Jonouchi thất bại ném lá bài mình xuống với nụ cười toe toét trên khuôn mặt. Âm thanh đẹp đẽ của tiếng cười vang vọng trong không khí khiến mọi thứ dường như không hề có trọng lực. Mọi người đều vui vẻ, thoải mái và ở đúng nơi mà nọ nên ở: vững vàng bên cạnh tôi. Nhưng khi cuộc đấu bài kết thúc, đã đến lúc họ phải rời đi.
Trong một vài chuyển động mờ ảo, họ đứng dậy. Chiếc bàn và căn phòng khách màu trắng biến thành những đám mây xám đen, mưa nặng hạt trút xuống người tôi và với mỗi giọt mưa, cơ thể tôi càng trở nên nặng nề hơn, như thể hàng trăm quả cân nhỏ xíu găm sâu vào da thịt để kéo tôi xuống.
Nhưng có vẻ những người bạn của tôi lại không cảm thấy điều đó cho dù họ cũng đang đứng dưới mưa. Cơ thể họ như được thắp sáng bởi một mặt trời vô hình nào đó. Họ mỉm cười, vẫy chào tạm biệt nhưng khi họ quay lưng và bước về phía ánh sáng chói lòa, tôi cảm thấy lòng mình chợt trống rỗng. Họ đã cho tôi cuộc sống, và khi họ rời đi, tôi dường như cảm nhận được họ cũng đã mang nó theo.
“JONOUCHI!” Tôi gọi to, đưa tay ra với họ, nhưng họ không còn quay lại nữa. Tại sao vậy?
Họ đã có Atem… Tại sao họ lại phải cần tôi?
Tim tôi đau nhói, như thể sức nặng đang xé toạc nó ra và tôi khụy xuống. Bây giờ vũng nước đã ngập đến hông và ngày càng khó thở. Tuy nhiên, nước lại không lạnh, nó không lạnh giống trái tim tôi. Tôi cảm thấy nóng, giống như cơ thể đang sục sôi lên vậy.
“Cứu với…” Tôi rên rỉ qua đôi môi run rẩy.
Tôi gần như không thể thở được, quá nóng. Còn những người bạn của tôi, mọi người đã bỏ tôi đi… Tôi không muốn ở một mình.
Làm ơn, quay lại đi.
“Làm ơn…”
…
“Yugi.”
Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy vang vọng đâu đó nhưng tôi không còn đủ sức để tìm kiếm nó nữa. Âm thanh mạnh mẽ mà xinh đẹp ấy, thứ mà tôi vô cùng ngưỡng mộ vẫn còn ở đây.
“A-Ate…mmm..” Tôi thì thầm yếu ớt.
Việc hít thở thậm chí còn trở nên khó khăn hơn và cả sức nóng không thể chịu nổi nhưng rồi đột nhiên không khí xung quanh trở nên mát mẻ hơn, tôi không còn cảm thấy làn nước cuốn quanh đầu gối mình nữa mà thay vào đó là qua mặt và tóc. Cơ thể tôi yếu ớt do cái sức nặng mà mình đang chịu đựng nhưng với một tiếng gọi khác của cậu ấy, tôi lại có thể mở mắt ra và nhìn thấy người đó đang lo lửng ở trên tôi.
Cậu ấy chỉ là một cái bóng với đôi mắt mở to đầy lo lắng, nhưng ít nhất cậu ấy đã ở đây. Cậu ấy không hề bỏ rơi tôi. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ…
Tôi lại cảm thấy ướt át, có nước từ mắt tôi chảy xuống má nhưng giống như một phép màu, cậu ấy đã chặn nó lại. Bàn tay gạt từng giọt nước đi để tôi không bị nhấn chìm xuống. Cậu ấy không chỉ quay lại mà còn đang cứu tôi.
“Không sao rồi, có tớ ở đây.” Cậu ấy nói với chất giọng khàn khàn nhẹ nhàng. Tôi cố đẩy mình về phía cậu ấy, để đến gần hơn với sự quan tâm chăm sóc của người này, nhưng ông trời ơi, cơ thể tôi nặng trĩu. Tôi đang bị trói sao?
Tôi vật lộn kéo chăn ra khỏi người mình vì nó đã thành công giữ chặt lấy tay và chân của tôi xuống. Nhưng nó thật sự quá nóng. Tôi muốn lấy nó ra để có thể ôm cậu ấy…
Điều này thật khó chịu. Mau bỏ ra!
“Yugi, cậu cần giữ ấm!” Cậu ấy nói nhẹ nhàng, cố gắng ấn cánh tay tôi xuống để tôi không chống lại nó.
Tôi lắc đầu, đó chính là điều duy nhất tôi có thể làm ngoài trừ việc thút thít. Những giọt nước mắt lại bắt đầu chảy xuống và tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ mủi lòng.
“Nóng quá… Tớ muốn ra ngoài.” Tôi rên rỉ thảm thiết. Tiếng thở dài khe khẽ vang lên trong sự ngạc nhiên của tôi cùng với cảm giác sức nặng đang được mang ra khỏi cơ thể mình. Sao cậu ấy lại kỳ diệu như vậy? Làm sao cậu ấy có thể mạnh mẽ như thế? Cái đó phải nặng lắm nhưng cậu ấy lại nhấc nó ra khỏi người tôi một cách dễ dàng.
Không khí lạnh của căn phòng nhẹ nhàng chạm đến làn da ẩm ướt của tôi, nó khiến tôi ớn lạnh trong vài giây nhưng so với cái nóng mà tôi đang cảm thấy thì thật sảng khoái. Trong một khoảnh khắc dài, tôi đã dừng lại mọi động tác của mình. Nước mắt ngừng rơi, hô hấp dịu lại, cơ thể như đông cứng còn đầu óc thì trống rỗng. Cơ thể như đã tê liệt. Không biết bao lâu đã trôi qua cho tới khi bị lay động bởi cái chạm nhẹ vào đầu. Cậu ấy lấy thứ gì đó ra để chạm vào làn da tôi, bàn tay kia lạnh như băng vậy. Lạnh lẽo…
Như đã chết.
Sự hoảng loạn siết chặt trái tim và khi cậu ấy rút tay ra, cảm giác sợ hãi việc mình sẽ không còn cảm giác thứ đó nữa chợt dâng trào. Tập trung lại sức mạnh mà sự an toàn gần đây đã khiến tôi buông thả, tôi nắm lấy đôi bàn tay kia trước khi nó kịp rời đi và giữ chặt nó, rúc vào đó, khiến cậu ấy không cách nào rời khỏi vòng tay tôi. Tôi không quan nếu cậu ấy muốn rời đi… Tôi không quan tâm nếu cậu ấy cần phải phải làm điều đó. Tôi không muốn phải ở một mình lần nữa.
“Làm ơn đừng rời đi.” Tôi thì thầm khi những giọt nước mắt lại rơi xuống.
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích, cảm giác cậu ấy quỳ xuống bên cạnh, và với bàn tay còn lại cậu ấy khẽ vuốt mái tóc ướt khỏi mặt tôi.
“Tớ sẽ không rời đi, Ife. Nhưng tớ cần giúp cậu đi tắm.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói.
Tắm. Tôi không muốn tắm. Cậu ấy sẽ lại rời xa tôi và tôi sẽ chết đuối mất. Tôi chỉ muốn ở lại đây và giữ cậu ấy lại. Tôi không muốn…
“Thôi nào.” Cậu nói. Mặc dù tôi không muốn nhưng cơ thể như đang vâng theo lời nói đó. Cậu ấy đỡ tôi ngồi dậy và thánh thần ơi… thế giới… tại sao mọi thứ lại liên tục quay cuồng như vậy.
Tôi cảm thấy da mình chùng xuống dưới trọng lực, miệng tôi chảy nước… Cảm giác buồn nôn đang dâng trào. Không còn cảm giác nóng nữa nhưng đột nhiên tôi lại mong nhớ nó. Bây giờ tôi rất lạnh… lạnh đến mức yếu ớt và muốn ngất đi…
“Tớ cảm thấy không khỏe lắm,” Tôi lầm bầm, yếu ớt nắm lấy tay cậu ấy bằng từng chút sức lực của mình.
“Tớ biết. Cứ nắm lấy nó cho tới khi chúng ta đi vào phòng tắm.” Atem từ từ quàng tay tôi qua vai cậu và nhẹ nhàng kéo tôi đứng dậy. Đầu gối tôi khuỵu xuống và cơ thể lung lay muốn ngã nhưng cậu ấy rất khỏe. Cơ thể nhanh và mạnh đến mức có thể không vấn đề giữ lấy tôi. Chúa ơi, cậu ấy thật tuyệt vời. Tôi sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
“Nào. Chậm thôi.” Cậu ấy khích lệ tôi bước đi nhưng trọng lượng cả cơ thể đều dồn hết vào người bên cạnh nên gần như là cậu ấy kéo lê tôi đi.
Bằng cách nào đó chúng tôi đã tới được phòng tắm. Tôi biết điều này vì nơi đây là căn phòng duy nhất cùng lúc lát gạch lạnh, hơi nước ấm áp và ánh sáng mạnh như mặt trời ban trưa.
“Thằng bé sao rồi?”
Tôi biết giọng nói đó. Ông nội. Ông ấy ở đây. Ông ấy không bao giờ rời bỏ tôi. Khi tôi không có gì cả, tôi đã có ông ấy. Tôi sẽ luôn có ông ấy.
“Ôi trời.”
“Ông nội.” Tôi gọi ông ấy, với lấy tay ông một cách tuyệt vọng. Ông đã đỡ lấy tôi từ vòng tay của Atem, chấp nhận những cái ôm trìu mến của tôi. Bản thân cảm thấy thật ngốc nghếch trong vòng tay ông ấy nhưng ông ấy đã đỡ tôi dậy và chấp nhận tình yêu của tôi.
“Con yêu ông. Ông chưa bao giờ rời bỏ con. Ông luôn ở đây, luôn là chỗ dựa cho con, luôn ủng hộ và thấu hiểu, và…” còn gì nữa… ông ấy là tất cả… “mọi thứ và con rất yêu ông.”
Ông ấy cười khúc khích và giúp tôi đứng dậy. Có một bàn tay khác đặt trên vai, tôi quay lại nhìn và thấy Atem đang đứng đằng sau với nụ cười nửa vời. Không đúng… cậu ấy nên cười tươi mới phải.
“Này cậu cũng phải cười lên. Tớ cũng yêu cậu.” Tôi nói, quay sang phía cậu ấy để khẳng định quan điểm của mình nhưng chân tôi yếu đến nỗi cậu ấy phải đỡ lấy tôi.
“Yugi. Con cần phải đi tắm. Cởi quần áo ra nào.” Ông nội nói phía sau tôi.
Cởi quần áo… đúng rồi! Không thể mặc quần áo để đi vào nước được. Điều đó sẽ thật ngớ ngẩn. Nhưng chúng rồi sẽ được giặt trong nước sạch mà. Vậy tại sao tôi không giặt nó cùng lúc với mình?
“Tại sao? Con có thể dùng dầu gội đầu giặt chúng.” Tôi hỏi ông ấy nhưng cái nhìn của ông ấy chợt khiến cả căn phòng lạnh xuống nên tôi nép mình vào ngực Atem. Tôi không thể che giấu việc mình cảm thấy thích thú với điều này; cảm giác vòng tay mạnh mẽ của cậu ấy ôm lấy tôi, bảo vệ tôi khỏi đôi mắt bão tố của con rồng xám mắt tím thật dễ chịu. Tôi thực sự thích cảm giác này và muốn rúc vào cậu ấy. Mùi hương đó mê hoặc đến nỗi tôi gần như quên mất mối đe dọa đằng sau mình.
“Cậu ấy ổn chứ ạ?” Giọng nói trầm đục của cậu ấy khiến cơ thể tôi rung động và khiến tôi khao khát nó hơn nữa.
“Thằng bé vẫn còn sốt nên mê sảng rồi. Yugi, thôi nào. Cởi quần áo ra và đi vào buồng tắm.”
“Không muốn. Con muốn ở đây.” Tôi thì thầm trong ngực Atem.
“Yugi, cậu cần phải đi tắm. Tớ sẽ không đi đâu cả.” Cậu ấy nói với tôi bằng chất giọng như đang ru dịu một đứa trẻ. Tôi tiếc nuối đẩy người mình ra khỏi cậu ấy và gật đầu.
Cậu ấy nói mình sẽ ở lại nên tôi đoán mình có thể làm được.
Thật chậm rãi, tôi cởi áo ra. Tiếp đó dựa vào ngực Atem để cởi quần. Tôi tự hỏi liệu mình có nên yêu cầu cậu ấy rời đi hay không nhưng chắc chắn ở thời điểm này tôi sẽ không tập trung đến nó. Tôi cảm thấy quần áo của mình dần rời đi và trong một khoảnh khắc tôi đã đi theo chúng cho tới khi nhận ra việc Atem đang cố dụ tôi xuống nước.
Cẩn thận nhúng từng ngón chân vào, cảm giác ấm áp cùng mời gọi khiến tôi chìm dần xuống nước với sự giúp đỡ của cậu ấy.
“Được rồi. Ở lại đây một lúc trong lúc ta đi lấy quần áo cho con và nấu một ít súp. Atem, hãy chắc chắn là thằng bé được tắm rửa sạch sẽ.” Ông nói khi bước ra ngoài.
“Vâng thưa ông.” Atem nói một cách cứng nhắc. Trông cậu ấy có vẻ khó chịu. Tôi tự hỏi lý do cho việc đó. Có lẽ cậu ấy đã cảm thấy hết cách với tôi. Giống như những giấc mơ đã luôn không ngừng lặp lại. Có lẽ cậu ấy cảm thấy khó chịu bởi vì đáng lý cậu ấy có thể làm được những điều khác nhưng thay vào đó, một vị Pharaoh vĩ đại của Ai Cập lại phải để ý một thằng nhóc ở trong bồn tắm.
“Xin lỗi.” Tôi khẽ nói, nhìn xuống chằm chằm chiếc khăn tắm bồng bềnh vắt qua ngang hông.
“Đừng mà. Không sao đâu Yugi.” Cậu ấy nói… thật nhẹ nhàng. Cậu ấy không bực sao? Làm sao mà?
“Cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn nhưng tớ lại giữ cậu ở đây với mình.”
“Không còn nơi nào khác tớ muốn hơn là ở bên cạnh cậu. Cứ nghỉ ngơi đi Yugi.” Cậu ấy nói. Lại một lần nữa, thật nhẹ nhàng và tử tế.
“Nhưng cậu có thể đấu bài hay chơi trò chơi, cũng có thể đi ra ngoài với bạn bè của chúng ta.”
Cậu ấy cười khúc khích mặc dù vẫn tránh nhìn tôi.
“Chiều nay tớ đã làm vậy. Sau giờ học bọn họ đã tới để thăm cậu nhưng lúc đó cậu đang ngủ.”
Sau giờ học? Nhưng… tôi đã đi học?
“Cậu nhớ mình đi học đúng không?” Cậu ấy hỏi, cuối cùng cũng nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng đỏ mặt. Tôi khỏa thân, mặc dù ở trong bồn tắm, cùng với một vị Pharaoh nóng bỏng nhất trên Trái đất này, và cậu ấy đang nhìn thẳng vào tôi chờ đợi cho câu trả lời.
“Hả?”
Cậu ấy cười niềm nở rồi nhẹ nhàng múc một ca nước và đổ lên đầu tôi, nó giúp tôi thoát khỏi khoảnh khắc choáng váng và tôi có thể cảm thấy sự mệt mỏi đang dần quay trở lại.
Tôi thư giãn, ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại, để mặc cho cơ thể mình lơ lửng, cảm nhận sức nóng và hít thở trong hơi nước. Tôi cảm thấy mình minh mẫn hơn khi nằm đây, càng nằm lâu tôi càng muốn ngủ. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy có chiếc khăn ẩm nhẹ nhàng lau qua mặt tôi, và mỗi lần như vậy, tim tôi lại đập thình thịch. Tôi cảm thấy đôi môi giương lên nụ cười, tôi không thể kìm chế nó. Sự quan tâm của cậu ấy nhiều đến nỗi nó lấp đầy tôi với sự ấm áp, thứ mà không có bất kỳ dòng nước nào có thể.
“Cảm ơn.” Tôi lầm bầm sau khi cậu ấy dừng lại, có lẽ là để chiếc khăn thấm nước hoặc để tôi nghỉ ngơi.
“Không có gì. Cậu cảm thấy thế nào?” Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi tôi.
“Khá hơn rồi. Chỉ còn mệt thôi.” Tôi ngáp.
“Thật tốt. Tớ lấy cho cậu thứ gì nhé?”
Tôi uể oải lắc đầu và mệt mỏi nhìn cậu ấy. Atem bắt gặp cái nhìn của tôi, cậu ấy mỉm cười và nhìn xuống những viên gạch. Tôi có thể thề rằng cậu ấy đang đỏ mặt nhưng với nước da đó thì thật khó nói… với lại tôi cũng quá mệt để có thể xác định rõ. Mặc dù tôi rất muốn nói chuyện với cậu ấy. Về bất cứ điều gì. Nhưng tôi lại không có đủ năng lượng để làm điều đó… nhưng tôi muốn cậu ấy nói chuyện với tôi.
“Mấy giờ rồi?” Tôi hỏi.
“6:45 khi tớ tới chỗ cậu. Chắc phải 45 phút trôi qua rồi. Vậy chắc là hơn bảy giờ hoặc là gần bảy giờ.” Cậu ấy nói và tôi chớp mắt. Đã 45 phút rồi? Cái gì?!
“Xin lỗi đã bắt cậu ở đây nãy giờ.”
Cậu ấy lại cười khúc khích và lau mặt tôi.
“Không sao đâu. Miễn là điều này có ích thì tớ sẽ cạnh cậu bao lâu cũng được.” Atem nói.
“Sao cậu lại ngọt vậy?” Tôi hỏi.
“Ngọt?”
“Ừ. Thật ngọt.” Tôi đỏ mặt, cảm giác bản thân như một tên ngốc khi nói ra điều đó nhưng hiện tại tôi thực sự không quan tâm. Cậu ấy rất ngọt ngào và tôi nghĩ cậu ấy cần biết điều đó.
“Tớ… ừm… không nhận ra bản thân mình lại ngọt.”
Cậu ấy đang đỏ mặt. Tôi không thể nhìn thấy nó nhưng lại có thể nghe thấy. Cái cách mà cậu ấy mím môi, chớp mắt một cách vô hồn khi tập trung vào việc lau người tôi… cậu ấy chắc chắn đang đỏ mặt. Mỉm cười khi cậu ấy nhúng nước chiếc khăn, tôi từ từ chạm vào tay cậu ấy, cảm thấy cơ thể kia đông cứng ngay lập tức.
“Tớ có thể đi ra ngoài rồi.” Tôi đề nghị và cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt mở to không chắc chắn.
“Cậu chắc chứ? Cậu không cần phải lo cho tớ. Cậu có thể ở lại bao lâu tùy thích.”
Tôi gật đầu.
“Tớ đã ở đây gần một giờ rồi. Tớ nên ăn gì đó rồi đi ngủ tiếp.” Tôi tiếp tục. Tôi biết cậu ấy sẽ chấp nhận lý do đó và không ngạc nhiên khi thấy cậu ấy không thể tìm ra lý do để phản bác.
“Đ-được rồi. Để tớ lấy cho cậu chiếc khăn tắm.” Cậu ấy rời đi để lấy nó nhưng đến lúc quay lại, mất một lúc Atem mới nhận ra tôi vẫn cần cậu ấy giúp đỡ ra khỏi bồn tắm.
Cậu ấy tránh nhìn tôi trong suốt thời gian đó, ánh mắt đảo quanh bất cứ đâu với quai hàm nghiến chặt, đôi mắt mở to và chắc chắn là má cậu ấy có màu sẫm hơn.
Khi đứng vững vàng trên mặt đất, tôi quấn lấy chiếc khăn mà cậu ấy đưa cho mình quanh hông. Qua bàn tay của cậu ấy, tôi cảm thấy cơ thể người này thư giãn một chút. Cậu ấy lo lắng vì tôi đang khỏa thân… Tất nhiên rồi.
Cũng không phải cậu ấy chưa từng thấy cơ thể trần truồng của tôi trước đây nhưng tôi thật sự cảm kích sự riêng tư mà cậu ấy muốn dành cho tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Không có gì.” Cậu ấy nói nhanh chóng. Tôi cười khúc khích, điều này khiến tôi nhận được cái nhìn lo lắng từ người đối diện. Tuy nhiên, khi cậu ấy bắt gặp ánh mắt của tôi, cơ thể cậu ấy ấy thoải mái, thậm chí mỉm cười và tựa trán vào trán tôi, nhẹ nhàng vuốt ve vai tôi bằng ngón tay cái.
“Tớ cũng nhớ cậu.” Tôi cười khúc khích.
“Tớ chỉ đang kiểm tra nhiệt độ cho cậu Yugi.” Atem mỉm cười.
“Cậu biết nhiệt kế sẽ hỗ trợ điều đó đúng không?” Tôi hỏi một cách tự mãn. Cậu ấy lùi ra, nhếch miệng cười.
“Tớ cũng nhớ cậu.”
Giờ đến lúc tôi đỏ mặt. Tôi đã trêu ghẹo cậu ấy rất nhiều nhưng đến khi tôi trở thành người bị chọc ghẹo, không biết nữa… cảm giác nó khiến tôi tan chảy.
“Cậu có thể dựa vào người tớ khi thay đồ, rồi tớ sẽ đỡ cậu xuống cầu thang.” Cậu nói rồi quay lưng lại để tôi có không gian riêng tư.
“Cảm ơn. Cũng xin lỗi vì mọi chuyện. Đây không phải là cách tớ muốn cậu sống.” Tôi mệt mỏi nói.
“Không sao đâu Yugi. Cậu không chọn điều này. Hơn nữa… tớ thực sự không ngại giúp cậu như thế này đâu.”
“Nhưng thứ này không thể mang lại niềm vui cho cậu. Chúng ta hoàn toàn có thể làm những thứ khác.”
“Đúng. Chúng ta có thể chơi game, kể chuyện, xem phim hay thậm chí là chiến đấu với những thế lực xấu xa… nhưng tớ không thể giúp đỡ cậu khi cậu cần. Dù sao cũng không giống như thế này… vậy nên không sao cả. Cậu không cần phải xin lỗi. Cứ để tớ giúp cậu.”
Tôi nghĩ về điều đó và kỳ lạ thay, tôi nghĩ mình hiểu quan điểm của cậu ấy. Cho đến gần đây, cậu vẫn luôn ở trong Trò chơi. Ngoài những trận đấu, cậu ấy hiếm khi thay thế tôi, và bất cứ khi nào tôi bị ốm cậu ấy không thể làm gì để giúp đỡ cả… tôi đoán theo một cách lạ lùng nào đó, có lẽ cậu ấy cảm thấy bản thân hiện tại có ích.
“Vậy thì… cảm ơn.”
“Rất hân hạnh, Ife.” Tôi không thể nhìn thấy cậu ấy, nhưng tôi đoán cậu ấy đang mỉm cười.
Khi tôi đã mặc xong quần áo, tôi dựa vào người cậu ấy. Một phần để cho cậu ấy biết tôi đã sẵn sàng, phần nhiều là vì tôi thích cái cảm giác cậu ấy ở bên cạnh tôi. Atem quay mặt về phía tôi, nhìn tôi và cười khúc khích trước khi dùng khăn lau tóc cho tôi.
“Tớ phải làm gì với cậu đây?”
“Chăm sóc cho tớ?” Tôi táo bạo đề nghị. Cậu ấy dừng lại, lau khô những giọt nước cuối cùng trên mặt tôi và ngắm nghía đôi mắt tôi. Tôi tự hỏi cậu ấy đang nghĩ gì.
“Tớ sẽ luôn cho sóc cho cậu, Ife.” Cậu ấy khẽ nói, gần như là nói với chính mình. Nhưng những lời đó… chúng khiến tôi nhớ lại giấc mơ… nơi tôi chỉ có một mình và mọi người dần rời đi.
Cậu ấy chạm vào má tôi, khuyến khích tôi nhìn cậu ấy lần nữa và lau đi giọt nước mà tôi đã không chú ý tới. Trông cậu ấy có chút buồn bã hoặc lo lắng… cũng có thể cả hai.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi thở dài, chủ yếu là thất vọng về bản thân vì đã để thứ cảm xúc này chiếm lấy suy nghĩ mình.
“Không có gì. Chỉ là… tớ cứ mơ thấy những cảm xúc tương tự khi mọi người rời bỏ đi. Tớ biết cậu sẽ không làm điều đó, thật ngớ ngẩn đúng không?”
“Không có điều gì mà cậu nghĩ là vớ vẩn cả. Gần đây mọi thứ trong cuộc sống cậu đã thay đổi đáng kể, cuộc sống của tớ cũng vậy. Nhưng cậu nói đúng, chúng tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, mà nếu có, chúng tớ rồi sẽ lại tìm tới cậu.” Cậu ấy nhẹ nhàng nói. Tôi mỉm cười ấm áp, mong muốn nép người vào cơ thể đó dâng lên nhưng tôi làm ra vẻ lạnh lùng.
“Nếu điều đó có ích thì tớ cũng cảm thấy như vậy. Tớ đã nhớ cậu cả ngày đến nỗi ngay cả khi cậu ngủ, tớ vẫn luôn ngóng nhìn cậu. Mọi người mà tớ từng biết, những người đã từng thân thuộc với tớ đều đã rời đi. Cậu là người thân thiết nhất mà tớ còn sót lại để gọi lên hai tiếng ‘gia đình’.”
Tôi chớp mắt vài lần trước khi có thể hiểu chuyện mà cậu ấy đang nói đến. Về gia đình của chính cậu ấy và về những người bạn mà cậu ấy đã có từng 5000 năm trước. Đúng rồi! Cậu ấy có lại những ký ức của mình, nhưng những người bạn mà cậu ấy đã từng có đều đã rời đi. Atem hẳn vẫn cảm thấy mất mát về nó và phải học cách chấp nhận điều đó, nói cách khác cậu ấy vẫn rất đau buồn và thương tiếc. Tôi thật ngu ngốc vì đã không nhận ra điều này sớm hơn. Đó là lý do tại sao việc chăm sóc tôi, làm những công việc nhà của tôi hay giúp đỡ ông nội… bởi vì những thứ này có ý nghĩa rất lớn đối với cậu ấy.
Tôi phải nói gì đây? Không sao đâu, tớ hiểu, có tớ ở đây với cậu… chúng nó đều không đáng để bộc bạch vào lúc này.
Tôi đã làm điều mà tôi nghĩ là tốt nhất. Ôm lấy cậu ấy. Vòng tay quanh người con trai nọ và kéo cậu ấy về phía mình, tôi rúc đầu vào một bên đầu cậu và đứng im đó.
“Xin lỗi vì những gì cậu đã bỏ lỡ. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ sợ hãi những gì mà cậu đã trải qua, và những gì mà cậu đang trải qua. Tớ thậm chí không thể ngừng suy nghĩ tới nó. Nhưng tớ hứa tụi tớ cũng sẽ không rời bỏ cậu. Chúng tớ không thể thay thế cho những thứ mà cậu đã mất, nhưng tớ sẽ không để cậu phải một mình chịu đựng nó nữa.” Tôi nói và trước sự ngạc nhiên của mình, cậu ấy ôm lại tôi. Nó giống như… một cái ôm thật chặt. Giống như cậu ấy thật sự thấu hiểu những lời tôi nói và cảm nhận chúng.
“Cảm ơn, Ife.” Cậu ấy thì thầm.
Cậu ấy ôm chặt tôi hơn, cơ thể hơi run lên. Tôi nghĩ rằng cậu ấy không muốn dừng lại, nhưng chỉ cần cậu ấy vẫn cần, tôi vẫn sẽ ở đây ôm lấy cậu ấy, và tận dụng chính cơ hội này để dựa vào cậu ấy. Vì cho dù tôi có ở đây vì cậu, tôi vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
------------------------------------------------------ Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments