“Mà này anh Takeuchi, sơ đồ này cũng là thứ vốn có của biệt thự ạ?” Shinichi leo lên chiếc sô pha để có thể quan sát gần hơn bức tranh.
“Đúng vậy.” Takeuchi đứng dậy rời khỏi bàn và tiến tới bên cạnh Takagi. “Tôi đã nhờ người làm nó để có thể dễ dàng giải quyết công việc liên quan đến bảo hiểm sau này, mặc dù là tôi chẳng cách nào đọc được nó. Nhưng dù sao chúng cũng đủ để phục vụ cho mục đích trang trí bức tường.”
Người tạo nên bức tranh đã sử dụng một thứ mực đen Ấn Độ để vẽ sơ đồ, với những nét thanh lịch để vẽ các đường thẳng phác họa nền móng và bố cục ban đầu của ngôi nhà, cùng với cả một vài sự thay đổi để biến ngôi nhà thành một thứ gì đó tựa như một lâu đài. Trong một góc ảnh, cho dù đã dần mờ đi, có một loạt các ghi chú cùng với một dấu hiệu, thứ dường như đã từng xuất hiện đâu đó, nhưng ngay lúc này cậu không có cách nào nhớ ra.
Câu nói của Kid đột nhiên chạy xẹt qua trong tâm trí Shinichi. “Xem ra hai chúng ta vẫn chưa tắm đủ trong ánh trăng đêm nay để cho cậu có thời gian suy nghĩ rõ ràng hơn nhỉ?” Dường như trước mắt cậu hiện lên nụ cười nửa miệng khinh bỉ của Kid.
“Tôi đang tìm đây tên trộm chết tiệt.” Cậu thì thầm. “Tôi đang rất chăm chỉ tìm.”
“Conan?” Tiếng của Takagi vang lên phía sau.
“Không có gì… Không có gì đâu ạ.” Shinichi dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào khu vực xây dựng căn phòng khiêu vũ và phòng sách cũ. Có một dấu X được viết bằng mực đậm trên sàn của căn phòng khiêu vũ. “Mà này, anh nghĩ dấu X này có nghĩa là gì?”
“Cái dấu ở ngay chính giữa đúng không?” Takeuchi xoa tóc, và chiếc điện thoại ở nơi cuối bàn, lại tiếp tục reo. “Chắc tôi phải nhận cú điện thoại đó thôi.”
“Có chuyện gì sao?” Takagi híp mắt nhìn vào bản thiết kế.
“Cái dấu đó không hẳn nằm ở chính giữa nhỉ. Nó nghiêng hẳn về một phía đúng không?” Shinichi cắn môi, đẩy đẩy chiếc kính mắt. “Mà anh Takagi, nếu như anh nhìn kỹ vào cái dấu đó, không phải đó chính là nơi…”
“Nơi tìm ra xác của Scarlett Shimamoto.” Takagi trầm ngâm. “Ngay vị trí của tấm thẻ đặc trưng Kid.”
“Còn nữa…” Shinichi tiếp tục. “Có một dấu X khác được đánh dấu trong căn phòng đằng sau nó, và dấu X thứ ba được đánh ở bên ngoài cánh cổng. Điều đó có nghĩa là gì?”
“Em chắc chắn đã suy đoán ra điều gì đó rồi.” Takagi gãi má. “Bây giờ có lẽ chúng ta nên đi kiểm tra nó, đúng không?” Anh nhìn chằm chằm vào Shinichi. “Một ngày nào đó…” Một khoảng ngừng trước khi câu nói được tiếp tục. “Một ngày hy vọng em sẽ nói cho anh biết lý do vì sao em biết nhiều như vậy.”
“Ha ha ha…” Shinichi ngoảnh mặt đi để che giấu cảm xúc trên khuôn mặt, ánh mắt nhanh chóng xoẹt qua Kanami, người đã luôn dõi theo nhất cử nhất động của cậu từ cánh cửa phòng. Giọng Takeuchi thấp thoáng đằng sau chiếc bàn, cậu dường như nghe thấy anh ta nói gì đó về di sản của Scarlett hay đại loại vậy. Tổ chức từ thiện sao?
Shinichi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó và tập trung sự chú ý lại về phía Takagi. “Có lẽ một ngày nào đó em sẽ nói.” Đa phần thời gian, cậu đều nghĩ người này có lẽ đã biết, bởi vì cậu không có cách nào quên được biểu cảm của Takagi khi họ bị mắc kẹt cùng nhau trong tháp Tokyo chờ đợi thời gian trong quả bom không ngừng đếm ngược.
“Hy vọng đến lúc đó anh có thể thuyết phục bản thân là mình đã không suy nghĩ quá nhiều thứ.” Takagi lẩm bẩm. “Nhưng mà anh đoán sẽ là một chuyện tốt nếu như em có nhiều hoạt động nghiên cứu xã hội có thể hoàn thành cùng với mọi người ở cảnh sát.”
“Vâng ạ.” Shinichi lộ ra một chút ít nụ cười chân thật của cậu trước khi bắt buộc nó quay lại đúng với hình dáng mặt nạ mà cậu đang đeo.
Takeuchi cúp điện thoại với gương mặt méo mó. “Thật xin lỗi anh cảnh sát. Tôi đã nghỉ việc một khoảng thời gian để có thể điều chỉnh cảm xúc, nhưng mà công việc ở công ty vẫn cần một tay tôi giải quyết. Tôi tham gia khá nhiều về phương diện thiết kế và cả quản lý nên họ không thể hoàn thành nhiều công việc nếu không có tôi trong đó. Thật may là tôi còn có bà Kanami xử lý những việc lặt vặt như thế này.” Anh hướng về phía người phục vụ mỉm cười, người vẫn đang đứng nán lại ngoài cửa phòng. Bà đỏ mặt và xua tay ngại ngùng.
“Không có gì đâu mà. Tôi rất vui khi được ở lại đây làm việc cho cậu.”
“Bà ấy thật sự là vị cứu tinh của tôi.” Takeuchi thừa nhận. “Bà thậm chí còn mua quà sinh nhật cho đồng nghiệp của tôi, bởi vì tôi thường không mang theo ví bên mình, vả lại tôi thật sự không giỏi trong việc chọn lựa những thứ như vậy.”
“Wow.” Shinichi ngước nhìn thật trọn vẹn người phục vụ. “Nếu vậy bà giống như nữ chủ nhân của ngôi nhà nghỉ.”
“Không.” Kanami trả lời. “Người đó chắc chắn phải là cô Shimamoto. Cô ấy rất kỹ tính, đặc biệt là trong đồ ăn và thức uống, bởi vì cô phải kiểm soát lượng calo nạp vào cơ thể. Tôi nghĩ là cô ấy rất thích thú trong việc nghiên cứu chi tiết mọi loại đồ vật, thậm chí cô ấy còn khăng khăng phải được ở trong một căn phòng đã được chỉ định dành cho khách, ông của Takeuchi gọi nó là Phòng Thiên Nga.”
“Anh còn câu hỏi nào khác không?” Takeuchi hỏi. “Tôi cần phải tiếp tục hoàn thành công việc.”
“Có ổn không nếu chúng tôi đi vào nghiên cứu căn phòng khiêu vũ bây giờ? Chúng tôi vừa tìm ra được một gợi ý mà có lẽ sẽ giúp ích cho vụ án.”
“Không có ai đã tiến vào từ ngày hôm đó cho đến nay. Cứ thoải mái làm theo ý của anh, bà Kanami sẽ đưa mọi người ra ngoài khi anh đã hoàn thành xong công việc.”
“Cảm ơn.” Takagi trả lời. “Hy vọng chúng tôi sẽ hoàn thành xong sớm.”
Kanami, thật yên tĩnh và trầm ngâm, dẫn hai người dời qua hành lang ngoằn ngoèo để tiến tới bậc cầu thang. Shinichi quan sát sau lưng bà ta, chú ý tới bờ vai cứng ngắc và cái cách mà bà thể hiện sự lo lắng trên cái áo của mình. Đồng thời, quan sát cách mà bà ấy kiểm tra các bức tranh treo trên tường nơi mà hai người bọn họ đi ngang qua, hay là lúc cua xuống tại một bức tranh mang mục đích nhất định.
“Bà Kanami…” Shinichi hỏi sau khi bọn họ đã rẽ xuống cùng hướng để tới được tầng chính. “Bà sử dụng các bức tranh để tìm đường đi trên hành lang ạ?”
“Đúng vậy chàng trai trẻ.” Bà ấy nói, dường như sự căng thẳng được giảm nhẹ. “Nếu như cháu cua ở những bức tranh có hình thiên nga, chúng sẽ dẫn cháu về lại phòng khách.”
“Và những bức tranh có chứa hình ảnh cây thông sẽ dẫn tới văn phòng của anh Takeuchi đúng không ạ?”
“Cháu có tầm quan sát khá nhạy bén đấy, đúng không?” Kanami hiếu kỳ hỏi. “Làm sao cháu biết?”
“Ha ha ha, cháu chỉ đoán thôi ạ.” Shinichi nhanh chóng trả lời. “Có phải là cũng có những ký hiệu khác để dẫn tới những căn phòng khác không ạ?”
“Chắc chắn rồi.” Kanami thừa nhận. “Nhưng chỉ có tôi và cậu Takeuchi biết toàn bộ những thứ đó, à cô Shimamoto cũng biết một vài. Có những cái còn được viết ở trong phòng thư viện cũ nhưng bởi vì không ai có thể tiến vào nơi đó nên…”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Opmerkingen