Sau khi nghe thấy lời đó, cả cơ thể của Takagi tựa như vừa mới đi ra từ hầm băng. Anh tiến bước chậm chạp theo bức tường và chạm tới nút công tắc, bật nó lên, ánh đèn trên đầu chớp nháy vài cái trước khi sáng lên hẳn. Lúc cả căn phòng đã ngập tràn ánh sáng, sàn nhà gỗ mun thấm đẫm máu bắt đầu đập vào trong mắt, thậm chí Shinichi còn bị sốc bởi cảnh tượng kinh khủng trong thư viện hai tầng bị bỏ hoang.
“Đáng lý anh nên chờ mọi người tới.” Giọng Takagi run rẩy. “Em không nên nhìn những thứ như thế ở độ tuổi này, Conan. Anh xin lỗi.”
“Em…” Máu bị bắn văng tung tóe trên bức tường ở thư viện tầng thứ nhất, những kệ đựng sách cũng ngập tràn những tia máu dày đặc, dấu tay tương tự như kích cỡ bàn tay của Scarlett Shimamoto bị kéo dài hướng tới tận cầu thang của tầng thứ hai, cảm giác như cô ấy đã cố gắng trốn chạy nhưng cuối cùng vẫn phải chịu kết cục bị kéo lại. “Cái đằng sau anh là gì vậy ạ?”
“Một cái xô…” Takagi kéo ra một đôi găng tay nhựa và hơi ngồi xuống, kéo nó ra để nhìn vào bên trong. “Và một cái cọ vẽ.”
“Xem ra tên giết người đã thu máu lại cho tác phẩm hội họa tại căn phòng khiêu vũ của hắn sau khi Shimamoto đã chết và không còn cách nào chống cự nữa.”
“Nhưng như vậy có đủ để vẽ bức tranh đó?” Gương mặt của Takagi có chút tái mét, anh nhìn quanh thư viện trong trạng thái kinh hoàng. “Lượng máu trung bình của một người là khoảng 4,7 lít, nhưng không phải chỉ trên sàn nhà và bức tường đã gần như dùng hết số máu đó rồi sao?”
Shinichi tiến gần lại chỗ Takagi, bước thật cẩn thận trên những nơi vết máu đã khô lại cho tới khi cậu đứng cạnh anh. “Mà này anh…”, cậu nói, chùi đi vết bẩn còn sót lại bên trong cái xô, màu sắc của nó nhạt dần khi càng lên cao và chỉ còn là một vết bóng xung quanh viền. “Đó là nếu như hắn ta chỉ sử dụng mỗi máu, nhưng nếu như, anh ta hòa lẫn nó với nước thì…”
“Việc xóa bỏ nó cũng trở nên dễ dàng hơn… việc rửa trôi đi cái sàn và che giấu đi dòng tin nhắn.”
“Chính xác.” Shinichi lùi lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm về nơi mà mình từng đứng. “Vậy thì nó đang ở đâu?”
“Cái gì ở đâu?” Giọng của Takagi đờ đẫn, mà cả cậu cũng cảm giác bản thân không còn được khỏe nữa. Shinichi tự đánh giá bản thân mình đã quá quen thuộc với mọi hiện trường vụ án, nhưng với căn phòng thư viện đã bị đóng bụi quá lâu, mùi vị dày đặc của máu, cho dù đã khô hay vẫn còn đang ẩm ướt như một tấm màn che phủ khiến con người không thể hô hấp, mà với trường hợp sáng nay cậu đã gặp vấn đề với việc buồn nôn và chóng mặt thì việc này chỉ càng khó chịu lên đến trăm lần. “Hung khí?”
“Không. Kẻ sát nhân có lẽ đã cầm theo nó. Cái mà chúng ta đang tìm là bảng danh sách vị trí sách của cái thư viện cũ này.”
“Nhưng ở đây đâu còn quyển sách nào? Mà nó sẽ giúp ích cho chúng ta như thế nào?”
“Bà Kanami đã từng nói.” Shinichi lia mắt qua những chiếc kệ sách, tìm kiếm chỗ đựng hồ sơ như cái thứ mà cậu đã từng thấy ở thư viện Beika khi còn nhỏ. Khi cậu lên mười, mọi thứ đã dần được đổi sang hệ thống hóa bằng máy tính, nhưng Shinichi vẫn nhớ những gì cha cậu đã dạy về hệ thập phân Dewey sau khi mà cậu đã làm phiền ông ấy quá nhiều lần để tìm một quyển sách nào đó trong thư viện tại nhà. “Bà ấy nói ông Takeuchi đã sử dụng phương pháp cũ để sắp xếp sách trong thư viện cũ, đồng thời cũng giấu những bí mật về hướng đi trong căn biệt thự tại đây.”
Mắt Shinichi tập trung vào một ngăn tủ kim loại xám đen nằm trong góc phòng, trên mặt có dáng một loạt chữ hiragana. “Tên giết người rõ ràng đã tìm ra cách để tiến vào căn phòng này. Sau đó tìm cách để thoát khỏi căn biệt thự. Như vậy thì cho dù có là một mê cung, nó vẫn rất dễ dàng để thoát ra, đúng không nào?” Cậu băng ngang phòng cho tới khi đi tới ngăn tủ đó. Lấy ra một cái khăn tay trắng và quấn nó quanh bàn tay, Shinichi kéo ra ngăn đầu tiên, nhón chân để có thấy rõ những thứ bên trong đó. Kiểm tra mọi thứ thông qua đầu ngón tay đã được bọc lại, cậu mỉm cười đắc thắng. “Ở đây không có chút bụi nào cả. Chúng ta có thể kiểm tra để tìm dấu vân tay, nhưng em đoán là việc đó sẽ rất dễ dàng thôi.”
“Vậy tại sao em lại cười?”
“Bởi vì thứ mà em đang tìm kiếm nó nằm ở ngay đây. Chúng ta sẽ tìm ra chính xác cách mà tên sát nhân đã thực hiện vụ án.” Gấp khăn tay bỏ lại vào túi áo khoác, Shinichi cắn nhẹ vào môi dưới. “Nhưng những thông tin này sẽ được lưu trữ ở đâu chứ?”
“Có khi nào sẽ liên quan đến con mèo hay không?” Takagi đoán. Shinichi ngước mắt lên nhìn anh, trông anh vẫn còn hơi mơ hồ nhưng đã dần bình tĩnh. Cậu thử suy nghĩ theo hướng đi của anh ấy.
“Có lẽ vậy.” Shinichi đồng ý, sau đó bắt đầu kiểm tra cẩn thận ngăn tủ chứa các tấm thẻ mục lục của thư viện. “Nhưng thay vì chỉ có một, chuyện gì sẽ xảy ra nếu thứ chúng ta tìm được là rất nhiều tấm thẻ?”
“Nhiều?”
“Em đoán là mỗi phòng trong căn biệt thự này sẽ có một tấm thẻ, cả những căn phòng cũ và mới được xây dựng ngoài hành lang mê cung, trộn lẫn trong những quyển sách này. Nếu như không phải, vậy thì chỉ cần xem xét một vài ngăn kéo thôi.” Ngón tay cậu trượt trên những ngăn kéo nối sát nhau, dừng lại ở một ngăn kéo có dấu vết bị dịch chuyển. “Giải mã toàn bộ những thứ này sẽ tốn mất một khoảng thời gian.”
“Như vậy không phải hung thủ cũng sẽ tốn mất một lúc?”
“Sẽ không nếu như chúng đã hỏi bà Kanami đúng câu hỏi.” Shinichi lại kéo ra chiếc khăn tay và sử dụng nó để mở mạnh ngăn kéo được đóng hờ, ở mặt trên có dán hai chữ cái ‘ha, ba’. “Hoặc là chúng có nhiều hơn một cơ hội để tìm hiểu cấu trúc của căn biệt thự. Nhưng chúng ta không cần thiết phải tìm ra từng cấu trúc của cái nơi như mê cung này, chúng ta chỉ cần tìm ra cách mà hung thủ đã gây án.”
“Như vậy là tên thủ phạm đã giết Shimamoto, sau đó sử dụng máu của cô ấy để tô căn phòng khiêu vũ, rồi lại lau sạch nó đi. Như vậy bằng chứng chỉ được tiết lộ dưới sự kiểm tra của dung dịch luminol. Tiếp theo chúng di chuyển cơ thể của cô ấy vào căn phòng khiêu vũ, tất cả đều sử dụng bằng đường hầm bí mật ở phía dưới. Vậy thì hắn ta còn cần biết gì nữa?”
“Phòng bếp.” Shinichi nói, “và phòng ngủ của Shimamoto.”
“Phòng bếp?” Shinichi kéo nút thắt của cái cà vạt. “Anh đoán là để bỏ thuốc đúng không? Vậy còn phòng ngủ của cô ấy thì sao?”
“Thuốc trong đồ ăn sẽ khiến cho mọi người cảm thấy buồn ngủ, và tự nhiên là họ sẽ nghỉ ngơi ở trong phòng ngủ của mình. Chính lúc đó tên hung thủ sẽ hành động, rồi đem Shimamoto đã bất tỉnh từ phong của cô ấy và mang đến đây - thư viện cũ. Bởi vì không phải lo lắng về bất kỳ tiếng ồn nào, và nhờ vào bức tường mà Takeuchi đã dựng lên để ngăn lại tiếng động kỳ lạ từ đường hầm cũ kỹ được dựng nên bởi Kichiemon, sẽ không có ai suy nghĩ tới phải kiểm tra nơi này.”
Shinichi dùng khăn tay di chuyển qua những tấm thẻ, dừng lại khi chạm tới một tấm thẻ bo góc. “Vấn đề duy nhất là, cho dù là đã bỏ loại thuốc gì vào đồ ăn trong nhà bếp, thì Shimamoto với chế độ ăn kỳ lạ của mình đã không hoàn toàn ăn đủ liều lượng cần thiết, và cô ấy đã thức giấc trước khi hung thủ hoàn thành xong công việc của mình. Cô ấy đã chống cự, và vì một vài lý do, hắn ta đã phải liên tục đâm cô ấy. Có lẽ chúng đã rất tức giận, hoặc bảy là một con số thuật lợi, ai biết được?”
“Vậy còn bộ đồ dính máu thì sao?”
“Có lẽ chúng đã được tìm thấy ở trong phòng ngủ của Shimamoto.” Shinichi suy luận. “Sau mọi chuyện thì cô ấy và Takeuchi đều đang suy nghĩ đến vấn đề kết hôn, thì cũng không phải là không có khả năng anh ta đã để lại đồ ở trong phòng cô ấy sau khi…”
“Conan!” Takagi kích động, và Shinichi ngượng ngùng quay đầu lại nhìn tấm thẻ mà mình đã kéo ra khỏi ngăn tủ. ‘Hakucho’ - thiên nga trắng. Ở ngay cuối góc thẻ có kèm một dòng chữ ‘căn phòng được bao phủ bởi màu trắng’.
“Hahaha, ý em là, có lẽ cô ấy đã vô tình lấy chúng ra khỏi phòng giặt ủi… hoặc tương tự như vậy…” Shinichi vừa cười ngại ngùng vừa đưa tấm thẻ trong tay cho Takagi. “Shimamoto đã ở trong căn phòng Thiên nga trắng đúng chứ?”
“Ừ.” Takagi liếc xem giữa tấm thẻ và Shinichi, cảm thấy ngạc nhiên. “Vậy sau khi đã giết người, và cả việc tô vẽ căn phòng, hắn ta để lại tấm thẻ gợi ý và vứt bộ đồ về lại căn phòng ngủ đầu tiên?”
“Chắc là phải có một lối đi khác ở dưới lòng đất nữa.” Cậu tiếp tục, “anh có nhớ tới dấu X thứ ba nằm ở bên ngoài cánh cổng trên bản vẽ không?”
“Hai cái đầu được đặt ở những chỗ để đi lên từ dưới tầng hầm vậy nên em nghĩ cái cuối cùng cũng sẽ như vậy. Vậy là những gì mà tên sát nhân phải làm sau khi điều chỉnh lại bộ quần áo dính máu và cố ý đổ tội cho Takeuchi là rời khỏi căn biệt thự.”
“Bằng cách đó, có lẽ chúng đã mang đi theo hung khí, và sẽ không có bất kỳ người nào nhìn thấy chúng xuất hiện trên camera an ninh ở bên ngoài.” Shinichi xòe tay ra và Takagi đã đưa lại cho cậu tấm thẻ. “Một vụ án mạng hoàn hảo.”
“Với việc Takeuchi được báo chí biết đến là có niềm hâm mộ đối với Kid, và cũng chỉ có bản thân Kaito Kid mới chú ý tới nét vẽ trong tấm thẻ đặc trưng của mình, và biết được tên sát nhân thật sự đã biến mất. Lý do duy nhất mà chúng ta có thể tìm ra tất cả những điều này là vì em đã quen thuộc với các thiết kế Samizu Kichiemon.”
“Như vậy là chúng ta đã có hiện trường gây án và cả cách thức mà hung thủ thực hiện hành vi giết người, nhưng chúng ta lại không có bất kỳ nghi phạm nào cả.”
“Chúng ta có đấy.” Shinichi đặt tấm thẻ lên đầu tủ. Cậu vẫn muốn tìm hiểu ý nghĩa của những tấm thẻ khác, nhưng điều này có thể đợi. Shinichi thở dài, sau đó phủi đi lớp bụi dính trên áo khoác và kéo chiếc kính xuống để lau sạch bụi trên đó. “Vị thám tử tư.”
“Hả?” Mắt Takagi trợn lớn về phía cậu. “Không phải là Takeuchi đã phủ nhận việc mình có thuê thám tử cho dù chúng ta đã đi hỏi lại vào ngày hôm nay rồi sao?”
“Em không nghĩ là anh ta là người đã thuê thám tử.” Shinichi trả lời, mang lại chiếc kính lên mắt. “Em nghĩ việc thuê thám tử tư sẽ được thực hiện giống như mọi thứ khác trong ngôi nhà này - đồng nghĩa với việc bà Kanami là người đã làm những việc đó. Em nghĩ bà ấy đã thuê phải một kẻ xấu, và có lẽ chúng ta sẽ cần đến một người để vẽ lại bức chân dung giúp chúng ta tìm ra hắn là ai, hoặc ít nhất là hình dung được vẻ bề ngoài của hắn.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Kommentare