Shinichi đứng nhón chân, cố gắng để có thể chạm tới nút chuông cửa, khăn quàng cổ trượt nhẹ trên vai khi cậu ráng rướn người lên. Anh chàng thám tử tự hỏi, lúc cậu tám tuổi lần đầu tiên, cậu đã thấp như thế này rồi à?
Khi nghe thấy tiếng chuông vang lên lần nữa, Shinichi điều chỉnh khẩu trang để che phủ gương mặt. Sáng nay, cậu đã ho ra máu tận hai lần, thật may là điều đó xảy ra trước khi Ran tỉnh dậy, nhưng cậu không thể xoay xở để che đi tiếng ho khỏi cô ấy khi bắt đầu mặc đồ. Ran đã dặn cậu phải ở lại khách sạn trước khi cô ấy rời đi cùng Sonoko để đi coi phim cùng với Hondou, nhưng Shinichi chỉ chờ năm phút sau đó liền gọi cho anh Takagi và nhờ anh ấy mang cậu quay trở lại biệt của Takeuchi.
“Em có chắc là điều này quan trọng không, Conan?” Takagi hỏi và cậu đã nhiệt tình gật đầu. “Nếu như em bị ốm, em nên nằm ở trên giường.”
“Vâng ạ, cực kỳ quan trọng.” Shinichi lăn qua lăn lại quả bóng dưới chân trong lúc chờ đợi. “Em có một ý tưởng thú vị vào đêm qua và em nghĩ nó sẽ giúp ích gì đó cho vụ án này.”
“Ừ thì… mỗi lần anh lắng nghe, mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp nên…” Takagi mỉm cười khúc khích. “Lần này tất nhiên cũng sẽ như vậy rồi.”
Người phục vụ tiến tới mở cửa. “A cảnh sát Takagi!” Bà nhanh chóng nhường chỗ cho hai người tiến vào, liếc mắt nhìn những tay thợ săn ảnh vẫn còn bám dính bên ngoài. Số lượng so với lần đầu tiên khi hai người đến biệt thự đã giảm đi đáng kể. “Mọi người còn vấn đề thắc mắc gì sao?”
“Anh Takeuchi có ở đây không ạ?” Sau khi bà đóng cảnh cửa, Takagi lên tiếng. “Như chúng tôi đã nói với bảo vệ, chúng tôi còn có một vài câu hỏi cần anh ấy trả lời.”
“Vâng, cậu ấy đang ở trong văn phòng trên lầu.” Bà chỉ lên hướng cầu thang ngoằn ngoèo. “Bởi vì rất dễ đi lạc nên tôi sẽ dẫn mọi người lên.”
Hai người đi theo người phục vụ để đi lên lầu. Ngay từ lúc bước những bậc thang đầu tiên, Shinichi chú ý thấy những dấu vết được cảnh sát đánh dấu trong căn phòng khiêu vũ vẫn được giữ lại y nguyên, thậm chí cửa của căn phòng cũng được đóng kín. “Anh ấy vẫn chưa tháo băng keo xuống ạ?”
“Chưa.” Người phục vụ (theo như cậu nhớ từ bản sao chép cuộc thẩm vấn lúc trước mà Shinichi đã xem trộm từ chỗ ông Mori, người này tên là Kanami) nói. “Cậu Takeuchi đã bảo có lẽ cảnh sát sẽ vẫn cần điều tra thêm, vả lại cậu ấy cũng không bao giờ sử dụng căn phòng đó. Mặc dù là ông nội của ngài ấy thường sử dụng nhưng cả cậu Takeuchi và cô Scarlett hiếm khi đi vào căn phòng khiêu vũ và thư viện cũ.”
“Thư viện cũ? Như vậy là căn biệt thự còn có thêm cả thư viện mới ạ?”
Kanami mỉm cười. “Đúng vậy. Cậu Takeuchi đã cho xây dựng một phòng sách mới ngay sau khi được kế thừa căn biệt thự này.”
“Tại sao vậy?” Takagi thắc mắc ngay khi họ vừa tiến tới những bậc cuối cùng của cầu thang. “Tôi không nhớ là mình đã nhìn thấy phòng sách cũ ở nơi nào.”
“Bây giờ thì không có cách nào đi vào nơi đó cả.” Kanami nhìn về phía bên trái, sau đó tiến bước tới căn phòng mà Shinichi cho rằng là văn phòng của Takeuchi. “Sự thật là cậu Takeuchi luôn nghĩ rằng nơi đó đã bị ma ám, vì vậy mà cậu đã cho đóng cửa và niêm phong căn phòng khỏi ngôi nhà. Thậm chí cậu ấy còn cho xây dựng thạch cao để ngăn nó lại, thạch cao đó đã được yêu cầu đặc biệt từ Paris chỉ để có thể phù hợp với tổng thể còn lại của ngôi nhà. Vì vậy nên trông như nó chưa từng được tồn tại vậy.”
“Ma ám?” Takagi xua hai tay. “Tại sao anh ấy lại nghĩ như vậy?”
“Căn phòng đó luôn vang lên những tiếng ồn soàn soạt kì lạ vào mỗi buổi tối, và khi còn bé, cậu Takeuchi đã sợ hãi và cho rằng có những con ma ở đó. Ông nội của ngài còn thường nói những điều như “một ngôi biệt thự lớn thì cần phải có một vài con ma”, vậy nên việc đầu tiên mà cậu đã làm sau khi thừa hưởng nơi này chính là đóng cửa nó hoàn toàn. Tôi đã làm việc cho gia đình Takeuchi trong khoảng ba mươi năm, nhưng thật ra tôi chưa hề nhìn thấy một con ma nào cả, nhưng ai biết được, có thể những đứa trẻ có thể nhìn thấy nó.”
“Wow, bà đã làm việc ở đây còn lâu hơn thời gian anh Takeuchi đã sống.”
Bà mỉm cười. “Đúng vậy. Tôi bắt đầu làm việc cho ông nội của cậu ấy khi tôi còn rất nhỏ. Tôi đã chăm sóc cho Takeuchi kể từ khi cậu còn là một đứa bé.” Cô rẻ ở một góc cua, rồi tiếp tục bước đi trên con đường hành lang được sơn đỏ với sàn nhà gỗ tối màu. “Hướng này.”
“Căn biệt thự này giống như một mê cung vậy.” Anh Takagi phàn nàn và Kanami đã mỉm cười khi nghe thấy điều đó.
“Ông của Takeuchi chính là thích điểm đó ở ngôi nhà này. Ông ấy rất thích thú với những câu đố và mê cung.” Bà dừng chân trước một cánh cửa có dòng chữ nổi được viết “Takeuchi” bằng bảng chữ cái romaji.
“Thật thú vị.” Takagi lên tiếng trong lúc bà Kanami gõ cửa.
“Thưa ngài, cảnh sát Takagi đã tới… cùng với một ngài trợ lý nhỏ.”
“Em đang học theo cách mà anh Takagi làm việc cho một hoạt động ở trường học.” Shinichi mỉm cười vui vẻ nói dối, và Takagi chỉ biết lắc đầu trước điều đó.
“Đúng vậy, một hoạt động trong trường.” Takagi vò tóc, nhưng hành động đó chứa nhiều sự bất lực hơn là sự khó chịu.
“Mời vào, mời vào.” Takeuchi đang ngồi ở một cái bàn gỗ hoa tâm đắt tiền, trên chiếc ghế da màu đỏ được kê lưng cao. Anh ta cúp điện thoại khi thấy hai người tiến vào, chớp mắt và gương mặt, lần này, đã được cạo râu sạch sẽ. Bộ trang phục màu xám đen ngồi đằng sau chiếc bàn kia trông thật mạnh mẽ và quyền lực, cho dù nét mệt mỏi vẫn ẩn hiện. “Mọi người còn chuyện gì sao?”
“Chỉ có một vài câu hỏi thôi thưa anh.” Takagi lên tiếng sau khi đã điều chỉnh bộ quần áo trên người cho phù hợp với bầu không khí hiện tại, cầm ra cuốn sổ tay quen thuộc. “Chúng tôi…” Anh nhìn xuống Shinichi rồi nhăn mặt. “Tôi đến đây vì muốn kiểm tra lại lần nữa hiện trường vụ án.”
“Cứ yêu cầu bất cứ thứ gì mà anh cảm thấy cần thiết.” Takeuchi trả lời, hướng người tới gần phía trước cho tới khi phần eo chạm vào mặt bàn. “Tôi sẵn sàng phối hợp với mọi thứ. Tôi nhất định phải tìm ra ai là người giết chết Scarlett Shimamoto.”
“Được rồi.” Takagi hắng giọng. “Mẹ của Shimamoto vừa mới bay đến Tokyo vào tối ngày hôm qua, và bà nói là cô Shimamoto đã biết việc anh thuê thám tử theo dõi cô ấy.”
“Em ấy nói là mình đã không nói chuyện với mẹ trong một khoảng thời gian dài.” Takeuchi trả lời ngay lập tức. “Họ đã cãi nhau ngay khi Scarlett quyết định tới Nhật Bản để theo đuổi công việc diễn viên và người mẫu. Và kể từ đó thì hai người đã không nói chuyện với nhau.” Anh ngước lên, “vả lại, tôi cũng chưa từng thuê thám tử. Đúng là tôi từng nói chuyện với một người, nhưng tôi vẫn chưa liên lạc lại với anh ta.”
Trong khoảng cách mà mọi người không chú ý tới, Shinichi tiến tới chỗ bà Kanami đang đứng gần đó.
“Tên của người thám tử là gì vậy ạ?”
“Tôi không nhớ rõ lắm.” Takeuchi trả lời. “Nhưng mà nó là tên nước ngoài. Có lẽ là Louis? Kanami bà có nhớ không.”
“Không có thưa ngài.” Kanami nghe gọi đến tên mình liền trả lời. Shinichi có lẽ đã không chú ý tới sự dao động nhẹ trong giọng nói kia nếu không phải cậu đang tập trung vào người này. “Cậu ấy không ở lại đây quá lâu.”
“Chỉ là có chỗ nào đó không đúng lắm.” Takeuchi nói. “Ý tôi là, Scarlett đã lén lút đi lung tung nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc những gì mà cô ấy đang làm nhất thiết phải là chuyện xấu. Cuối cùng thì tôi đã quyết định là sẽ tin tưởng, bởi vì tôi rất muốn cùng cô ấy kết hôn. Hơn thế nữa, tôi biết cô ấy ở cạnh tôi không phải vì tiền bởi vì cô đã hoàn toàn tự do về tài chính rồi.”
“Nghề người mẫu kiếm được nhiều tiền như vậy à?” Takagi trầm tư hỏi khi Shinichi lặng lẽ tiến tới một hướng của văn phòng xa hoa. Thậm chí còn có nhiều sách hơn về các chuyến bay được xếp trên kệ ở hai bên chiếc ghế sofa bọc da sang trọng với hai bên tay cầm kiểu cũ, mọi thứ khiến cho toàn bộ văn phòng mang cảm giác như đang tồn tại trong bộ phim đen trắng cũ kỹ về Sherlock Holmes. Ở phía trên lưng ghế, có hai bức tranh được đóng khung gọn gàng, nhưng khi quan sát kỹ chúng, hai bức tranh tựa như không đơn giản là hình ảnh, mà là một tấm bản đồ khá cũ, với màu mực gần như đã chuyển xám trên tờ giấy đã ngả vàng.
“Có lẽ là cô ấy được thừa kế khá nhiều từ gia đình của người bố.” Điện thoại của Takeuchi lại reo lên, anh ta thở dài trước khi nhấn nút im lặng trên màn hình.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Komentáre