top of page
Moonlightl

Chương 23: Mười hai con giáp

Updated: Jul 2, 2022

“Còn sách ở trong căn phòng đó không ạ?” Shinichi chợt rùng mình với ý tưởng vừa thoáng qua, và Kanami đã cười khúc khích khi nhìn thấy biểu hiện đó của cậu.

Hai người được dẫn tới căn phòng khiêu vũ vẫn còn nguyên dấu niêm phong của cảnh sát.

“Không đâu… Mà Conan này, cháu rất yêu thích sách đúng không? Đừng lo lắng, cậu ấy chỉ là không thích những thứ bắt buộc phải hoạt động bằng sức của con người nữa khi dọn dẹp lại bộ sưu tập, dù gì thì ngày nay mọi thứ có thể được hoàn thành dễ dàng bằng máy tính.” Bà ấy dừng lại trước cánh cửa căn phòng khiêu vũ. Lúc trước cậu chưa từng được nhìn thấy khi nó đóng lại, nhưng bây giờ Shinichi có thể thấy được mười hai con giáp được khắc họa cẩn thận vào cánh cửa gỗ màu này. Mỗi bức tượng đều được điêu khắc một cách thật tỉ mỉ bởi bàn tay khéo léo. Shinichi ước gì cậu đã cao hơn, như vậy thì cậu có thể dùng tay để miết dọc theo từng rãnh khắc. “Tôi sẽ để mọi người lại đây, bởi vì căn phòng này vẫn khiến tôi run sợ mỗi lần tôi muốn tiến vào.”

“Tôi hiểu rồi.” Takagi đẩy cánh cửa và giữ nó để Shinichi có thể ghé đầu vào.

Trên sàn nhà căn phòng khiêu vũ, ký hiệu được vẽ bằng máu mà phản ứng luminol đã tìm ra trước đó được cảnh sát đánh dấu lại bằng băng keo. Shinichi gần như ngay lập tức tiến tới nơi mà thi thể đã được tìm thấy, ngay chính giữa vòng tròn mắt kính của Kid, và bắt đầu quan sát xung quanh.

“Chúng ta đang tìm kiếm thứ gì Conan?” Takagi chống tay nhìn cậu. “Dấu X nằm ngay đây đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng…” Cậu ngồi xổm xuống, ngón tay dọc theo đường rãnh của những viên gạch nhưng lại không tìm thấy bất kỳ kẽ hở nào. “Em đã nghĩ là nó nằm ở đâu đó xa hơn phía này…”

Takagi tiến về phía những cây cột. “Ở đây?”

Shinichi nhíu mày, lại một lần nữa quan sát căn phòng, ánh mắt cậu đụng tới những thứ trang trí trên bức tường. Cậu bước tới và vươn người, cố gắng chạm đến chúng. Trên mảnh đồng thau đó là hình ảnh được khắc nổi của một con hổ. “Con hổ sao?” Một con hổ, một con rắn, và một con rồng.

Chúng có điểm chung gì sao? Liên quan đến thần thoại? Xem nào, Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc… Hình như cậu đã từng nhìn thấy chúng. Cánh cửa bên ngoài được trang trí với… a chiêm tinh học! Mười hai con giáp! “Đúng rồi.”

“Đúng rồi chuyện gì?”

“Là mười hai con giáp.” Shinichi tiến tới bức đồng thau tiếp theo. “Giống như hình ảnh trên cánh cửa vậy. Mỗi một tấm đồng thau được trang trí trên bức tường này diễn tả một loại động vật khác nhau.” Cậu chỉ về phía đối diện. “Anh Takagi, anh kiểm tra phía bên kia được chứ?”

“Tất nhiên rồi, nhưng điều gì khiến nó trở nên đặc biệt? Không phải rất lạ khi hình ảnh của những con giáp lại được khắc họa ở đây sao?”

“Có lẽ là không.” Shinichi trả lời. “Ngoại trừ những thứ kỳ quặc trong cách bố trí đã khiến em nhớ về một thứ mà em đã từng nhìn thấy trước đây. Xem xét việc căn biệt thự này được cấu tạo trên một ngôi nhà được xây dựng từ năm 1860…”

“Takeuchi đúng là đã nói về điều đó.” Takagi băng qua căn phòng, cẩn thận không giẫm lên những đoạn băng dính cho tới khi anh tiến lại gần về phía Shinichi. “Nhưng điều quan trọng ở đây là gì?”

“Căn phòng này...” Shinichi giải thích với một sự thỏa mãn sâu sắc, cậu đẩy nhẹ kính mắt và khoác tay. “...là một kiệt tác của Kichiemon.”

“Cái gì?” Takagi sặc.

“Samizu Kichiemon, ông ấy là bậc thầy thiết kế trong thời kỳ Bakumatsu và đặc biệt yêu thích chế tạo các câu đố. Ông Suzuki thậm chí còn sưu tập hết những mẫu thiết kế khác nhau của ông ấy.”

“Và em nghĩ căn phòng này cũng chứa một hệ thống mà được thiết kế bởi ông ấy?”

“Đúng vậy.” Shinichi mướt dọc bàn tay theo bức tường cho tới khi chạm vào một chỗ trống, nơi đáng lý phải có một bức tượng khác giống như những chỗ khác. “Anh có thấy không mười hai mảnh đồng thau được đặt cách đều nhau trên tường, và tầm một mét so với sàn nhà?”

“Anh hiểu rồi.” Takagi tiến tới một phía. “Ở đây có khắc hình con ngựa.”

“Mỗi một hình khắc đại diện cho một con giáp khác nhau, được đặt cách đều nhau như vậy thì rõ ràng ở đây phải có một thứ đồng dạng giống như thế, nhưng mà thứ vốn có lại không được đặt ở đây.”

“Liệu có phải hay không thiếu mất một con vật?” Takagi thắc mắc. Anh bước dọc theo bức tường theo hướng ngược lại so với Shinichi, dừng lại trước hình khắc họa một con cừu. “Không thiếu một con nào cả.”

“Không hề thiếu một con vật nào hết.” Shinichi mỉm cười. “Mười hai con vật đã nằm đúng vị trí mà chúng thuộc về. Nhưng với bố cục này, vị trí khoảng trống giữa các hình khắc… Nó dễ khiến người ta lầm tường có tới mười ba vị trí. Không đời nào mà một ngôi biệt thự được thiết kế cẩn thận lại mắc một sai lầm như vậy. Chắc chắn phải có một dụng ý gì đó.”

“Cũng có thể đó là chỗ trống để đựng bàn cho các bữa tiệc thì sao?” Takagi có vẻ không tự tin lắm với điều mà mình vừa mới nói, Shinichi quay người lại cười toe toét. “Đúng nhỉ, cũng có thể dùng để làm gì đó? Anh hay nói những lời ngớ ngẩn giống như bác Mori trước khi ông ấy ngủ nhỉ, em thấy có đúng không?”

“Không phải vậy đâu anh Takagi.” Cậu cảm nhận thử bức tường, nhấn và gõ vào nó để lắng nghe sự thay đổi âm thanh. “Căn phòng này được dùng cho mục đích khiêu vũ, đó cũng là lý do vì sao mà anh Takeuchi không sử dụng nó phải không?”

“Vậy thứ chỗ trống đó là dành cho việc gì?” Giọng nói của Takagi hoàn toàn là sự tò mò. Cậu rất thích tính cách này của anh ấy, mặc cho đôi khi anh ấy đối xử với cậu như một đứa con nít, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ những suy nghĩ của mấy đứa nhóc thì không đáng nghe. Anh thường là người duy nhất chịu dành thời gian của mình để lắng nghe cậu, và đối với Takagi, Shinichi không phải bận tâm quá nhiều về việc phải giả danh như là một đứa trẻ, điều đó giúp cậu tập trung hơn vào việc đi phá giải các vụ án.

Danh sách những người cho phép cậu được là chính bản thân mình quá ít, và cậu cực kỳ cảm thấy biết ơn với mỗi thành viên trong đó.

Cuối cùng thì Shinichi cũng nghe thấy tiếng động được nhấn vào bên dưới ngón tay mình, âm thanh chuyển động để lộ ra một bảng điều khiển bằng đồng đã bị thời gian làm cho xỉn màu, hai bánh xe dày với những cái hiragana nhỏ màu đen được khắc lên chúng. “Là một mật mã.”

“Thật tuyệt vời. Làm sao em biết được chúng đang nằm ở đây.”

“Điểm chung trong hàng loạt những câu đố của Kichiemon chính là, đầu tiên anh phải tìm ra mật mã, sau đó giải quyết chúng, và cuối cùng là suy luận cách để dùng nó mở khóa.”

Shinichi thử nghiệm với mấy cái bánh xe, thử quay nó hết một vòng nhưng rốt cuộc lại không nghe thấy bất kỳ tiếng lách cách hoặc chuyển động nào khác để suy luận ra tác dụng của bảng chữ cái hiragana. Có một mũi tên nhỏ chỉ về hướng bên trái, cậu cá đó là nơi mình phải sắp xếp ra dòng chữ được cấu tạo từ mấy chữ cái này.

Cậu ngẩng đầu và thấy Takagi đang nhìn chằm chằm mình. “Em chỉ đoán mà thôi. Ha ha ha…” Shinichi quyết định nuốt xuống lời nói đùa tiếp theo của mình bởi vì xem ra tính nghiêm trọng trong ánh mắt người kia không có dấu hiệu giảm bớt.

“Có bốn mươi bảy chữ cái Hiragana ở mỗi bánh xe…” Shinichi tiếp tục. “Ở bánh xe cuối cùng còn có thêm 5 chữ Kanji…” Miết dọc bàn tay theo viền lớp bánh xe cuối cùng, cậu cố gắng suy nghĩ. “Xem ra câu trả lời có hai phần, và gợi ý đang nằm trong căn phòng này.”

Takagi bắt đầu tính toán nhưng sau đó lại chợt ngốc đầu. “Hình như kết hợp được rất nhiều từ…”

“Nhưng mà chỉ có một đáp án đúng.” Shinichi tự tin đáp lại. “Và những người trả lời sai sẽ chịu một chút trừng phạt nên chúng ta phải cực kỳ cẩn thận.”

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


124 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page