn trẻ con thế này mỗi lần bị ốm à? Làm sao mà ông Moto có thể vượt qua nếu không có sự giúp đỡ?
“Được rồi. Vậy con có muốn nằm ở ghế sopha dưới lầu không?” Ông hỏi.
Yugi không trả lời nhưng một lúc lâu sau lại gật đầu. Như vậy chúng tôi đã có thể đỡ cậu ấy lên và giúp cậu ấy đứng dậy. Cậu ấy lắc lư nhưng vẫn ổn định nhờ có hai chúng tôi kề bên. Dù vậy, gương mặt kia trông vẫn nhợt nhạt và mệt mỏi. Tôi chắc là nếu chúng tôi có thể khiến cậu ấy ngủ lại, cậu ấy sẽ ngủ hết nguyên ngày hôm nay. Có lẽ tôi nên nằm với cậu ấy một lúc…
“Ông Moto, ông có chắc việc đưa cậu ấy xuống lầu không ạ? Cậu ấy có vẻ cần ngủ nhiều hơn. Con có thể ở lại đây nếu cậu ấy không muốn ở một mình.” Tôi đề nghị nhưng ông ấy chỉ nhún vai.
“Thằng bé cũng cần hấp thu ít ánh sáng mặt trời với lại không khí trong lành. Chờ ta đi thay ga giường đã. Thằng bé không thể nào tốt lên được nếu chúng ta để nó ngủ lại cùng với bầu không khí ngày hôm qua.”
Tôi không thể tìm thấy bất kỳ lỗi thiếu hụt nào trong cách suy nghĩ này, đặc biệt là khi ông ấy biết nhiều hơn về những căn bệnh hiện nay. Ông ấy đã chăm sóc Yugi cả cuộc đời mình, tôi chắc là ông ấy biết cái gì tốt nhất cho cậu ấy.
Tôi giúp cậu ấy đi xuống cầu thang, vòng tay cậu qua cổ mình. Yugi cố gắng hết sức để tự mình di chuyển, miệng thì thầm xin lỗi hết lúc này đến lúc khác vì trở thành gánh nặng của chúng tôi, nhưng cứ mỗi lần như vậy tôi lại dỗ dành không có chuyện gì hết. Khi đã ngồi xuống, tôi quan sát những sự thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt có chút sưng của cậu ấy. Cậu ấy trông thật mờ nhạt, như thể là một con ma lạc lối vậy. Nhưng đôi môi hé mở nhợt nhạt của cậu mới là thứ khiến tôi lo lắng nhất, cách chúng hơi run lên theo từng nhịp thở. Có vẻ như cơn sốt của cậu ấy lại nặng thêm.
“Con có cần… đưa cậu ấy vào phòng tắm không ạ?” Tôi cẩn thận như thể sợ rằng ngôn từ có thể khiến cơn chóng mặt của cậu ấy nặng thêm nữa.
“Thằng bé sẽ không sao đâu. Nhưng để đề phòng, ta sẽ mang một cái xô ra đây. Cứ giữ cho nó ngồi thẳng dậy, ta đi lấy thuốc cho nó.” Ông Moto nói rồi rời đi trước khi tôi kịp phản ứng lại.
“Khó chịu quá.” Cậu lầm bầm. Lúc này, tôi THẬT SỰ rất muốn đưa cậu ấy vào phòng tắm nhưng chống cự lại với suy nghĩ của mình, tôi làm theo những gì được bảo và giữ cậu ấy ngồi thẳng.
“Tớ biết mà. Nhưng ông Moto sẽ quay lại với thứ có thể giúp… nên là đừng có lây bệnh cho tớ nhé?” Tôi nửa đùa nửa thật, nhưng thật lòng tôi rất lo lắng về việc đó. Cậu ấy gật đầu và chậm rãi mở mắt quan sát khung cảnh xung quanh mình.
“Xin lỗi.” Cậu ấy lại lặp lại một lần nữa và tôi thở dài, mỉm cười ấm áp với cậu. Cho dù Yugi đã mệt mỏi đến mức này, ánh tím oải hương trong đôi mắt kia vẫn quá đỗi xinh đẹp.
“Không sao, Ife.” Tôi nhẹ nhàng nói và cậu ấy mỉm cười.
“Tớ yêu cậu.”
.
.
.
Tôi nghĩ cậu ấy đã nói câu đó. Tôi nghĩ vậy. Cũng có thể cậu ấy đã nói điều gì khác nhưng dường như không có thứ nào hợp lý cả. Từng câu chữ của cậu ấy như tiếng chuông vang vọng bên tai tôi, thật to nhưng lại không rõ ràng. Chỉ là, có thể đó không phải là điều mà cậu ấy nói. Không đâu. Không thể nào.
Ít nhất là không phải theo cái ý nghĩa đó.
Không phải theo cái ý mà tôi muốn.
Tình cảm đó giống như tình bạn, hoặc là tình cảm gia đình, đúng vậy. Chắc chắn là như vậy rồi. Yêu giống cái cách mà cậu ấy yêu Jonouchi, Honda hay ông Moto nhưng không phải là tình yêu mà cậu ấy đã dành cho Anzu… hay là tình yêu mà tôi dành cho cậu ấy.
Không…
Nhưng mà… bằng cách nào đó, nó đã làm tan nát trái tim tôi khi kỳ vọng vào quá nhiều. Cậu ấy không thể nào biết được điều đó có ý nghĩa với tôi như thế nào khi nghe được những lời này.
Thật đau quá đi. Mau dừng thứ cảm xúc ngu ngốc này lại!
Ông Moto quay lại và chần chừ khi đưa cho Yugi viên thuốc trong tay mình. Tôi nhìn ông ấy suy nghĩ, quan sát Yugi với ánh mắt nghiêm trọng. Tôi biết cái nhìn đó. Không phải là từ gương mặt này nhưng là từ Shimon. Ông ấy luôn biểu hiện ra ánh mắt này mỗi khi chuẩn bị nói điều gì đó mà bản thân không hề mong muốn.
“Sau một lúc suy nghĩ, Atem, ta nghĩ chúng ta nên đưa thằng bé vào phòng tắm.” Cuối cùng ông ấy nói.
------------------------------------------------------ Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments