top of page
Moonlightl

Chương 27: Uống thuốc (Phần 2)

Sau một giờ bình yên ở trong phòng tắm chờ đợi cho cơn chóng mặt của Yugi qua đi, tôi cuối cùng cũng có thể đưa cậu ấy về lại phòng ngủ mà gặp không gặp quá nhiều rắc rối, nhưng dù cho hầu hết sự im lặng đều bao trùm chúng tôi, tâm trí tôi lại không suy nghĩ thứ gì khác ngoài việc ngu ngốc tự biên diễn hàng trăm ngàn tình huống khác nhau có thể xảy ra. Một vài cái lại rất ngọt ngào, cũng có thứ dường như sẽ không xảy ra và cả những điều cực kỳ đáng sợ. Tôi thích chiến đấu vì cuộc sống của chúng tôi hơn là đi giải quyết đống suy nghĩ này.

Tôi mỉm cười trước suy nghĩ rằng Yugi có lẽ thật sự là thử thách khó khăn nhất của tôi.

Sau khi đã nhét gọn chăn và đắp kỹ càng cho Yugi, tôi rời đi để tìm ông Moto, người đang chuẩn bị mở cửa hàng. Bạn của chúng tôi vẫn tới mà tôi đã mệt rã rời. Sáng hôm nay thật sự là một vấn đề.

“À, Atem. Ta đang chuẩn bị mở cửa, nhưng mà sao chúng ta không ra ngoài đợi Anzu đã?” Ông ấy hỏi và đưa cho tôi cây chổi trước khi tôi kịp nói không. Cũng không phải là tôi sẽ từ chối nhưng điều này vẫn khá thú vị.

Tôi quét bụi, lá và những cánh hoa rơi vãi trên vỉa như cách mà ông ấy đã dạy tôi, dường như chúng rụng còn nhiều hơn hôm qua. Sáng nay trời hơi se lạnh, và nó khiến tôi dựng tóc gáy và có cả những vết sưng nhỏ xuất hiện trên khắp làn da mịn màng của mình. Tôi nhớ Yugi gọi chúng là nổi da gà nhưng tại sao? Những con gà cũng có những thứ này sao? Mà cho dù là có hay không thì bây giờ tôi vẫn rất lạnh và mọi thứ trở nên cực kỳ khó để tập trung.

Và như thể tới để giải cứu tôi, ông Moto đã đi vào bên trong và quay lại với một trong những chiếc áo khoác của Yugi. Một cái áo mùa đông lớn mà cậu ấy hiếm khi sử dụng, cả khi trời trở lạnh.

“Đây. Nhưng mà ta nghĩ con vẫn nên thay đồ trước khi làm việc.” Ông nói với âm điệu vui vẻ.

“Cảm ơn ông.” Tôi nói lời biết ơn và háo hức xỏ vào trong chiếc áo khoác. Nó được lót bằng chất liệu satin hay lụa nên chiếc áo lướt trên da tôi như những chiếc áo choàng mà chúng tôi đã mặc khi ở Ai Cập hoặc những tấm màn che khi tôi chơi đùa với nó. Mặc dù nó khá rộng và tôi gần như cảm thấy mình bị chôn vùi ở trong nhưng chỉ vài phút sau sự ấm áp đã bao trùm giúp tôi quay trở lại với nhiệt độ bình thường.

“Này! Chào buổi sáng ông Moto, Atem!” Anzu háo hức gọi chúng tôi.

“Chào buổi sáng!” Chúng tôi đáp lời khi cô ấy tới gần.

“Cái này là của Yugi sao?” Cô ấy hỏi, chỉ tay vào cái áo khoác mà tôi đang mặc.

“Ừ. Tớ cảm thấy hơi lạnh nên ông Moto đã đưa nó cho tớ.”

“Ừm. Trời dần trở lạnh rồi. Mùa đông cũng sắp đến. Mà Yugi vẫn chưa khỏe sao?”

“Ừ.” Tôi cứng nhắc trả lời.

“Ta e là Yugi sẽ cần phải nghỉ lâu hơn. Vậy nên ta có thể nhờ con mang bài tập về cho nó hay không?” Ông Moto hỏi.

“Tất nhiên rồi ạ. Cậu ấy cần gì nữa không ạ?”

“Ta nghĩ là ngày hôm qua cháu mang đến đủ rồi. Thằng bé có vẻ như chỉ còn ho thôi. Nhưng còn một thứ.”

Tôi lắng nghe chăm chú giống y như Anzu vậy. Nếu có bất kỳ điều gì cậu ấy cần, tôi thực sự không ngại việc làm chân chạy vặt cho cô ấy.

“Tất nhiên rồi. Có chuyện gì thế ạ?”

“Ta sẽ đóng cửa sớm hôm nay để đưa Atem đi gặp bác sĩ. Nếu không phiền, cháu ở lại đây sau giờ học và chăm sóc cho Yugi tới khi chúng ta quay lại nhé?”

Bác sĩ? Nhưng tôi không bị bệnh mà, người bệnh phải là Yugi chứ? Đây là một trong những kế hoạch của ông ấy sao? Ông ấy đang nghĩ gì vậy?

“Dạ được. Cậu cũng nhiễm phải trận cảm của Yugi rồi sao?”

Tôi lắc đầu để và định trả lời cô ấy thì ông Moto ngăn lại.

“Vẫn chưa, nhưng có vẻ như ta đã bị cảm lạnh, hơn thế nữa, cậu nhóc này cũng thiếu hụt rất nhiều chất đề kháng nên phòng ngừa trước tốt hơn.”

“À con hiểu rồi! Dù gì thì cơ thể cậu cũng đã tồn tại hơn 5000 năm.”

Chà, tôi mừng vì họ biết họ đang nói về điều gì, nhưng tôi thì không. Chất đề kháng? Tuổi của cơ thể tôi thì có liên quan gì sao? Nếu như có gì đó xảy ra, tôi đã có Trò chơi ngàn năm cùng với các vị thần để bảo hộ… một vị bác sĩ thì có thể cung cấp cho tôi thứ gì? Nhưng tôi vẫn giữ im lặng… Tôi sẽ hỏi ông ấy khi Anzu rời đi.

“Vậy thì cháu sẽ gặp mọi người vào chiều nay. Gửi lời hỏi thăm của cháu tới Yugi nhé. Bái bai!” Cô ấy vui vẻ vẫy chào tạm biệt chúng tôi và rời đi.

“Bác sĩ?” Tôi hỏi ông ấy trước khi ông kịp quay trở lại vào trong.

“Ừ. Đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là kiểm tra xem tình trạng cơ thể hiện tại của cháu như thế nào thôi.”

Tôi sờ trán và má mình nhưng lại không cảm thấy chúng nóng hổi như Yugi. Tôi cũng không cảm thấy mình ốm… Trông tôi giống bệnh lắm sao? Hay là bởi vì tôi bị lạnh?

Ông ấy bật cười nhìn tôi và tiếp tục mở cửa hàng.

***

Trong suốt thời gian làm việc cho ông ấy, tôi thường kiểm tra xem tình trạng của Yugi, người hầu như đã ngủ cả ngày. Mỗi lần thức giấc của cậu ấy chỉ đủ để ăn một ít súp được hâm nóng, uống thêm thuốc hay chuyển sang ghế dài ở phòng khách. Cậu ấy đã ngủ sau 5 phút khi mà yêu cầu được xem bộ phim mình thích, nhưng lần này tôi để cậu ấy ngủ lại đây. Vẫn còn khoảng một giờ trước khi trường học hết tiết, thời gian đó đủ để tôi thay tấm ga giường cho cậu ấy.

Sau khi tìm cách khởi động máy giặt, tôi lại đi dọn phòng bếp để lát sau chúng tôi không cần phải bận tâm về nó. Nhưng tôi vẫn còn lo lắng khi nghĩ về những vị bác sĩ. Tôi vẫn không có nhiều thông tin về những gì mà chúng tôi sẽ làm ở đó. Ông ấy nói có lẽ sẽ có vài bài kiểm tra nhưng tôi cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị nhiều cho việc đó.

Tôi cố gắng không suy nghĩ về nó nhưng việc này thật sự rất khó khăn. Cứ mỗi lần mà suy nghĩ này trỗi dậy tôi lại cảm thấy dạ dày mình như quay cuồng, và thứ này chỉ khiến tôi tự hỏi liệu có phải thật sự là mình đã bị ốm hay không, rồi lại khiến tôi lo lắng về việc mình sẽ không thể giúp đỡ hay bảo vệ Yugi. Nếu như Bakura tấn công trong lúc cả hai chúng tôi đều đang ốm thì chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả mọi người? Tôi không thể chịu đựng việc bị nhiễm bệnh, chắc chắn là không nếu như tôi phải nằm dài trên giường ngủ giống như Yugi.

Và quá trình này thì không ngừng lặp lại.

Cảm giác có chút thả lỏng khi đọc đống tạp chí rải khắp nhà. Nó thật sự rất thu hút khi được học thêm nhiều kỹ thuật thủ công khác nhau và cả những công thức học nấu ăn. Tôi đã không tưởng tượng ra được lại có nhiều cách như vậy để có thể nấu một món ăn. Yugi đã thưởng thức rất nhiều món nhưng tôi vẫn chưa có được niềm vui của việc thử những thứ đó, và không có món nào trong số chúng giống như thứ mà tờ tạp chí này đã miêu tả. Tôi tự hỏi chúng có vị như thế nào và liệu Yugi có thích chúng không?

Tôi quan sát cậu ấy từ chỗ ngồi của mình trên chiếc ghế bành, để quyển tạp chí trên đùi mình và tự hỏi. Cậu ấy ngủ rất ngon, cả người cuộn tròn trong chiếc chăn lông mềm mại với ánh nắng ban ngày khẽ chạm vào gương mặt. Tôi đã bật bộ phim khác cho cậu ấy khi bộ phim đầu tiên kết thúc, bởi vì tôi nghĩ âm thanh này giúp cậu ấy ngủ ngon hơn và có vẻ như nó có tác dụng. Với lại việc ngủ ngon như vậy hình như có giúp ích cho việc giảm cơn sốt, bây giờ tôi nghĩ cậu ấy đang dần khỏe lên.

‘Tớ yêu cậu.’ - Những câu chữ này cũng thường chạy dọc trong tâm trí tôi, và nó khiến cho cơ thể này phản ứng theo một cách rất khác. Tim tôi đập nhanh còn bụng thì nhộn nhạo. Tôi luôn bị thôi thúc đến mức ngừng thở và mỉm cười nhưng lần nào tôi cũng tự tát mình bằng một sự thật phũ phàng rằng không phải như vậy; cậu ấy không yêu tôi như cái cách mà tôi muốn cậu ấy yêu mình. Chỉ là cơn mê sảng vì sốt và tôi là người đang chăm sóc cho cậu ấy. Đó chỉ là lời biết ơn mà cậu ấy sẽ nói với bất kỳ ai khác.

Nhưng mà… Tôi nghĩ tôi sẽ luôn nhớ tới lời này. Cái cách mà cậu ấy nói chúng. Nó đã chôn sâu và ký ức của tôi và cho dù có là lãng mạn hay không thì tôi vẫn sẽ trân trọng chúng.

------------------------------------------------------ Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


26 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page