top of page
Moonlightl

Chương 25: Phải lòng (Phần cuối)

Khi tất cả những nỗi xúc động lặn xuống, tôi nhìn vị Ife ngọt ngào của mình đang say ngủ trên tay tôi và lần đầu tiên bình tĩnh hô hấp kể từ khi cơn sốt ập đến. Làn da mềm mại trong âm thanh của sự thư thái. Đôi môi khẽ hé mở theo từng nhịp thở. Cơn sốt đã quay trở lại sau khi tắm nhưng lúc chúng tôi nằm trên chiếc ghế số pha, có vẻ nó đã dịu xuống. Tôi sờ trán cậu ấy, hài lòng vì làn da không còn ẩm ướt vì mồ hôi hay nóng hổi vì cơ thể đang cố gắng chống chọi với bệnh tật. Bây giờ cậu ấy đã yên tâm nghỉ ngơi, nhưng trời đã quá muộn rồi, tôi cần đưa cậu ấy vào phòng ngủ…

Nhưng nhìn khuôn mặt này đi, cậu ấy trông thật bình yên làm sao. Làm thế nào tôi có thể đánh thức một thứ xinh đẹp như thế này?

Hãy lắng nghe bản thân mình đi. Tôi không thể phủ nhận điều này lâu hơn nữa: Tôi bị cậu ấy mê hoặc. Mọi thứ cậu ấy làm, dù có mục đích hay không, hay những lúc cậu ấy bị ốm, tôi vẫn đắm chìm trong nó. Điều này đã xảy ra từ khi nào? Khi tôi có lại được cơ thể mình? Không, tình yêu tôi dành cho cậu ấy lâu dài hơn khoảng thời gian đó. Khi tôi đánh mất cậu ấy cho Orichalcos? Tôi có thể chắc chắn cái cảm nhận đó mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những thứ tôi từng mất, nhưng không, phải sớm hơn nữa.

Battle City là khi chúng tôi trải qua nhiều thử thách trong nhiệm giải cứu thế giới khỏi việc lặp lại quá khứ đã từng xảy ra và khám phá những bí ẩn về tôi… có lẽ là khi đó, cũng có thể cả trước đó nữa. Có lẽ tôi đã yêu cậu ấy từ cái ngày tôi nhận ra chúng tôi là những cá thể riêng biệt hoặc cũng có thể từ cái ngày cậu ấy giải thoát linh hồn tôi khỏi Trò chơi ngàn năm.

Tôi có lẽ không bao giờ biết mình đã yêu cậu ấy bao lâu, nhưng có một điều chắc chắn: tôi yêu cậu ấy. Tôi thích cậu ấy. Cho dù trong bao lâu, cảm giác này vẫn mạnh mẽ và tôi chưa từng thấy thứ nào mạnh mẽ hơn thứ này trên thế giới. Nắm giữ các vị thần của Ai Cập, các bảo vật Ngàn năm - thứ sức mạnh này vẫn mờ nhạt hơn so với những gì tôi cảm thấy với cậu ấy.

Nhưng cậu ấy không bao giờ có thể biết được. Cậu ấy thật vô tâm, cũng thật ngây thơ, trong sáng và tràn đầy tuổi thanh xuân… tôi sẽ luôn quan tâm đến cậu ấy nhưng cậu ấy sẽ không biết được nó lớn bao nhiêu. Thứ này sẽ thay đổi mối quan hệ chúng ta. Cậu ấy yêu Anzu, tôi đã biết điều này trong rất nhiều năm, rằng trái tim cậu ấy đập vì cô ấy… ngay cả khi đã có những khoảnh khắc giữa chúng tôi mà tôi nghĩ rằng nó có hơi vượt quá… nhưng tại sao lại như vậy? Một vị Pharaoh lạc hậu, người từng nhờ cậy cơ thể cậu ấy và kéo cậu ấy cùng bạn bè vào những nguy hiểm mà có thể cậu ấy không bao giờ phải trải qua nếu không gặp tôi. Tôi có thể cho cậu ấy kinh nghiệm, sức mạnh và sự cổ vũ, nhưng cuối cùng mọi thứ mà cậu ấy có được đều do chính bản thân cậu ấy giành lấy.

Tôi đã đi quá xa chủ đề rồi. Thật tốt khi cậu ấy có thể nghỉ ngơi nhưng tôi thực sự nên quấy rầy cậu ấy để có thể đưa cậu về lại giường ngủ. Ít nhất thì bây giờ tôi có thể làm được điều này.

Hay là tôi?

Tay tôi cứng đơ vì không dám vuốt má hay sờ tóc cậu ấy. Tôi không dám làm phiền cậu ấy nhưng tôi phải làm.

Tôi cắn môi, đưa tay sờ tóc cậu ấy, cố gắng khiến cậu ấy mơ màng tỉnh dậy mà không phải là thực sự tỉnh táo. Cuối cùng, tôi đành phải di chuyển cơ thể của mình để huých lấy cậu ấy, và dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của tôi, cậu ấy cựa quậy. Tiếng rên rỉ và làu bàu bằng giọng ngái ngủ dễ thương đến mức như khiến tôi uống thuốc độc.

Nếu tôi có thể tạm dừng thời gian hoặc được phép sửa đổi lại động tác của mình, tôi sẽ hôn cậu ấy ngay bây giờ. Đôi môi cậu hé mở, chiếc lưỡi lướt qua lướt lại đủ làm ướt chúng. Đôi mắt màu hoa oải hương của cậu ấy thực tế đang nhìn vào tâm hồn tôi. Những tiếng rên rỉ trước đó đã đánh vào trái tim tôi đến mức tôi khát khao muốn được nghe chúng lần nữa. Tôi muốn hôn cậu ấy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy ham muốn nhiều như vậy đối với bất kỳ ai, ngay cả trong triều đại của tôi, nhưng thứ ham muốn này không thể nào nhầm lẫn được. Tôi muốn cậu ấy hơn bất cứ thứ gì tôi từng muốn trong cuộc đời, và tôi đã khiến cậu ấy phải trải qua rất nhiều khó khăn để đạt được điều tôi muốn.

Nhưng khi cậu ấy càng ngày càng tỉnh táo đối với môi trường xung quanh hiện tại theo như cái cách mà cậu ấy lướt xem qua phần giới thiệu của bộ phim mới, tôi biết mình không thể tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ấy nữa. Đặc biệt là theo cái cách như thế này. Tôi cần phải đánh lạc hướng cậu ấy. Ngay bây giờ!

“Xin lỗi vì đã đánh thức cậu dậy, nhưng tớ cần đưa cậu về giường.” Tôi nhẹ nhàng nói, thầm hy vọng người này không nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói tôi.

“Ừm. Không sao. Xin lỗi vì đã để cậu phải thức khuya.” Cậu ấy nói một cách mệt mỏi, dụi mắt và vươn vai. Nhưng trong lúc đang dãn người, một tràng ho đột ngột ào tới khiến cậu ấy phải cuộn người và chống tay lên đầu gối. Tôi xoa lưng cho cậu nhưng lại không biết mình nên làm gì nữa. Mất một lúc tôi mới chợt thông suốt. Có lẽ cậu ấy bị mất nước!

“Tớ lấy cho cậu ít nước nhé?” Tôi chuẩn bị đứng dậy để tiến vào phòng bếp nhưng cậu ấy lười biếng giơ bàn tay lên, và cơn ho nhanh chóng ngừng lại.

Cậu ấy ngã người ra sau, đầu ngửa ra thở dốc, gương mày cau lại vì căng thẳng và mệt mỏi - tôi cũng không biết nữa. Cậu ấy đau lắm sao? Tôi nên làm gì đây? Tất cả những gì tôi biết về cảm lạnh là nằm nhiều trên giường, giữ ấm và uống nước. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như thế này trước đây.

“Tớ không sao.” Cậu ấy lại ho nhưng ít nhiều lần này không dữ dội như lần trước. “Cổ họng tớ đau quá, không nuốt được.” Lời nói toát ra sự khó khăn rõ ràng. Tất nhiên… đau họng cũng là một triệu chứng.

“Tớ giúp cậu được gì không?”

Yugi suy nghĩ về nó… hoặc có lẽ lại chìm vào giấc ngủ. Làm ơn đừng ngủ bây giờ, tôi vẫn cần đưa cậu về lại giường, nếu không tôi thật sự không muốn lại đánh thức cậu và lần nữa chìm đắm vào đó.

“Để tớ lấy viên kẹo ngậm vậy. Tớ đoán là ông nội có bảo Anzu mang một ít qua.” Cậu ấy khó khăn trong việc trình bày ngôn ngữ của mình nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười yếu ớt với tôi.

Tôi biết liều thuốc mà cậu ấy nói đến. Khi họ ghé qua vào buổi chiều, Anzu đã mang theo một cái túi chứa đầy đồ có thể giúp Yugi khỏe lên. Tôi không chắc chúng là gì nhưng có lẽ ông Moto sẽ biết. Tôi đỡ cậu ấy đứng dậy và giúp cậu ấy đi vào nhà bếp và lục tung cái túi để lấy một viên kẹo tròn nhỏ. Chắc hẳn tôi đã nhìn nó một cách kỳ lạ vì sau khi cậu ấy cho nó vào miệng… thứ mà tôi đột nhiên muốn biết nó có mùi vị gì, cậu ấy đã đưa cho tôi một viên.

“Chúng làm dịu cổ họng lại. Cậu muốn thử không? Vị giống như trái cam ấy.”

Tôi lịch sự lắc đầu và mỉm cười. Cái đó nên để dành cho cậu ấy.

“Cảm ơn nhưng người đau họng là cậu mà.”

Cậu ấy nhún vai và cầm lấy một nắm nhỏ những viên kẹo ngậm. Chúng tôi cùng nhau leo cầu thang về lại phòng Yugi.

Có vẻ như mấy cái chăn đã trở thành ác mộng với cậu ấy và Yugi lựa chọn nằm lên chúng. Tôi bật cười khúc khích bởi vì cậu ấy thật sự rất dễ thương. Thật ra mấy cái chăn mà cậu ấy đang nằm không nóng, tôi nhớ ông Moto từng bảo nó là loại tuyết nhung, ấm trong mùa đông mà mát trong mùa hè. Hơn nữa trọng lượng cũng không nặng như những cái mà tôi đã từng nằm trong thời đại của mình. Lớp lông ngắn trên bề mặt sờ lên thật sự rất mịn, lại không dễ bị rụng lông.

Lần đó khi mua thứ này tôi vẫn còn ở trong Trò chơi ngàn năm, quá trình cụ thể tôi cũng không hiểu lắm, chỉ thấy cậu ấy bấm bấm điện thoại của mình sau đó reo lên vì áp dụng được mã giảm giá gì đó nên rẻ lắm, thành ra mua một lần hai ba cái. Lúc đó, tôi chỉ nghe hiểu cậu ấy mua chăn mền, nên tôi tưởng cậu ấy tính đi mua, sau đó qua đi hai ba ngày cũng không thấy cậu ấy nhắc lại, tôi tưởng Yugi đã quên rồi, nhưng không ngờ chiều ba ngày sau đó có một người tới giao một thùng đồ và mở ra chính là đống chăn lông tuyết nhung gì này.... Có lẽ sau này tôi nên nhờ cậu ấy chỉ cách cho tôi bấm bấm trên điện thoại giống như cậu ấy??


Không Atem... mày đi quá xa câu chuyện rồi.

“Nằm dưới chăn đi Yugi, cậu cần phải giữ ấm.” Tôi cằn nhằn cậu ấy, giống như cái cách mà tôi từng làm khi vẫn còn trong Trò chơi. Mặc dù lúc này cậu ấy đang bị ốm, nhưng vẫn có những khoảnh khắc như lúc này đây khiến mọi thứ tưởng chừng như chưa từng thay đổi.

“Không…” Cậu ấy rên rỉ và quay lưng lại với tôi. Tôi biết chiến thuật này của cậu ấy. Cậu ấy đang đối đầu với tôi. Nhưng rất tiếc, lần này tôi đã có có thể thực sự của mình để phản chiến lại.

Tôi rón rén đi tới chỗ cậu ấy và chuẩn bị sẵn sàng. Thông thường tôi cần phải đưa cậu ấy về lại Trò chơi để có thể làm điều này, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ không nghĩ tới chuyện này sẽ diễn ra tại đây. Cắn môi, tôi dùng những ngón tay nhanh chóng tấn công vào hai bên sườn của cậu ấy và nó khiến Yugi ngay lập tức nằm vật ra, cười khúc khích và vặn vẹo trong tay tôi cho tới khi cậu ấy bắt đầu ho, tôi dừng lại ngay lập tức.

Thật ngốc.

Tất nhiên điều này sẽ khiến cậu ấy ho rồi. Điên thật mà.

“Không sao.” Cậu ấy bật cười ngay sau đó, quay lại đối mặt với tôi. Vẻ mặt hạnh phúc của cậu ấy làm tôi bối rối vì chắc hẳn tôi đã thể hiện điều gì đó mới khiến đôi mắt kia đảo quanh tinh nghịch như vậy.

“Không sao mà, tớ cam đoan đó.” Cậu ấy đã hứa rồi. Tôi nên tin tưởng nó.

“Được rồi. Nhưng tớ vẫn muốn cậu. Nằm ở dưới chăn! Cậu cần phải giữ ấm.” Gần quá. Thật sự quá gần.

Cậu nhếch mép cười với chính mình nhưng không nói bất cứ điều gì cả… cái gì đó là gì? Có phải cậu ấy nhận ra sai lầm của tôi không? Nhưng… cậu ấy không nói gì cả. Tỏ ra cứng rắn nào.

Rồi cậu ấy dừng lại giữa chừng và suy nghĩ trước khi cắn môi.

“Có lẽ cậu có thể giữ ấm cho tớ dưới đây.” Cậu ranh mãnh nói.

Hai má tôi như bốc hỏa. Bụng dưới như nóng lên từng cơn. Các ngón tay của tôi căng thẳng để đối phó với tình huống hiện tại. Và tất cả những gì tôi nghĩ tới chính là màu sắc đen tối.

Nhưng tôi phải suy nghĩ một cách hợp lý. Cậu ấy có thể nghiêm túc về việc giữ ấm. Đêm nay trời khá mát mẻ và nhiệt độ cậu ấy cũng đã tăng nhiều. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều qua giọng điệu của cậu ấy, với mong muốn có ý một ý nghĩa biến thái nào đó đằng sau lời nói kia.

Tôi tốn quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định.

Làm cách nào mà tôi có thể từ chối cậu ấy nếu cậu ấy muốn tôi giúp cậu ấy giữ ấm?

“U-Ừ.” Tôi khẽ nói, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ vì giọng mình nghe yếu ớt làm sao. Mặc dù vậy cậu ấy vẫn mỉm cười và có một tia sáng lấp lánh trong ánh mắt đó, nó nhún nhảy theo các cử động của cậu khi nhích lại gần bức tường.

Nhưng tôi cần phải tắm rửa trước và đảm bảo đã khóa cửa nhà lại. Tôi chắc cậu ấy sẽ đợi thôi.

“Tớ cần phải làm vài việc. Nhưng tớ sẽ quay lại nhanh thôi, hứa đấy.”

Đầu tiên, tôi lon ton chạy xuống cầu thang, kiểm tra tất cả ổ khóa rồi quay trở lại. Tiếp đó chạy nhanh vào phòng tắm để dội nước lạnh vào hai bên má nóng bừng và cổ đầy mồ hôi. Cảm xúc trên đôi bàn tay thật tuyệt vời và tôi gần như quên mất mình đã dành bao nhiêu thời gian để thưởng thức nó. Tim tôi đập thình thịch, mặt tôi nóng bừng và da tôi nổi da gà. Tôi chắc chắn đang lo lắng nhưng tại sao? Cũng không phải là tôi chưa từng ngủ trên giường cậu ấy. Chỉ bởi vì lần này chính cậu ấy là người yêu cầu? Hay là vì hiện tại tôi đã nhận thức được tình cảm của mình?

Không có gì sẽ xảy ra.

Cậu ấy đang bị ốm. Cậu ấy chỉ thích Anzu và quá ngây thơ. Sẽ không có chuyện gì tiếp diễn cả.

Kết thúc việc làm sạch cơ thể đang căn thẳng, nóng bức cho dù với thời tiết của buổi đêm, giờ đây tôi đã đủ sảng khoái để đi ngủ dưới con mắt của các vị Thần và… trên giường của Yugi… bên cạnh cậu ấy… giữ ấm cho cậu ấy. Chỉ như vậy thôi.

Nhưng sao điều này lại khó đến như vậy?

Tôi rón rén quay lại, hy vọng rằng cậu ấy đã đi ngủ. Nhưng lúc đóng cánh cửa lại sau lưng mình, tôi thấy cậu ấy cựa quậy. Cậu ấy đang ngủ gật nhưng đã đủ tỉnh táo để nhận thấy tôi trở lại. Tôi không biết chính mình đã hy vọng điều gì nhưng tôi cảm thấy như mình đã để rơi thứ gì đó khi cậu ấy nhìn thấy tôi.

“Tớ tưởng cậu đi lạc rồi.” Cậu ấy mệt mỏi chọc cười.

Tôi bò vào bên cạnh và cậu ấy gần như ngay lập tức rúc vào ngực tôi. Hai chân chen vào giữa chân tôi và giấu tay vào ngực tôi. Cậu ấy rúc đầu vào cổ tôi và rừ rừ thư giãn ngay lập tức. Nhưng đổi lại, tôi không biết nên mình đặt tay ở đâu. Tay phải có thể để sau đầu nhưng tay trái… tôi gần như không thể đặt nó ở đâu đó mà không chạm vào cậu ấy. Đột nhiên, tôi cảm thấy cậu ấy đang lén lút cởi áo ra. Bụng cậu ấy áp gần bụng tôi… Tôi chỉ mừng là có đủ khoảng trống giữa hông hai người để cậu ấy không cảm thấy thứ nghịch ngợm của tôi đang ngóc đầu dậy. Nhưng nếu tôi đặt tay lên hông mình, tay tôi có thể bất cẩn chạm vào… nhưng nếu tôi để chúng phía trước tôi, tôi sẽ nắm lấy tay cậu ấy… nhưng nếu tôi để tay sau lưng mình, thì cảm giác thật khó chịu… lại nếu tôi vòng tay qua người cậu ấy thì điều này thật kỳ lạ.

Tôi cho rằng… vô tình chạm vào eo cậu ấy là điều tốt nhất hiện giờ.

Sự căng thẳng ngay lập tức ập tới khi ngón tay tôi chạm tới da cậu ấy. Thật mềm mại. Mềm hơn những gì tôi đã tưởng tượng. Tôi muốn di chuyển những ngón tay của mình để cảm nhận làn da này nhưng không. Đó là điều không nên làm. Đây là một ranh giới mà tôi không được phép vượt qua.

Điều này không quá khó khăn trong lần đầu tiên chúng tôi nằm cùng sau. Tại sao tôi lại biến thái như vậy chứ!

Chờ chút đã… cậu ấy đang di chuyển. Thần ơi, cậu ấy đang di chuyển. Tôi cảm thấy tay cậu ấy trượt xuống dưới để nắm lấy bàn tay tôi và đưa nó qua lưng mình, vậy là lúc này tôi đang ôm lấy cậu ấy. Tiếp đó Yugi quay lại tư thế cũ và hô hấp trong sự hài lòng. Cậu ấy đang tận hưởng điều này. Tên nhóc này đang rất thoải mái.

“Như vậy cậu sẽ không cách nào chọc lét tớ nữa.” Cậu ấy khẽ nói, gần như là tiếng thì thầm.

“Xin lỗi nếu cậu cảm thấy lạ.” Tôi nói vì tôi cảm thấy bản thân mình như là một thằng ngốc.

“Tại sao lại cảm thấy lạ?”

“Không có lý do nữa.” Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ngu ngốc.

“Được rồi… Cảm ơn vì đã nằm với tớ. Xin lỗi vì đã để cậu phải nằm ngoài.” Cậu mệt mỏi nói.

Thật tội nghiệp. Cậu ấy chắc đã kiệt sức. Mức năng lượng của cậu ấy dường như tăng nhanh mà giảm cũng nhanh. Cậu ấy thật sự cần luyện tập.

“Không sao, Ife. Ngủ một giấc đi. Hy vọng cậu sẽ tốt hơn vào sáng mai.” Tôi nhẹ nhàng nói, cố gắng kìm chế ý muốn rúc vào trán cậu ấy hay chạm vào mũi cậu ấy bằng mũi tôi. Yugi không biết ý nghĩa của nó nhưng tôi sẽ cảm thấy như mình đang lừa dối cậu ấy. Mặc dù tôi đã làm với việc gọi cậu là Ife dưới vỏ bọc có nghĩa là bạn. Nhưng đó sẽ là lời nói dối ‘trắng’ duy nhất mà tôi dành cho cậu ấy.

Cậu ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, và khi nghe thấy tiếng ngáy đều đều kia, tôi cũng đã để mình chìm đắm trong đó.

------------------------------------------------------ Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

Link sản phẩm có trong truyện: chăn lông nhung tuyết

193 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page