top of page
Moonlightl

Chương 24: Giải mã

“Ý em là gì khi nói ‘trừng phạt’?” Takagi lo lắng đáp lời, sau đó anh ta gần như ngay lập tức lùi lại phía sau và tránh ra khỏi chỗ Shinichi, để mặc cho cậu đứng một mình trước bản điều khiển cùng với một đống những bánh răng bằng đồng. “Em có chắc là chúng ta nên đứng gần đến vậy không?”

“Không sao đâu anh Takagi! Đừng quá lo lắng.” Shinichi lên tiếng. Tâm trí cậu nhanh chóng xoay vòng giữa những gợi ý mà mình đã tìm ra. “Mười hai động vật đều đã có mặt cùng với một chỗ trống…”

Con vật thứ mười ba. Shinichi bật cười, và tiếng cười ấy vang vọng trong căn phòng khiêu vũ trống trải.

Takagi gãi gãi mớ tóc sau ót mình để xua tan đi từng trận da gà đang không ngừng nổi lên. “Có chuyện gì đáng cười sao?”

“Tất cả con vật đều đã ở đây, ngoại trừ con mèo. Theo truyền thuyết, chú mèo đáng thương đã bị con chuột lừa dối rằng bữa tiệc sẽ diễn ra sau đó một ngày.” Shinichi đưa tay chạm đến bánh răng kim loại thứ nhất và mắt đầu xoay nó cho đến khi cậu nhìn thấy chữ ‘ne’. “Và ‘neko’ có hai âm tiết.” Shinichi tiếp tục quay bánh xe cho khi nhìn thấy chữ ‘ko’, trước khi quay sang nhìn vào dòng chữ Kanji. Có năm ô trống, mỗi ô được phân bổ dựa trên một số năm cụ thể. “Chà…”

“Theo em thì nó sẽ là những con số nào?” Takagi chăm chú quan sát những cử động bàn tay của Shinichi nhưng cậu hầu như không bao giờ chú ý tới những thứ gì khác trong lúc đang chú tâm suy nghĩ. Chắc chắn sẽ không phải là những năm gần đây, và cậu cũng không biết được thời gian chính xác mà câu đố này được làm ra là khi nào. Shinichi có chút nghi ngờ về năm sinh của Takeuchi bởi vì những câu hỏi của Kichiemon thông thường có chút ‘tự yêu’, giống như lần ông ta đã chế tạo cái bản tính dưới cái sàn nhà giả mà được đặt tên giống tên của ông ta…

Tên của ông ta… Đúng rồi! Samizu. Shinichi nhanh chóng xoay chiếc bánh răng cuối cùng theo âm tiết Kanji của từ ‘nước - mizu’. “Samizu Kichiemon, tên của ông ta khi phiên âm theo bảng chữ cái Kanji cho từ ‘Samizu” là số ‘ba’ và ‘nước’. Đó có lẽ lời gợi ý cho chú mèo buồn bã”. Tiếp theo đó, Shinichi giang rộng bàn tay để đồng thời nhấn ba bánh răng vào vị trí của nó. Lúc đầu không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng sau đó đột nhiên có một tiếng động ầm ầm phát ra ở dưới chân bọn họ, kèm theo đó là tiếng kẽo kẹt trầm thấp vang lên trong không gian. “Cái gì vậy?” Takagi nhìn chằm chằm xuống dưới chân mình như thể anh ta có thể nhìn xuyên qua lớp gạch này vậy.

“Theo như cách mà anh Takeuchi đã nói thì nó có lẽ là những con ma trong thư viện.” Đôi mắt Takagi dần mở lớn. “Và nếu như em không lầm, cũng là cách để mà tên giết người đi ra và vào căn phòng khiêu vũ này mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.”

Sàn nhà trong căn phòng khiêu vũ bắt đầu chuyển động. Shinichi và Takagi đồng thời lùi bước đứng sát về phía trường khi sàn nhà di chuyển gần về phía họ và để lộ ra cầu thang dưới lòng đất.

“Một đường hầm bí mật!” Takagi nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ áo để làm giảm nỗi hoang mang trong lòng mình.

“Em đã nghĩ rằng nó rất đáng nghi…” Shinichi vừa nói vừa dùng chân đẩy đường rãnh cho tới khi chúng chạm sát vào mặt tường, tấm thảm đắt tiền bị cuốn chặt lại đến đáng thương như thể không ai quan tâm đến việc nó có bị hư hay không, “chính là những đường rãnh kia, tại sao nó lại chỉ nằm ở bên ngoài rìa của căn phòng trong khi lại không có bất cứ thứ gì ở giữa. Và đơn giản là nó chỉ đang cố che đi việc cái sàn không bằng phẳng, đương nhiên lý do cho việc bị hư hại là không thể nào xảy ra, bởi vì cái sàn vẫn còn rất đàn hồi. Anh Takeuchi không thường sử dụng căn phòng này, vì vậy sẽ không chú ý tới nó.”

“Vậy lối đi này sẽ dẫn tới đâu?”

“Em đoán là thư viện cũ. Anh có muốn đi xem thử không?” Shinichi cẩn thận bước xuống một bước, sau đó dừng lại. “Hay là anh nghĩ dưới đó sẽ có thứ gì đó… như là ma cà rồng?”

Lần này thì gương mặt đó nhăn nhó nhìn cậu. “Ha ha…”

Shinichi mỉm cười mà không trả lời. “Chắc là không có gì nguy hiểm đâu, nhưng mà chúng ta vẫn nên gọi pháp y tới đi?”

“Để anh đi trước.” Takagi nói sau khi gửi đi tin nhắn thông báo. Anh đút tay vào túi quần và móc ra một cái chìa khóa, đầu của chìa khóa có gắn một cái đèn pin nhỏ, Shinichi nhấn vào nút bên cạnh chiếc đồng hồ của mình, như vậy dưới đường hầm tối tăm, đã có hai tia sáng lẻ loi chiếu xuống. “Mặc dù em quá thông minh và có tài quan sát hơn so với một đứa trẻ tám tuổi, nhưng anh nghĩ mình vẫn nên là người chịu trách nhiệm trong những trường hợp như vậy.”

Hai chùm sáng dù yếu ớt nhưng vẫn đủ soi sáng ra một đường hầm đóng bụi ở trước mặt họ. Shinichi quỳ một chân xuống để kiểm tra sàn nhà. “Những dấu chân còn mới và vết máu.” Cậu nói thật khẽ.

Tiếng nuốt nước bọt của Takagi vang lên một cách rõ ràng. “Chúng ta đi tiếp hay là dừng lại?”

“Một đoạn nữa thôi.” Giọng cậu hơi trùng xuống. “Để kiểm chứng cho những suy luận vừa nãy của chúng ta.”

Hai người tiếp tục đi xuống đường hầm hơn mười mét nữa, cho tới khi đụng tới chỗ ngoặt của cầu thang. Takagi tiến lên và dùng hai tay đẩy thứ phía trước nhưng không có bất cứ điều gì xảy ra. “Conan, em có nhìn thấy chốt cửa hay thứ gì đó không?”

Bật chế độ nhìn ban đêm của kính mắt, Shinichi nhìn xung quanh để tìm kiếm cơ chế hoạt động của cánh cửa. Ngay gần bên chân của Takagi, cậu nhìn thấy một biểu tượng hình con chuột đồng trong căn phòng khiêu vũ. “Dẫm vào con chuột đi ạ.” Shinichi nói. “Con chuột đã chơi con mèo một vố đau, vậy nên, sau mọi chuyện, con chuột nên nhận sự báo ứng của nó.”

Takagi chậm chạp di chuyển sang bên cạnh cho tới khi toàn bộ trọng lực của anh dồn lên con chuột đồng, và ở phía trên bọn họ, tiếng động như tiếng khóc rên rỉ phát ra lớn hơn và lạnh lẽo hơn so với thứ mà họ đã từng nghe thấy trước đó không ngừng lặp lại trong đường hầm, đồng thời cánh cửa đầy mưu mẹo bắt đầu dịch chuyển lên. “Anh nghĩ là em đã suy luận đúng về căn phòng thư viện bị ma ám của Takeuchi.” Takagi lên tiếng trước khi tiến vào căn phòng tối đen.

Hai người mò mẫm để tìm công tắc điện, bầu không khí đầy bụi bặm khiến họ ho sặc sụa. Shinichi thậm chí còn nếm được vị đồng ở đầu lưỡi, thật giống với cái thứ chào đón cậu mấy sáng hôm nay, và tất nhiên là cậu biết điều đó đồng nghĩa với việc gì. “Anh Takagi, có lẽ chúng ta cần phải cẩn thận bước chân một chút. Em ngửi thấy mùi máu.”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


120 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentarios


bottom of page